Điều Bí Mật

Chương 70: Q.2 - Chương 70: Cháu bị lạc mất daddy rồi




Công viên giải trí Fairy Tail nằm ngay ngoài rìa thành phố, cạnh một trong những con đường giao thông lớn dẫn lên phía Bắc. Mất ba năm xây dựng không ngừng nghỉ, hiện tại, dù mới đi vào hoạt động được hơn một năm nhưng Fairy Tail đã trở thành điểm tới lý tưởng cho rất nhiều khách, đặc biệt là trẻ em. Ngoài những trò chơi vận động ngoài trời, trẻ em còn có thể tham gia các trò chơi điện tử, chơi bắn súng sơn, có sân trượt patin, hồ câu cá, còn có bể bơi cao cấp. Ngoài ra, tại đây còn có mô hình rừng núi thu nhỏ để phục vụ cho các hoạt động cắm trại dã ngoại và giáo dục các em ý thức bảo vệ môi trường, bảo vệ rừng. Đặc biệt nhất là nơi này có các khu mô phỏng cảnh sắc và trang phục của các câu chuyện cổ tích như nhà của Bảy chú lùn, vỏ ốc sên khổng lồ trong truyện “Chú bé tí hon”, thế giới của “Nghìn lẻ một đêm” hay không gian của “Tấm Cám”, của “Cây tre trăm đốt”, của “Thánh Gióng”. Nơi này còn có một hệ thống các cửa hàng ăn nhanh độc quyền của Vietfood, làm cho thương hiệu của Vietfood càng ngày càng nổi tiếng.

Không có nhiều người biết ông chủ thực sự của Công viên giải trí này là ai, nhưng người ta không thể không thán phục ý tưởng xây dựng của con người đó. Phải yêu trẻ con tới thế nào mới có thể tạo ra được một nơi như thiên đường dành cho chúng thế này? Hơn nữa, dù chi phí các dịch vụ có cao một chút nhưng vẫn khiến người ta hài lòng khi rời đi, khiến người ta cảm thấy số tiền mình bỏ ra không uổng phí chút nào.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Lúc này, ông chủ trẻ đó đang nhàn tản đi bộ trong bãi cỏ cạnh hồ câu cá, giống như một người khách hơn là ông vua của nơi này. Anh nhìn những đứa trẻ đang ngồi cạnh người thân trong các chòi câu, thấy chúng cười hồn nhiên, dù miệng không cười nhưng đôi mắt anh cũng ngập tràn hài lòng. Khi anh xây công viên giải trí này, anh luôn nghĩ tới cô con gái bé bỏng của mình, muốn con gái mình sẽ là cô công chúa xinh đẹp nhất trong xứ sở cổ tích diệu kỳ tại Fairy Tail. Anh xây dựng nó vì tình yêu với con gái nhiều hơn là mục đích kinh doanh, chỉ không ngờ tới giờ phút này, Fairy Tail đã mang lại cho anh một nguồn lợi nhuận khổng lồ, không thua kém gì hệ thống cửa hàng ăn nhanh Vietfood.

Đang đi chầm chậm, chợt ánh mắt Đại dừng lại trong một chòi lá nhỏ. Trong chòi ngoài hai bộ đồ câu cá, một cho người lớn, một cho trẻ con, một hộp bánh bọc dở, hai chai nước suối đã vơi nửa và một cậu bé con đang ngủ lăn trên sàn chòi. Ánh nắng chiếu vào, hắt thẳng lên khuôn mặt bụ bẫm và trắng trẻo của cậu bé, nhưng nó vẫn không tỉnh lại. Nếu chỉ bình thường thì anh sẽ bỏ qua, nhưng lúc này, tư thế ngủ của cậu bé làm cho anh cảm thấy chỉ cần nó lật người một cái sẽ lập tức bị rơi xuống hồ. Đại nhìn quanh, không thấy có bảo vệ nào ở gần, anh đành thở dài một hơi và tiến tới, trong đầu thầm nghĩ không biết người nhà của cậu nhóc này ở đâu mà để con cái ngủ ở một nơi nguy hiểm như thế này?

