Một ngày đầu năm mới, không khí Tết dường
như vẫn còn đọng lại trên chồi non lộc biếc, đọng lại trong làn gió xuân ấm áp, trong không khí hanh hanh trong lành của vùng quê yên ả. Con
sông nhỏ như một dải lụa đào mềm mại, vài cụm lục bình êm trôi xuôi theo dòng nước trong vắt. Lúa xuân như cô gái đẹp nhất ở tuổi đôi mươi, nõn
nà, mơn mởn. Những khóm tre già đong đưa nhè nhẹ trong gió, tóc xanh
buông thả bên những ao hồ dọc hai bên đường làng. Mấy đứa trẻ chơi những trò chơi của trẻ con nông thôn mà những đứa bé thành phố sẽ không bao
giờ biết đến; những trò chơi nhuốm màu đất, bàng bạc, nâu nâu, nồng
nồng, ngai ngái của đất, của cát, của đường làng, của rơm rạ, của cỏ may bám đầy áo quần.
Con đường nhỏ nối liền từ làng chạy lên huyện
men theo con sông. Một bên đường là cánh đồng lúa rộng mênh mông, kéo
dài thẳng tắp. Một bên đường, ngay cạnh bờ sông là những luống cải đã
trổ hoa vàng tươi. Mỗi khi có một cơn gió lớn thổi qua, từng đợt cánh
hoa vàng bị cuốn theo xuống dòng nước đang lững lờ chảy, khi ấy mặt nước sông sẽ như một tấm lụa xanh lơ được dính thêm những điểm hoa vàng.
Một buổi sáng Chủ nhật giữa mùa xuân, khi người lớn bắt đầu tất bật với
công việc đồng áng, trẻ con không phải tới trường nên kéo nhau ra đường
nô đùa huyên náo, có một chiếc mô tô màu đen tiến vào trong làng. Tới
chỗ đám trẻ con đang nô đùa, chiếc xe đỗ xịch lại. Lũ trẻ ngơ ngác đứng
nhìn người trên xe từ từ bỏ mũ xuống. Đó là một thanh niên trắng trẻo,
đẹp trai, toàn thân mặc bộ đồ đen, găng tay đen, giầy thể thao màu ghi,
đôi mắt cũng đen và sâu thẳm. Anh chàng lấy từ trong túi ra một mẩu giấy rồi cúi đầu hỏi lũ trẻ con.
Một đứa trẻ mạnh dạn bước ra chỉ đường cho anh chàng. Anh ta mỉm cười sau đó lại nổ máy đi tiếp.
Một hồi lâu, sau khi đã đi lạc vòng vèo trong ngôi làng nhỏ, hỏi thăm rất
nhiều người, cuối cùng anh chàng cũng tới được địa chỉ cần đến. Khi anh
ta phóng thẳng xe vào trong sân gạch của một ngôi nhà hai tầng mới xây,
một người phụ nữ đang giặc quần áo bên giếng nước đứng dậy nhìn bằng đôi mắt tò mò. Sau khi chàng trai cất tiếng hỏi, người phụ nữ mới bỏ tay áo đang xắn cao xuống, tất tả mời anh vào nhà.
Chàng thanh niên đó là Minh. Còn người phụ nữ đón tiếp anh chính là thím của Linh.
- Cái Linh nó đưa bạn ra ruộng cải chụp ảnh cưới rồi – Thím Mơ mời Minh lên nhà, rót nước mời anh.
Chén nước chè đặc nóng làm Minh ấm cả người lại sau khi đã đi liên tục suốt một chặng đường xa mà không hề nghỉ ngơi.
- Cháu uống nước đi, để cô gọi Linh về.
- Nếu Linh bận thì cháu sẽ đợi ạ! – Minh điềm tĩnh nói.
- Cháu cứ ngồi chơi đi nhé, cô đang dở tay một chút. Đợi một lát nữa Linh sẽ về ngay.
