Trong một phòng ngủ rộng rãi có tới hai cửa sổ, bên bàn làm việc, có một người đàn ông đang ngồi chăm chú đọc báo cáo. Ai bước vào căn phòng này cũng sẽ bị kinh ngạc tột độ, bởi ngoài một chiếc tủ đựng quần áo, tất
cả còn lại chỉ có sách và sách. Đáng tiếc là trừ người thân trong nhà
của anh, chưa có một ai có cơ hội được nhìn thấy gia tài khổng lồ này
cả. Nội thất trong phòng đều lấy màu kem và cà phê làm chủ đạo nên càng
làm không khí trong phòng thêm trầm ổn. Lúc này, dưới ánh đèn tỏa ra từ
chiếc đèn nhỏ trên bàn, gương mặt người đàn ông sáng bừng lên một vẻ đẹp hà khắc, lạnh lẽo. Nhiều năm nay, người đàn ông này đều mang theo gương mặt lãnh đạm này gặp mọi người, trừ những phút nhỏ nhoi bên cô con gái
của mình.
Sáu năm qua, nếu nói tới đổi khác, có lẽ thay đổi lớn
nhất của Đại là tính cách. Người đàn ông luôn vui vẻ, lạc quan khi trước đã gần như không còn tồn tại nữa, thay vào đó là một con người chỉ biết sống chết với công việc. Sáu năm, Đại làm việc điên cuồng, không còn
biết tới mọi thứ xung quanh nữa, và thành quả anh đạt được có thể khiến
bất kỳ một người nào cũng phải ghen tỵ. Một khu vui chơi giải trí ngay
rìa thành phố, một series nhà hàng ăn nhanh có mặt khắp cả nước, anh trở thành một trong những ông chủ trẻ nổi bật nhất trong giới doanh nhân,
thường xuyên góp mặt trên các thời báo kinh tế. Nhưng về gia đình, anh
lại vô cùng kín đáo, người ta cũng chỉ biết anh có một cô con gái riêng
vừa bước vào tuổi đi học, còn về mẹ của cô bé ấy, chưa ai từng nghe nói
qua. Những bí ẩn quanh cuộc sống gia đình của anh làm nhiều người phải
bàn tán. Đặc biệt là các cô gái, không ít người bạo dạn tấn công anh,
nhưng thứ mà họ nhận được chỉ là sự từ chối vô cùng lịch sự. Sáu năm,
anh trở thành người cha đơn thân mẫu mực nhất trong mắt mọi người. Sáng
đi làm, tối trở về nhà, rảnh rỗi đưa con đi chơi, dạy con học bài, có lẽ trên đời này không còn người cha nào tuyệt vời hơn thế.
Không
ai biết nỗi buồn, nỗi đau âm ỉ trong sâu thẳm tim người đàn ông ấy.
Không ai chạm được vào nó, kể cả người mà bao năm nay anh coi là tri kỷ: Tường Vi. Sáu năm, Tường Vi đã có những bước tiến dài trong sự nghiệp,
nhưng trong tình cảm, cô lại biến mình thành một người mù quáng và cố
chấp. Dù anh có cố gắng giải thích thế nào, cô vẫn ương bướng lựa chọn ở bên anh. Sáu năm nay, cô sống như người tình của anh, chấp nhận làm cái giỏ trút mọi phiền muộn cho anh, cô tìm mọi cách chạm vào nơi sâu thẳm
nhất trong lòng anh, nhưng hoàn toàn vô ích. Đại ở bên cô giống như một
sự đền đáp, giống như một thói quen khó bỏ, nhưng anh không thể nào yêu
cô. Dường như, trái tim anh đã hoàn toàn bị phong bế bởi một chiếc lồng
nỗi đau không bao giờ gỡ bỏ ra được, và anh cũng không muốn cởi. Không
tới được với nhau thì sao? Xa nhau thì sao? Anh vẫn yêu người ấy, lại
vẫn hận cô, vẫn nửa mong mỏi cô, nửa lại nguyền rủa cô.