Đại nhẹ nhàng bước vào chòi, cậu bé vẫn ngủ say, đầu gối lên một cái túi vải mềm màu xanh, rất phù hợp với trang phục trên người. Khuôn mặt cậu bé nhìn nghiêng rất xinh và đáng yêu. Anh cúi xuống, ôm lấy cậu bé, định đánh thức nó. Không ngờ vừa mới ôm lấy cậu nhóc thì cậu nhóc đã ôm chặt cổ anh, mắt nhắm mắt mở nói bằng giọng ngái ngủ:

- Daddy, sao bố đi lâu vậy?

Đang trong tình trạng ngái ngủ, mà Đại lại đứng chắn ánh nắng mặt trời nên cậu nhóc chưa thể phân biệt được người đang ôm nó là một người lạ. Nó lại gục đầu lên vai anh ngủ ngon lành. Đại thấy tim mình ấm áp hẳn, không hiểu sao lại có cảm giác gần gũi với cậu nhóc này như thế, giống như đó là con trai anh vậy. Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, sau đó bước ra ngoài.

Đại đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy anh chàng bảo vệ đang lững thững ở đằng xa, anh lập tức vẫy tay ra hiệu cho anh ta tới gần.

Tất nhiên người bảo vệ này không biết đây là ông chủ của mình, nhưng do được đào tạo khá tốt nên thái độ của anh vẫn vô cùng lịch sự.

- Anh có phải người quản lý khu vực hồ câu này hay không?

- Dạ đúng, anh cần gì ạ?

- Vậy anh có biết ai là người thuê chòi câu số chín này không? – Đại quay đầu hướng về nơi mình vừa bước ra.

Người bảo vệ tỏ ra kinh ngạc. Anh ta tất nhiên biết người thuê chòi số chín này là hai bố con, giờ này thấy Đại ôm thằng nhóc bước ra từ đó nên anh ta vẫn nghĩ Đại và thằng nhóc chính là hai người đó. Không ngờ bị hỏi một câu như thế, anh ta cứ thừ người ra không biết đáp thế nào. Lúng túng một hồi, cuối cùng anh ta cũng gật đầu”

- Vâng, có một người đàn ông cùng con trai của họ ở đây. Họ thuê ba tiếng, lúc này cũng còn ba mươi phút nữa mới hết giờ câu.

- Vậy anh có biết bố chú nhóc này đi đâu không?

Người bảo vệ lắc đầu. Hỏi thế này khác gì làm khó anh ta. Anh ta quản lý cái hồ câu này có tới hơn chục chòi, làm sao có thể quan tâm tới một người nào đó được.

Đại thừ người ra suy nghĩ, sau đó nói:

- Nếu người đàn ông đó quay lại, nói với anh ta lên đón con ở phòng Trưởng quản lý. Thằng bé này ngủ một mình ở đây sẽ có thể bị rơi xuống hồ, rất nguy hiểm.

Người bảo vệ cau mày, mặc dù không thích cách nói chuyện như ra lệnh của người đàn ông này, nhưng lại không thể phản kháng trước uy áp vô hình tỏa ra từ anh ta. Đại thấy anh ta biểu hiện như thế thì khẽ thở dài, sau đó nói:

- Thôi, vậy anh kiếm một tờ giấy, viết và để lại trong chòi đó, nếu anh ta quay lại sẽ thấy và tới nhận con.

Nói rồi, Đại ôm cậu bé đi về phòng Trưởng quản lý.

Sáu giờ tối, Đại định bụng sẽ về nhà sớm thì lại thấy quản lý hớt hải chạy tới:

- Anh Đại, vẫn chưa có ai tới nhận thằng bé kia? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ có người cố ý bỏ nó ở đây?

Đại giật mình, bận bịu một hồi khiến anh quên đi việc mình đã để thằng nhóc ngủ lại ở phòng quản lý. Lúc này, không ngờ người nhà của nó vẫn chưa tìm tới, chẳng lẽ là không nhận được lời nhắn của anh? Nhưng nếu bị lạc con, người ta thường sẽ tìm tới ban quản lý để thông báo tìm trẻ lạc chứ? Linh cảm có chuyện gì đó khác thường, anh hỏi:

- Thằng bé dậy chưa?

- Đã dậy, đang khóc bù lu bù loa lên, nhưng nó nói bằng tiếng Anh, bọn em nghe không hiểu – Người quản lý nhăn nhó đáp.

- Được rồi, để tôi đến.

Đại mặc lại áo vest sau đó rảo bước theo chân người quản lý về phòng của anh ta. Chỉ thấy thằng nhóc đang khóc, mặt tèm lem nước. Lúc anh bước vào, nó nhìn anh nhưng không nói gì, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu bằng tiếng anh:

- Cháu muốn mẹ.