Minh gật gật đầu. Sau khi uống hết chén nước chè, anh lôi điện thoại ra, tần ngần một chút rồi mở máy, nhắn một tin cho Đại: “Ngày mai em sẽ về. Nói với bố mẹ yên tâm nhé!”. Tin nhắn vừa gửi đi thành công, anh tắt máy
rồi nhét lại vào túi.
Minh bước ra ngoài. Khung cảnh tĩnh lặng
tới buồn tẻ của vùng quê làm Minh cảm thấy không quen chút nào. Anh bước ra sân, nhìn khoảng vườn nhỏ trước mặt có một cây đào đang nở hoa rực
rỡ. Bên trái của khoảng sân là một nhà cấp bốn lợp ngói. Lúc đầu Minh
tưởng đó là một căn bếp, nhưng khi anh liếc mắt trông vào, lại thấy có
đèn sáng mờ mờ và mùi hương bay ra. Hình như là một nhà thờ!
Minh nghĩ có lẽ bố mẹ Linh cũng được thờ ở trong này nên anh muốn vào thắp
cho họ một nén hương. Anh chầm chậm bước vào bên trong, ánh mắt không
còn chút ngạo nghễ nào nữa mà thay vào đó là vẻ trầm tư đầy thành kính.
Trong nhà có một tủ thờ rất lớn, trên có bày ba bát hương, phía dưới bày
không ít bánh kẹo, hoa quả. Minh rút ra ba cây hương, dùng lửa ở chiếc
đèn dầu đang leo lét cháy gần đó đốt hương và cắm vào mỗi bát hương một
cây. Sau đó anh đi tới một bàn thờ kê ở bên tay phải. Bàn thờ này có hai bát hương, trên còn có hai di ảnh. Cả hai bức ảnh còn mới, chắc chỉ mới chụp khoảng mười năm về trước. Một bức ảnh là một người đàn ông có ánh
nhìn nghiêm nghị, vầng trán cao và đôi mắt sáng. Bức ảnh còn lại chụp
một người phụ nữ rất đẹp, ánh nhìn hiền hậu và nụ cười ấm áp, Linh rất
giống người này. Minh đoán đây chính là bố mẹ của Linh. Anh cũng châm
hương, cắm vào bát hương, sau đó còn thành kính vái ba vái.
Bên
trái của điện thờ còn có một bàn thờ nữa. Sau khi thắp hương cho bố mẹ
của Linh xong thì anh dợm bước đi sang bên bàn thờ nhỏ đó. Nhưng vừa
nhìn vào di ảnh đặt ở bàn thờ này, Minh đã sững người lại.
Khoảng khắc này, chân anh như đã bị chôn chặt tại chỗ, ánh mắt không tài nào
rời khỏi khung hình của người con gái trẻ kia được. Khuôn mặt này, nụ
cười này, ánh mắt này, tất cả đều vô cùng quen thuộc với anh.
Cô gái trong di ảnh đó chính là Nhật Lệ!
Đầu óc Minh trống rỗng hoàn toàn, anh thậm chí không hiểu chuyện gì đang
xảy ra với mình nữa? Ngay cả khi tiếng Linh vang lên ở ngoài sân anh
cũng không nghe thấy, tiếng bước chân dồn dập của cô tiến lại đây anh
cũng không nghe thấy. Chỉ đến tận lúc Linh chạm khẽ vào cánh tay anh,
gọi bằng giọng kinh ngạc, anh mới quay lại.
- Linh, kia có phải là chị Nhật Lệ không? – Minh quay lại nhìn cô, đó là câu hỏi duy nhất anh có thể cất lên.
Bởi anh không dám tin đó là Nhật Lệ.
Linh bối rối nhìn Minh, cô cũng không biết phải thừa nhận như thế nào nữa.
- Linh, em là gì với chị Nhật Lệ? – Minh không chờ đợi câu trả lời của cô, sự im lặng của Linh đã nói lên tất cả rồi.