Cô là người phụ nữ duy nhất được phép tồn tại trong tim anh.
Đại đang chăm chú nghiên cứu bản báo cáo thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Anh ngẩng đầu, trán hơi nhăn lại đầy phiền muộn, nhưng rồi lại giãn ra
ngay. Không đợi anh lên tiếng, người bên ngoài cứ thế mở cửa bước vào.
- Không phải chú đang dạy Như Ý học bài sao? – Đại cau mày hỏi khi thấy cậu em trai út.
- Em cho con bé nghỉ rồi. Trẻ con không nên đánh mất tuổi thơ, mới vào
cấp một thôi mà, không cần ép nó học nhiều – Minh kéo ghế ngồi xuống.
Đại liếc mắt nhìn cậu em trai, bao năm rồi mà cái tính ngông cuồng vẫn không bỏ được.
- Anh có cần bận rộn thế không? Như Ý càng ngày càng lớn, con gái lại
trưởng thành sớm hơn con trai. Con bé rất nhạy cảm, anh nên quan tâm tới con nhiều hơn một chút – Minh thấy anh trai vẫn dán mắt vào mấy tờ báo
cáo thì bất bình góp ý.
- Chú rảnh vậy sao? Vậy thì kiếm một cô
gái rồi cưới đi cho bố đỡ buồn – Đại phớt lờ lời phê bình của em trai,
lảng sang một chủ đề khác.
- Không phải chúng ta đang nói chuyện của anh sao? – Minh chán nản lắc đầu – Hôm nay em đưa Như Ý đi chơi,
con bé nói rằng lâu lắm rồi anh không đưa nó đi đâu hết, toàn là “mẹ
Tường Vi” nào đó dẫn đi. Sao anh không cưới quách cô gái đó đi, cho con
bé có một người mẹ thực thụ.
- Việc của anh, chú không cần xen
vào. Ngày mai chú đưa bố và Lâm sang nói chuyện người lớn với gia đình
bên kia, quà cáp anh đã nhờ người chuẩn bị chu đáo rồi, mai lấy xe của
anh mà đi, anh sẽ gọi người tới đón đi làm.
- Em nghe nói nhà cô gái ấy ở xóm lao động, ô tô không đi vào được đâu. Hay là đi xe máy thôi, cũng ngay ngoại thành thôi mà.
Đại ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Ừ, tùy chú sắp xếp, hỏi ý kiến thằng Lâm xem. Mà nó về chưa?
- Chưa. Nghe nói tối nay hai người đi chọn váy cưới và địa điểm chụp
hình, xong lại còn phải đưa cô kia về nhà, chắc khuya mới về.
Lâm ở trong tù năm năm thì được trả về nhà vì cải tạo tốt. Sau khi về nhà,
nhờ Đại sắp xếp, anh vào làm ở một vị trí bán hàng trong khu vui chơi do Đại làm chủ. Ở đây anh đã gặp một cô gái bán hàng xinh xắn. Hai người
yêu nhau và quyết định mùa thu này sẽ tổ chức lễ cưới.
- Ừ. Thế thôi, chú cho Như Ý đi ngủ giúp anh rồi cũng về phòng nghỉ đi.
Mặc dù Đại đã lên tiếng đuổi nhưng Minh vẫn gan lỳ ngồi lại. Thấy cậu em
trai không có vẻ đứng dậy, Đại lại ngẩng đầu nhìn lần nữa. Minh thấy Đại nhìn mình thì cười, sau đó mới quyết định nói ra điều mà mình rất muốn
nói:
- Chiều nay em và Như Ý đã gặp một người ở công viên.
- Ai? – Đại thờ ơ hỏi, tay hí hoáy gạch xóa, ghi chép lên bản báo cáo.
- Linh. Cô ấy và con trai đã về nước rồi.
