Trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con. Dù đã đi tới hàng trăm khu vui chơi nổi tiếng trên thế giới nhưng Alex vẫn không thể nén nổi sự vui vẻ khi được mẹ đi chơi công viên Thủ Lệ chơi.
Hồ Thủ Lệ vẫn trong và phẳng
lặng như ngày nào. Những đôi tình nhân vẫn dập dìu bên nhau. Những gia
đình vẫn vui vẻ với tiếng cười ngập tràn hạnh phúc.
- Mẹ, tại sao bố không đi cùng chúng ta? – Alex ngây ngô hỏi mẹ.
Lảng tránh câu hỏi của con trai, Linh nhìn ra xa phía hồ để cảm nhận những làn gió thổi về từ quá khứ tươi mát tâm hồn mình
- Linh…
Linh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau lưng có một người đàn ông, tay dắt một bé gái đang kinh ngạc nhìn cô. Dù đã qua một thời gian dài không
gặp nhau, người có già đi đôi chút, nhưng Linh vẫn nhận ngay ra anh. Sáu năm, Minh hiện giờ trông phong trần hơn xưa rất nhiều. Vẻ cương nghị,
rắn rỏi của người lính hiện rõ lên gương mặt anh, dáng đứng của anh, và
cả đôi mắt anh. Ánh mắt của Linh trượt từ trên người Minh xuống đứa bé
gái được anh dắt theo. Cô bé chừng bảy tuổi, da bánh mật, mắt to tròn,
đen láy, lúc này con bé cũng đang chớp chớp mắt nhìn cô lạ lẫm. Linh khẽ giật mình khi nhận ra con bé hao hao giống Nhật Lệ. Chẳng lẽ đây là…
Cô còn đang nghi ngờ, Minh đã trực tiếp khẳng định với cô bằng cách cúi đầu nói với đứa bé gái:
- Như Ý, chào dì đi.
- Cháu chào dì – Như Ý ngoan ngoãn khoanh tay lại chào cô.
Có thể thấy con bé đã được nuôi nấng và giáo dục vô cùng chu đáo
Linh run run đứng dậy, nhìn hai chú cháu họ. Alex thấy tay mẹ run lên thì
ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn tới hai người xa lạ ở đối diện bằng ánh mắt
hằn học. Nó không hiểu “dì” nghĩa là gì, chỉ thấy mẹ run rẩy như muốn
khóc thì nghĩ rằng hai người đối diện kia đang bắt nạt mẹ.
- Như Ý ngoan của dì – Linh bước lên mấy bước, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy đứa cháu gái bé bỏng của mình.
Sáu năm trời, cô chưa một phút nào nguôi nhớ và lo lắng cho đứa nhỏ này.
Alex thấy mẹ đột nhiên rời khỏi mình và đi ôm một đứa nhỏ khác thì bắt đầu mếu máo, hai mắt ầng ậc nước. Sau đó nó khóc òa lên:
- Oa oa, mẹ không cần Alex nữa. Mẹ bỏ rơi Alex rồi.
Bất ngờ nghe tiếng khóc của thằng bé, cả Minh và Linh đều nhìn nó. Linh bối rối buông Như Ý ra, sau đó bế con trai lên vỗ về nó:
- Alex ngoan. Mẹ không bỏ rơi Alex đâu. Mau chào chú và chị đi.
Được mẹ dỗ dành, lập tức thằng nhóc nín khóc ngay, nhưng nó vẫn ương bướng không chịu chào Minh và chị nó.
- Xin lỗi anh… – Linh gượng cười – Tại em chiều con quá nên nó mới bướng bỉnh như thế.
- Không sao. Thật bất ngờ khi gặp em ở đây. Em về nước lâu chưa? – Minh cười hiền lành.
- Mẹ con em mới về tuần trước. Anh đưa Như Ý đi công viên chơi sao? Như
Ý, con đi chơi có vui không? – Cô cúi đầu nhìn đứa cháu đang đưa đôi mắt to tròn nhìn không dứt mắt vào người phụ nữ trước mặt mình.
- Dạ, vui lắm ạ!
- Ừ, dì có mang quà cho con đấy. Đợi một hai ngày nữa, dì sẽ tới xin phép bố con, cho con tới chơi với dì và em Alex nhé!
Như Ý dường như chưa hiểu ý cô, lại ngẩng đầu đợi ý kiến của Minh. Minh cười, xoa đầu con bé giải thích:
- Như Ý, đây là dì Linh của con. Chú đã từng kể cho con nghe rồi mà. Hồi con còn nhỏ, chính dì đã nuôi con đấy.
©STENT
Như Ý nghe Minh nói vậy thì mắt càng mở lớn hơn, “A” lên một tiếng, sau đó lại chăm chú đánh giá cô. Sau đó con bé thốt lên:
- Dì đẹp quá!
Linh gật đầu cười, nếu không phải cô đang bận bế Alex thì chắc chắn sẽ ôm lấy đứa cháu này cho thỏa bao ngày mong nhớ rồi.
Linh nhìn đồng hồ, sau đó đề nghị:
- Cũng muộn rồi, hay là em mời hai chú cháu đi ăn, vừa ăn vừa thong thả nói chuyện nhé!
- Thôi, để khi khác, anh vẫn đang nghỉ phép nên còn nhiều thời gian. Hôm
nay bố Như Ý đi công tác xa về nên hai chú cháu phải về ăn tối ở nhà.
Linh ngần ngừ, sau đó miễn cưỡng gật đầu:
- Vậy cũng được, thật mừng vì gặp hai chú cháu ở đây.
Hai người dẫn hai đứa trẻ đi về hai ngả, trong lòng người nào cũng ngổn ngang suy nghĩ.