- Anh Minh, anh thắp hương cho chị ấy đi đã rồi đi với em – Cuối cùng, Linh thở dài đề nghị.
- Ừm… – Minh gật đầu, tiến lại gần. Anh đốt hương nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi đôi mắt biết cười của Nhật Lệ trong khung ảnh.
Sau khi Minh làm xong tất cả, Linh lặng lẽ dẫn anh ra ngoài.
Cô đi trước, anh theo sau, cứ thế bước ra ngõ, đi vòng vèo trên đường
làng. Minh không biết cô định dẫn anh đi đâu, nhưng anh cũng không hỏi,
cứ thế yên lặng bước theo. Hai người đi một hồi lâu thì trước mắt là
cánh đồng, con sông yên ả nằm kế bên. Cuối cùng, không nhịn được, Minh
lên tiếng:
- Chúng ta đi đâu?
- Anh cứ đi theo em, đừng hỏi gì cả – Linh lắc đầu từ chối câu trả lời, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đi men theo đường bờ ruộng thêm gần mười phút nữa thì trước mắt
Minh hiện lên khung cảnh của một cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ, đẹp mê
hồn. Trong ruộng cải lúc này có vài người đang đứng, nổi bật là một bộ
váy cưới trắng tinh, cô dâu cười rạng rỡ trong nắng ấm, chú rể rất điển
trai bẽn lẽn cười. Linh vẫy tay chào họ, sau đó tiếp tục dẫn anh ra một
góc khác. Sau cùng, cô dừng lại và ngồi xuống vệ cỏ, ngay dưới những gốc hoa cải, hướng nhìn ra con sông trước mặt. Minh cũng ngồi xuống cạnh
cô. Mùi cải hăng hăng xộc vào mũi làm Minh có cảm giác thê lương lạ.
Linh thấy anh ngồi xuống thì ngoảnh mặt, vươn tay chỉ sang bên kia bờ sông nói:
- Chị ấy nằm ở bên kia.
- Em nói Nhật Lệ sao? – Minh hỏi lại, cũng nhìn về phía đó. Chỉ thấy bên
đó là bờ bãi xanh um một màu của cỏ, khó mà nhìn ra những ngôi mộ nằm ở
phía sau đám cỏ cao đó.
- Phải, Nhật Lệ, chị gái của em – Linh gật đầu.
- Chị Nhật Lệ là chị gái của em? – Minh hỏi lại.
- Ừ…
- Tại sao? – Minh khẽ thì thào như tự hỏi, giờ phút này, trong lòng anh
có muôn vàn điều muốn hỏi, nhưng tất cả đều nằm trong một chữ “tại sao”
này.
- Gần một năm rồi. Chính xác là mười tháng hai mươi hai
ngày. Đó cũng là tuổi của Như Ý – Linh kể tới đây thì giọng đã nghẹn
ngào, dường như đó là một kỉ niệm vô cùng đau đớn với cô.
- Ra là vậy…Đó là lý do tại sao em cố tình vào làm trong nhà anh, phải không?
Em lo Như Ý sẽ không được chăm sóc kỹ hoặc không được đối xử tốt ở nhà
anh, đúng không? – Minh quay sang nhìn cô, thấy nước mắt cô rơi ra,
nhưng anh lại không đủ dũng cảm để lau đi cho cô.
Linh gật đầu.
- Nhưng anh Đại yêu chị Lệ mà, tại sao chị ấy lại bỏ đi, tại sao phải
lặng lẽ sinh con rồi lặng lẽ chết đi như thế? – Minh bần thần hỏi.
- Chẳng phải anh cũng nói, anh ấy chỉ có thể làm một người cha tốt, không thể làm một người chồng tốt đó sao? – Linh lau nước mắt, nhìn ra dòng
nước trước mặt – Chị Lệ là người sống tình cảm, chị ấy sẽ khó lòng chấp
nhận cách sống của anh trai anh được. Có lẽ chị ấy sợ, một ngày nào đó,
chị ấy sẽ bị anh ấy bỏ rơi để chạy theo người đàn bà khác, giống như…
giống như bố em khi trước.
