Chuyến bay dài từ Mỹ về Việt Nam cuối cùng cũng hạ cánh an toàn xuống
sân bay Tân Sơn Nhất. Tại sảnh đợi hành khách, một người đàn ông chừng
ba lăm, ba sáu tuổi, ăn mặc lịch sự và bảnh bao, trên tay ôm một bó hoa, không ngừng nhìn vào đám đông đang ùa ra, cố gắng tìm cho được người
mình đang chờ. Vì lý do thời tiết nên chuyến bay tới trễ gần hai tiếng
khiến anh ta vô cùng sốt ruột, không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Tìm kiếm một hồi, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy người mình cần tìm. Đó là một phụ nữ trẻ đẹp, mặc một chiếc váy màu cam cổ tim, làm lộ ra
những đường cong mê người. Vẻ thành thục và quyến rũ một cách tự tin của cô khi sải bước trong sảnh làm không ít người đàn ông phải ngoái đầu
nhìn. Nhưng những ánh mắt si tình đó lại khiến cho cậu nhóc con đang
ngồi chễm chệ trên xe hành lý vô cùng khó chịu. Cậu bé con chừng năm
tuổi, mặc quần đùi và áo phông sát nách màu vàng cam giống mẹ, đeo một
cái túi vải đồng màu chéo bên hông, thoạt nhìn đã thấy rất phong cách.
Mấy người phụ nữ đi ngang cũng không ngừng trầm trồ, ước ao có một đứa
con xinh xắn như thế, có người còn giơ máy ảnh lên chụp.
Thấy
hai mẹ con vừa đi ra đã làm những người xung quanh xôn xao như thế,
người đàn ông đang đứng đợi họ cũng phải lắc đầu đầy cảm thán. Hai mẹ
con nhà này từ trước đến nay đều như thế, hễ đi tới đâu là khiến người
ta chú ý ở đó.
Người đàn ông còn chưa kịp lên tiếng gọi thì cậu nhóc con đã nhận ra anh, nó vẫy vẫy bàn tay trắng mũm mĩm, hô to:
- Bác Phong, cháu ở đây. A…a…aaaaaaaaaa!
Phong cũng đành phải toét miệng cười đáp lại thằng nhóc con lém lỉnh này.
Mặc dù con trai tỏ ra hào hứng khi nhìn thấy Phong nhưng Linh lại khẽ cau
mày, thầm nghĩ khi trở về khách sạn nhất định phải phạt thằng tiểu quỷ
này một trận. Lần này cô về Việt Nam vốn không muốn cho ai biết, không
ngờ con trai bảo bối của cô lại gọi điện cho bác Phong của nó thế này.
- Alex, là con gọi điện cho bác Phong, đúng không? – Linh lừ mắt, hỏi con trai bằng giọng đe dọa.
Thấy mẹ hỏi như thế, Alex quay lại nhìn cô bằng ánh mắt oan khuất, sau đó đáp lại bằng giọng nịnh nọt:
- Mẹ xinh đẹp đừng tức giận, tuyệt đối không nên tức giận, sẽ rất không
xinh đẹp đâu. Không phải con gọi cho bác Phong mà, thật đấy.
- Không phải con gọi thì còn ai gọi nữa. Về khách sạn xem mẹ phạt con thế nào.
Nghe đến từ phạt, thằng nhóc không dám cãi, chỉ lẩm bẩm:
- Là bác ấy gọi cho con trước mà. Mẹ xinh đẹp không biết nói lý lẽ.
Nghe Alex lý sự, Linh bật cười. Mặc dù nói là phải phạt nhưng cô đâu phải
người thích đánh con vô lý. Sự xuất hiện của Phong cũng chỉ gây ra cho
cô một chút phiền chán mà thôi, không phải vấn đề gì nghiêm trọng cả.
Người đàn ông này, vậy mà theo đuổi cô tới sáu năm liền.
Phong đưa hoa cho Linh sau đó vui vẻ túm lấy thằng nhóc, in lên má nó mấy cái hôn khiến nó cười khanh khách, cuối cùng mới thay cô mang hành khách
hành lý ra xe.
