Điều Bí Mật

Chương 27: Q.1 - Chương 27: Hội làng




Khi cả hai về tới nhà, thím Mơ vẫn còn đang lúi húi ở ngoài sân giếng. Linh cất tiếng nói:

- Chú ăn cơm luôn bên nhà thờ họ à thím?

- Ừ. Mọi người tập trung ăn rồi chuyển đồ ra sân bãi luôn. Các cháu cũng sang đấy ăn luôn đi.

- Thôi ạ, cháu ở nhà nấu cơm thôi. Các em đâu ạ?

- Hai đứa nó đang ở trên nhà chơi, cháu gọi xem – Thím Mơ cười.

- À, thím này… – Linh cười rồi đi lại gần hỏi – Ruốc lúc sáng thím mua đã làm gì chưa ạ?

- Ruốc hả? Chưa, vẫn để trong nồi ở trong bếp ấy cháu. Thím bận quá nên từ sáng đến giờ mới lọc được một lần, vẫn chưa nấu cho…ư… ư… – Thím Mơ vừa định nói thì đã bị Linh giơ tay bịt miệng lại.

Rồi sau đó cô nháy mắt với thím của mình, khẽ cười và đứng dậy:

- Thế để cháu làm cho. Thím có ăn cơm ở nhà không hay cũng sang kia luôn ạ?

- Ừ, thím với thằng Nghĩa sang đó ăn luôn – Thím Mơ như hiểu ra ý của cô cháu gái thì cười xòa – Mấy đứa ở nhà nấu cơm cũng được, hay lên chợ mua thêm cái gì đi.

- Thôi, thế là được rồi thím ạ! Thím cứ đi đi.

Linh nói rồi quay lại cười với Minh như không có chuyện gì xảy ra, sau đó cô cất cao giọng gọi hai cô em họ xuống. Ngay sau đó, hai cô bé trạc mười ba, mười bốn tuổi chạy xuống, thấy Minh thì cả hai tò mò nhìn mãi. Linh chỉ vào hai cô bé nói với Minh:

- Đây là Nga, đây là Ngọc, em họ em. Một đứa học lớp bảy, một đứa học lớp tám. Còn giới thiệu với hai đứa, đây là anh Minh bạn chị, mới ở Hà Nội về.

Không đợi Minh nói gì, Linh lại tiếp:

- Nga dẫn anh Minh ra cây khế ở cuối vườn, anh ấy cao, bảo anh ấy hái cho chị mấy trái khế to vào nhé! Còn Ngọc, ra vườn hái rau sống cho chị. Nhổ xà lách, rau mùi, rau răm, đào ít gừng nữa…

- Vâng – Cả hai đứa đều đồng thanh dạ ran.

Sau đó cô em tên Ngọc chạy ngay vào trong bếp cầm ra một cái rổ tre và đi ra vườn trồng rau sống đằng trước. Còn cô chị là Nga thì sau một chút bối rối với anh bạn cao lớn đẹp trai của chị họ mình thì cũng không nói không rằng đi ngay về phía vườn sau.

Minh quay lại nhìn theo cô bé, rồi lại nhìn Linh đầy khó hiểu. Linh cười như nắc nẻ:

- Con gái mười bốn tuổi là cũng biết e thẹn rồi, có gì mà anh phải kinh ngạc? Đi đi, nhớ hái nhiều vào đấy.

Minh khẽ “ừ” sau đó cũng đi về hướng mà cô bé Nga vừa đi. Linh vào trong bếp, mang theo một cái nồi đậy vung kín mít và một miếng vải xô đi ra sân giếng. Vừa mở vung ra, cô đã vội nhăn mũi vì một mùi tanh vô cùng kinh khủng. Thím Mơ thấy vậy thì hỏi:

- Cháu định làm cái này đãi bạn đấy à?

- Vâng – Linh gật đầu.

- Hay thôi, sợ thằng bé đó không ăn được đâu – Thím Mơ ái ngại.

- Không sao đâu ạ! Lúc nãy thím mà nói ra hết câu thì anh ta mới không dám ăn thật – Linh bật cười.

- Thì thím cũng tính mua về nấu cho lợn thật mà. Dạo này đang rẻ…

Linh bắt đầu buộc tấm vải xô lên trên miệng một cái thùng nhựa nhỏ, sau đó cô đổ cái chất màu nâu đen sền sệt như bùn và tanh tanh lên mặt tấm vải, bắt đầu lọc lại cho sạch.

Một lúc sau, khi cô đã làm xong xuôi công việc thì mới thấy Minh và Nga về. Trên tay Nga là một rổ lớn những quả khế chua xanh, mặt cô bé thì nghệt ra. Cô bé không nghĩ là anh cao lớn đẹp trai này lại nghe lời chị mình tới nỗi hái rất nhiều khế như vậy.