- Được rồi, nhóc, cháu là đàn ông và cháu không nên khóc – Đại bước lại gần, xoa tóc thằng bé và nói với nó bằng chính ngôn ngữ mà nó đang nói.

Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn, ngây thơ của nó dường như đang tìm kiếm một sự thân thiện từ người đàn ông này.

- Chú là ai? Cháu muốn mẹ.

- Cháu biết nói tiếng Việt mà, đúng không? – Đại đột ngột chuyển sang hỏi nó bằng tiếng Việt.

Thằng bé gật đầu, không hiểu tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này.

- Chú sẽ đưa cháu về với mẹ. Nhưng cháu có biết mẹ cháu đang ở đâu? Hôm nay cháu tới đây cùng bố mẹ sao?

- Không. Cháu với daddy tới đây. Nhưng daddy bỏ cháu đi rồi. Oa oa… Daddy không cần cháu… – Thằng nhóc đang nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa nói tới đây thì lại khóc ầm lên một cách đầy tủi thân.

- Nào, có phải chú đã nói, là con trai thì nhất định không được khóc, đúng không? – Đại ngồi xuống cạnh nó – Trước hết nói cho chú biết tên của cháu, sau đó nói cho chú biết cháu ở đâu, chú sẽ đưa cháu về.

Thằng nhóc nhìn anh, cảm thấy anh rất đáng tin cậy thì lập tức lục từ trong chiếc túi vải cạnh người ra một mẩu giấy gấp tư và đưa cho anh. Đại ngạc nhiên, mở ra thấy trong có mấy dòng chữ:

“Alex Vũ. Địa chỉ: Ẩm Thực Đạo Quán, số 8, ngõ 201, đường X, Hà Nội. Số điện thoại: 0915 xxx xxx hoặc 0944 xxx xxx.”

- Cháu ở đây sao? – Đại giật nảy người khi đọc tới dòng địa chỉ và số điện thoại trên tờ giấy.

Một trong hai số điện thoại này chẳng phải là của ông Cương, ông chủ của Ẩm Thực Đạo Quán hay sao? Thằng nhóc này không ngờ lại là con cháu của ông. Đại còn đang ngẩn ra trước sự trùng hợp này thì người quản lý, sau khi gặp một nhân vien bảo vệ, lúc này đã trở lại, nói nhỏ với anh:

- Anh Đại, có thể bố cậu nhóc này chính là người đã được người của chúng ta đưa xuống bệnh viện dưới Hà Nội chiều nay.

- Sao? Anh ta bị làm sao? – Đại giật mình hỏi lại.

- Anh ta đột nhiên nôn ra rất nhiều máu, sau đó ngất đi ở bãi gửi xe. Nhân viên của chúng ta đã đưa anh ta vào thẳng trong thành phố. Xe ô tô của anh ta hiện vẫn ở trong bãi.

- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đưa cậu bé này về nhà nó.

Nói rồi anh lại quay sang nhìn thằng bé, sau đó rút điện thoại ra và bấm số gọi số của ông Cương.

- Cháu là Đại. Hiện tại bé Alex Vũ đang ở chỗ cháu, bố thằng bé bị bệnh nên đã được chuyển thẳng về bệnh viện bằng xe cấp cứu. Một lát nữa cháu sẽ đưa thằng bé về chỗ bác.

Đại nghe ông Cương cảm ơn, sau đó đưa máy cho Alex:

- Ông cháu muốn nói chuyện với cháu.

Thằng bé cầm lấy điện thoại áp lên tai, sau khi nghe tiếng của ông Cương ở đầu máy bên kia thì nó bỗng trở nên vui vẻ hẳn:

- Con không sao? Chú nói chú sẽ đưa con về.

- …

- Vâng, con sẽ ngoan mà. Ông ngoại không cần lo lắng.

Nói xong, thằng nhóc đưa điện thoại lại cho anh, Đại lại nói thêm với ông Cương vài câu, hứa sẽ đưa thằng bé về nhà an toàn, sau đó ông Cương mới yên tâm cúp máy.

- Đi nào nhóc, chú đưa cháu về.