- Không phải bố em…?
- Khi nhà
em còn ở Hà Nội, khi cuộc sống thừa thãi và giàu sang, ông ấy đã bỏ ba
mẹ con em tới với một người đàn bà khác. Rồi khi ông ấy sa cơ, người đàn bà đó bỏ ông ấy, và ông ấy quay về với gia đình. Sự phản bội đó làm mẹ
em vô cùng đau khổ, chị Nhật Lệ cũng bị ám ảnh rất nhiều. Nên chị ấy sợ…
- Làm sao chị ấy mất? Vì sinh bé Như Ý sao?
- Chị ấy bị tai nạn – Linh buồn bã kể, đôi mắt lại bắt đầu long lanh
những giọt nước – Người ta đưa chị ấy vào bệnh viện, bác sĩ nói rằng chỉ có thể giữ được mẹ hoặc con. Chị ấy chọn sinh đứa bé ra. Khi ấy em đang ở nước ngoài. Chỉ có anh Kiên và bác Ngân ở đó. Chị ấy không trăn trối
được gì, ngoài việc nói đưa đứa bé về cho cha nó. Thậm chí cha đứa nhỏ
là ai chị ấy cũng không kịp nói.
- Vậy làm sao mà em…?
©STE”NT
- Khi em nhận được tin báo và về nước, anh Kiên có giao cho em tất cả đồ
đạc tư trang mà chị ấy dùng khi còn ở với mẹ con anh ấy trong thời gian
mang thai Như Ý. Trong cuốn sổ tay của chị ấy có ghi số điện thoại nhà
riêng của anh, ngoài ra không còn gì cả. Thế nên em đã tìm hiểu và mạo
hiểm đánh cược. Nếu như Như Ý đúng là con của một trong ba anh thì coi
như em đã làm xong lời dặn dò của chị Lệ. Còn nếu như không phải, em sẽ
lại mang nó đi trong trường hợp gia đình anh không chấp nhận nó. Trước
khi anh Đại đặt tên con bé là Như Ý, thì em gọi con bé là Thiên Ý.
- Vậy tại sao em không nói cho anh trai anh biết mẹ của Như Ý là ai? –
Minh lắc đầu thở dài – Em định một mình ôm bí mật này cả đời sao?
- Em đã nghĩ rằng, nếu anh ấy tha thiết muốn tìm mẹ của Như Ý thì có thể
em sẽ nói ra. Nhưng anh ấy thậm chí còn không coi trọng điều đó, anh ấy
không cần quan tâm mẹ đứa bé là ai, nên em cũng không muốn nói – Linh
bặm môi, lắc đầu.
- Sau vẻ xấu xí, quê mùa, cũ kỹ, không ngờ em
lại là một con thiên nga đẹp và đầy kiêu hãnh – Minh cười – Anh được một đầu bếp đại tài phục vụ miễn phí mấy tháng liền, thế mà lại không nhận
ra. Chị Nhật Lệ lúc nào cũng khen ngợi và tự hào vì có một cô em gái
xinh đẹp và giỏi giang như em.
-Với em, chị ấy vừa là chị, lại
vừa là mẹ. Khi bố mẹ em qua đời, em mới chỉ mười tuổi. Chính chị ấy đã
tự bỏ học, lên thành phố kiếm việc và nuôi em. Khi em vào cấp ba, chị ấy đón em lên Hà Nội để hai chị em được ở cùng nhau. Khi ấy chị ấy là một
đầu bếp của một nhà hàng nhỏ, và em bắt đầu học nấu ăn với chị ấy ở đấy. Trước đây, bố em là một đầu bếp, và chúng em có tình yêu đặc biệt với
nghề đầu bếp. Năm em học lớp mười một, cuộc thi Master Chef được tổ chức ở Việt Nam. Chị ấy khuyên em dự thi. Chị ấy muốn em đi học một cách bài bản, chỉ có như vậy hai chị em mới có thể đòi lại những gì mà người ta
đã lừa lấy đi của bố em, đẩy gia đình em vào cảnh sa cơ lỡ vận. Dưới sự
trợ giúp của chị ấy, em đoạt được danh hiệu Vua Đầu Bếp, nhận được học
bổng đi Mỹ. Em cứ nghĩ rằng, sau khi về nước, em và chị ấy sẽ có một
cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, không ngờ… Được rồi, giờ tới lượt anh đó.