- Thế này đủ chưa? – Minh chỉ vào rổ khế hỏi.

Linh phì cười khi thấy cả rổ khế to đùng đặt ở giữa sân.

- À, đủ rồi, món ruốc này cần nhất là khế chua đó – Linh gật đầu.

- Đâu, cho anh xem nào? – Minh tiến vào, định mở vung nồi ra xem.

- Không được, em đã xay nhuyễn hết ra rồi, có gì mà xem. Với lại thịt cá voi rất tanh, chưa nấu lên thì rất khó ngửi – Linh đang bóc hành cũng vội vàng quay sang cản anh lại.

- Ừ… – Minh gật đầu, cũng không ý kiến gì thêm.

Trong lúc hai cô bé Nga và Ngọc ngồi nhặt rau sống thì Linh thái khế, đập hành, gừng và thái ớt cho vào trong nồi ruốc. Minh lững thững ở trong sân, hết nhìn trời lại nhìn đất, nhìn cây, cảm giác chân tay quá mức thừa thãi.

Một lát sau, Linh từ trong bếp bước ra, cười nói với anh:

- Anh về cũng thật đúng lúc đó chứ.

- Xong rồi hả? – Minh ngạc nhiên.

- Chưa – Linh lắc đầu – Còn đun lâu lắm.

- Mùi vị có vẻ không được khoái khẩu lắm – Minh hít hít vài hơi, nhận xét.

- Lúc ăn hãy nói.

- Mà khi nãy em nói về đúng lúc là sao?

- À, thì đúng lúc làng em tổ chức hội làng.

- Hội làng à? Có gì hay không?

- Có. Hội làng em cứ hai năm tổ chức một lần, chính là một cuộc thi về ẩm thực.

- Ồ…

- Làng em trước kia có rất nhiều đầu bếp có tiếng, từng phục vụ trong nhiều triều đại vua chúa. Bản thân ông nội em cũng là một đầu bếp rất nổi tiếng thời Pháp thuộc ở Hà Nội – Linh giải thích – Hội làng không biết có từ bao giờ, nhưng nó là truyền thống rồi.

- Em là đầu bếp nổi tiếng thế, còn ai đọ nổi nữa.

- Anh nhầm rồi. So với các bậc tiền bối trong làng, tay nghề của em còn non nớt lắm – Linh lắc đầu – Anh biết quê em nổi tiếng nhất là gì không?

- Là gì?

- Muối dưa.

- Muối dưa? – Minh trố mắt ngạc nhiên.

- Ừ…mùa hè dưa cà, mùa thu đông muối cải, xuân về muối dưa hành. Mỗi mùa mỗi món, ba thứ dưa này chính là ba thứ dưa phổ biến nhất nhưng cũng lâu đời nhất.

- Nhưng sao anh có thấy nổi tiếng đâu?

- Vì nghề truyền đời không phải để buôn bán, mà chủ yếu để thưởng thức thôi. Khắp các chợ trong huyện đều có người của làng em tới bán dưa muối, cà muối, không một nơi nào có thể cạnh tranh được. Nhưng cho tới nay thì cũng mai một lắm rồi. Làng có nhiều người đi thoát ly, làm những nghề nghiệp khác. Công thức muối dưa tiêu chuẩn vẫn còn, nhưng càng có ít người theo đuổi công việc này. Hay nói cách khác, người ta không còn mặn mà lắm với nghề kinh doanh theo thời vụ lãi ít này, nhất là khi không còn cạnh tranh nổi với những mặt hàng dưa muối công nghiệp – Linh thở dài một hơi.

- Thế hội làng em là hội thi muối dưa à?

- Nhiều lắm, thi gói bánh chưng, dưa hành, gói giò và nấu chè bí đỏ.

- Sao qua Tết rồi còn gói bánh chưng? – Minh cau mày hỏi.

- Lễ hội để đón Tết Nguyên Tiêu mà. – Linh cười.

- Ra vậy. Thế là anh về đúng dịp có hội này hả? Chiều nay à?

- Ừm… Chiều nay bắt đầu. Sau khi gói bánh chưng và giò xong thì sẽ đem luộc. Đêm nay là đêm mọi người tụ tập bên nồi bánh chưng, ăn giò với xôi gấc. Ngày mai sẽ có hội thi cờ tướng, đánh cờ người và cuối cùng là chấm chung khảo.

- Ồ, hay. Vậy chiều nay dẫn anh đi xem. Anh chưa bao giờ xem lễ hội gì, ngoài lễ hội chọi trâu ở Hải Phòng – Minh hứng thú gật đầu.

- Được thôi, hy vọng không làm anh chán là được.

Nói xong, Linh lại quay vào trong bếp với món ruốc cá voi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.