Đại vừa lái xe, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn gương mặt đang dán chặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài của thằng nhóc. Bất chợt, anh nghĩ ra một vấn đề, ông Cương vốn không hề có con gái, tại sao thằng bé nhóc này lại ông là ông ngoại? Rồi như có một linh tính, anh thấy tim đập loạn lên, khó khăn lắm anh mới kìm lại được sự kích động của mình. Anh hỏi thằng nhóc một câu bâng quơ.

- Alex, chú thấy tiếng Anh của cháu rất giỏi. Cháu mới ở nước ngoài về sao? Bố mẹ cháu cũng ở đó luôn à?

Alex quay vào nhìn anh, sau đó đưa tay xoa xoa đầu, cuối cùng gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu. Đại bật cười hỏi:

- Sao thế? Sao lại gật rồi lại lắc?

- Chỉ có cháu với mẹ ở nước ngoài về thôi. Còn daddy ở Việt Nam.

- Sao vậy? Bố mẹ cháu không sống cùng nhau sao? – Lúc này, Đại gần như có thể chắc chắn thân thế của thằng nhóc này rồi.

Nó là con cô, là con trai của người mà anh yêu thương nhất, nhớ nhung nhiều nhất. Nó cũng là con của người bạn thân nhất của anh, người đã vì tình yêu mà đẩy anh vào con đường phá sản, khiến anh mất đi Phương Đông, và cướp mất cả người mà anh yêu. Nhưng anh không thể ghét bỏ đứa bé này, thậm chí vừa gặp đã thấy yêu thích nó.

- Mẹ và daddy không sống chung với nhau. Chỉ có cháu và mẹ thôi.

- Mẹ cháu làm nghề gì?

- Mẹ cháu là đầu bếp.

- Woah, chắc là mẹ cháu nấu ăn rất ngon, đúng không? – Anh cười, giọng điệu tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.

- Chắc chắn rồi – Alex hếch cái mũi nhỏ lên một cách tự hào – Mẹ xinh đẹp của cháu nấu ăn là tuyệt nhất.

- Mẹ cháu rất đẹp sao?

- Đúng vậy, mẹ rất đẹp. Các chú mang hoa tới tặng mẹ đều nói như thế.

- Chà, vậy là mẹ cháu được rất nhiều người theo đuổi? Cháu có thích ai trong số họ không?

- Các chú cho cháu rất nhiều chocolate và đồ chơi đẹp, nhưng cháu không thích chú nào hết.

- Vì sao?

- Vì mẹ đều không thích. Mẹ không thích thì cháu cũng không thích.

- Vậy nếu mẹ cháu thích thì cháu sẽ thích? – Đại cười hỏi.

Nghe anh hỏi vậy, thằng nhóc ra chiều ngẫm nghĩ, sau đó đáp:

- Cháu sẽ thích, nhưng sẽ không thích bằng daddy.

Đại cười không nói gì nữa mà tập trung vào lái xe. Con trai của Linh thật sự rất đáng yêu giống mẹ và thông minh giống bố. Chắc hẳn cô đã dạy dỗ nó rất tốt? Anh chỉ không ngờ là cô có thể gan lỳ sống độc thân và nuôi đứa trẻ này một mình ngần ấy năm trời. Trong lòng Đại chợt thấy vui vui. Anh lại đề nghị:

- Alex, chú cháu mình đi ăn tối đã nhé!

- Vâng. Cháu cũng đói lắm rồi – Alex xoa xoa cái bụng nhỏ của nó, đầu gật lia lịa.

- Nhưng nếu chúng ta về trễ, mẹ cháu sẽ không phạt cháu chú?

- Mẹ cháu về quê rồi, chú đừng lo. Nếu mẹ cháu có biết thì chắc chắn ông ngoại cũng sẽ nói cho mẹ biết là cháu không sao.

- Nhóc con thông minh lắm. Vậy cháu muốn ăn gì, chú chiêu đãi.

- Gà rán nhé chú!

- Đồng ý.

Đại gật đầu cười, còn thằng nhóc ngồi bên cạnh thì hoan hô không ngớt. Mặc dù mẹ yêu chiều nó nhưng cũng rất khắt khe trong việc ăn uống, rất ít khi mẹ cho phép nó ăn KFC. Mẹ còn nói nếu ăn nhiều gà rán, nó sẽ bị phình to ra như quả bóng, sẽ rất xấu xí. Thế nên lúc này khi Đại hứa đưa nó đi ăn gà rán, tất nhiên là nó rất vui vẻ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.