Nói đi, anh về đây làm gì vậy? Em cứ nghĩ là anh nói đùa? – Linh quay
sang nhìn Minh.
- Anh nhớ em – Minh cũng nhìn thẳng vào mắt cô, đáp ngay.
Linh sững lại một chút, sau đó bối rối quay đi, cười gượng gạo:
- Lý do bất ngờ đấy.
- Em không tin sao? – Minh thất vọng hỏi lại.
- À…
- Anh chỉ về để được nhìn thấy em thôi. Sáng mai anh sẽ lại về Hà Nội.
Anh sợ nếu như lần này anh không tới gặp em, chẳng biết đến bao giờ mới
có cơ hội gặp lại nữa – Minh thẫn thờ nói, anh ngẩng đầu nhìn ra phía
dòng sông. Dòng nước trong vắt khiến lòng anh càng thêm mênh mang.
- Anh Minh, đã có chuyện gì vậy? – Linh nhìn vào mắt anh, nghiêm túc hỏi. Dường như cô cảm nhận được chuyện gì đó không ổn đang xảy ra với Minh.
- Không có gì… – Minh vỗ nhẹ lên đầu cô cười bâng quơ – Dọa chơi em thôi. Ra Tết anh phải đi thực tập nên bận rộn mà, đâu có thời gian chạy về
đây tìm gặp em chứ. Mà em thì nhất định là không bao giờ tự chạy đi tìm
anh rồi, đúng không?
- Thật là không có chuyện gì chứ?
- Ừm, quê em đẹp thật đó, đúng như chị Lệ nói. Nhưng mà vẫn không biết có gì ngon như chị ấy kể không?
- Từ đầu em đã nói không rồi mà… À, cũng có một món, món này dù là nhà
hàng năm sao của anh Đại cũng tìm không ra đâu… – Linh cười bí hiểm.
- Món gì? Có món gì mà ở đó không có chứ? – Minh tò mò – Dù em muốn ăn tổ yến, bào ngư, tay gấu, sụn vi cá mập thì ở đó cũng có thể phục vụ cho
em.
- Ruốc cá voi, có không? – Linh nháy mắt tinh nghịch hỏi.
- Hả? Sông này nuôi được cá voi luôn hả? – Minh trêu lại.
- Tất nhiên là cá voi ngoài biển rồi. Nhưng có thể đông lạnh rồi mang về mà. Món này đặc biệt lắm, chỉ có ở quê em mới có thôi.
- Không phải chứ?
- Không tin thì trưa nay em sẽ cho anh ăn.
Dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp, giữa biển hoa vàng tươi, giữa nhàn nhạt hương
hoa và vị cay cay của ngồng cải, Linh cười vô cùng rạng rỡ, màu hoa vàng tươi bỗng nhạt nhòa hẳn đi trong mắt anh. Giờ phút này, Minh nhìn theo
dáng cô cảm giác như đang ngắm một nàng công chúa vừa bước ra từ trong
câu chuyện cổ tích cũ kỹ. Nụ cười ấy ấm hơn cả nắng mặt trời, làm lòng
anh đột nhiên thoảng thốt, muốn lưu giữ thật kỹ nó vào trong kí ức của
mình.
Nụ cười ấy, cả đời này anh sẽ chẳng thể quên.