Bàn tay đang viết của Đại đột ngột ngưng lại, mặt anh cũng cứng ngắc, trái
tim đang đập nhịp nhàng trong lồng ngực như hẫng một nhịp. Mặc dù trong
lòng tưởng đã lạnh giá, nhưng khi nghe người khác nhắc tới tên người đó, Đại không hiểu tại sao tâm trí mình lại loạn lên như thế. Những con chữ dưới tay như đang nhảy múa anh không thể nào tập trung nổi vào công
việc nữa.
Minh thu hết mọi phản ứng của anh trai vào trong mắt.
Dù cho những phản ứng đó chỉ là thoáng qua, rất nhanh Đại đã lấy lại vẻ
điềm tĩnh và lạnh lùng vốn có của mình, nhưng Minh biết có một con sóng
ngầm vô cùng lớn trong lòng anh trai. Thôi vậy, nếu hai người này còn
tình cảm với nhau thì anh cũng không ngại làm ông mai một phen!
- Thì sao? – Đại lạnh nhạt hỏi lại.
- Cô ấy đã thấy Như Ý và nói rằng sẽ tới xin phép anh cho con bé tới chơi với mẹ con họ,
- Không bao giờ – Đại lạnh lùng gạt đi.
- Vì sao vậy? Dù sao Linh cũng là dì ruột của Như Ý cơ mà. Không thể vì
khúc mắc giữa hai người mà để trẻ con phải chịu thiệt thòi được.
- Không liên quan gì tới khúc mắc của người lớn cả. Nhưng cô ta vốn đâu
có quan tâm gì tới Như Ý, cô ta không xứng nhận làm dì của con bé.
- Đã có chuyện gì sao? Chẳng lẽ anh vẫn giận chuyện cô ấy không thể về thăm Như Ý khi con bé ốm? – Minh cau mày.
- Đây không phải chuyện của chú, chú ra ngoài đi.
- Anh không hối hận chứ? – Minh bật dậy, cười như không hề có cuộc tranh cãi nào vừa diễn ra.
- Hối hận? Chú thấy tôi sẽ hối hận sao?
- Được, vậy thì em yên tâm rồi. Nếu anh không có hứng thú, vậy em sẽ để cô ấy trở thành em dâu của anh.
Minh chốt câu cuối cùng rồi xoay lưng bỏ ra ngoài. Những lời của Minh làm
Đại không thể tập trung làm việc nữa. Minh muốn lấy cô và biến cô thành
em dâu của anh ư? Người đàn bà của anh, phải, dù hai người không tới với nhau nhưng đến lúc này trong lòng anh vẫn mặc định là như thế. Anh ngả
người ra ghế dựa, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng với những hình ảnh đan
xen giữa quá khứ và hiện tại.
Cuối cùng, khi không thể bắt mình quay lại với đống giấy tờ ngổn ngang được, anh đi sang phòng Như Ý.
- Như Ý, ngày mai bố đưa con đi chơi nhé! – Anh vuốt tóc con bé khi thấy con gái đang nằm vẽ tranh trên giường.
- Vâng? Nhưng bố không bận sao? – Như Ý nhổm dậy, sà vào lòng anh, vui vẻ hỏi lại.
Con bé biết anh luôn bận bịu nên mỗi lần muốn đi chơi, nó đều hỏi xem bố nó có bận gì hay không? Đại lắc đầu cười với con:
- Không, ngày mai bố được nghỉ. Con thích đi đâu? Tới khu vui chơi của bố chứ?
- Không, ở đó con chơi chán rồi – Như Ý lắc đầu ngẫm nghĩ, rồi sau đó reo lên – A, bố đưa con lên Vincom xem phim nhé!
- Đồng ý!
- Mẹ Tường Vi có đi cùng không bố?
- Không. Chỉ có bố và con gái bố hẹn hò với nhau thôi – Đại cúi đầu hôn lên cái má lúm đồng tiền của con.
- A, tuyệt vời. Con yêu bố nhất – Như Ý ôm lấy cổ anh và cũng hôn chụt lên má bố.
Khi con gái đã ngủ, Đại kéo chăn cho con gái, rồi mới rời khỏi phòng. Đêm nay sẽ là một đêm rất dài.