- Mẹ xinh đẹp, khi nào thì mình đi gặp daddy? –
Alex chạy theo mẹ, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô,
ngẩng đầu sốt sắng hỏi.
- Nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ ra Hà Nội gặp bố sau – Linh cúi xuống chỉnh lại chiếc túi vải cho con trai, khẽ đáp.
Phong đi đằng trước nghe thấy thế thì quay đầu lại hỏi:
- Bảo Bảo không muốn ở đây đi chơi với bác à? Bác đưa con đi Đầm Sen, đi Đại Nam, đi Vinpearl chơi – Phong lên tiếng dụ dỗ.
- Đầm Sen, Đại Nam có to bằng Disneyland không bác? Có khủng long bạo
chúa không ạ? Không có cháu không đi. Cháu muốn đi tìm daddy.
-
Thằng tiểu quỷ này càng ngày càng thông minh, bác sắp không cãi nổi cháu rồi – Phong cười, chỉ tiếc là hai tay đều đang bận nên không thể véo má thằng nhóc mấy cái.
- Cháu không phải tiểu quỷ, cháu là Tiểu Bảo Bảo – Thằng nhóc trợn mắt, phồng má phản bác.
- Được rồi, cháu là tiểu bảo bối, được chưa? – Phong rốt cuộc cũng phải chịu thua nó.
Đang là tháng chín, thời tiết ở Sài Gòn cũng không khác gì so với California nhưng sự chênh lệch múi giờ khiến Alex mệt mỏi và lăn ra ngủ ngay sau
khi lên xe.
- Em định chừng nào ra Hà Nội để anh đặt vé máy bay? – Phong vừa lái xe vừa quay sang hỏi Linh.
- Chắc hai hôm nữa. Để Alex thích nghi đã – Linh ôm con trai trong lòng,
đưa mắt nhìn dòng xe cộ ngược xuôi bên ngoài. Giữa lúc cảm xúc ngổn
ngang này, cô cũng không muốn nói dài dòng.
Đã quen với thái độ lãnh đạm của Linh nên Phong chỉ biết cười trừ.
- Anh không ngờ là em lại đột ngột về nước thế này.
- Năm nay chú thím quyết định cải mộ cho chị Lệ nên em phải về.
- Xong việc thì sao? Hai mẹ con lại quay về Mỹ?
- Ừm, chắc vậy – Linh thờ ơ đáp.
Phong càng tỏ ra quan tâm thì cô lại càng có cảm giác không thoải mái.
Phong mặc kệ người phụ nữ trẻ im lặng với những suy nghĩ của riêng cô, thỉnh
thoảng anh lại lén ngắm cô qua gương. Cô vẫn không thay đổi gì nhiều sau ngần ấy năm, chỉ có vẻ quyến rũ thì càng ngày càng mê người. Anh không
ngờ cô lại sắt đá sống độc thân nuôi con tới tận sáu năm liền.
Sáu năm trước, sau khi biết toàn bộ sự thật, Linh đã tuyệt tình mà ra đi,
bỏ lại sau lưng tình yêu và hạnh phúc gia đình mới chớm nở, một mình tới xứ người. Cô vừa làm, vừa nuôi con, vừa hoàn thành nốt chương trình học còn dang dở trước đây. Không có cách nào có thể lay chuyển được trái
tim cô, Cường đành đau khổ kí tên vào đơn ly hôn. Cứ nửa năm anh lại
sang Mỹ thăm con trai một tháng. Dù biết không thể nào xoay chuyển được
quyết tâm của Linh, nhưng Cường vẫn ôm ấp hi vọng một ngày nào đo cô sẽ
vì con mà hàn gắn lại với anh. Cho đến một năm gần đây, Cường không sang Mỹ nữa nhưng vẫn thường xuyên gọi điện cho con trai, Linh cũng không hề ngăn cản anh đến với con, vì thật tâm cô không hề ghét anh.
Sau khi Linh ra đi, Phong cũng tạm buông tay với ý định thâu tóm tập đoàn,
ông già anh ra mặt ủng hộ Cường, đưa anh lên ghế chủ tịch tập đoàn khi
Cường mới vừa bước sang tuổi ba mươi. Phong sang Mỹ tìm Linh, mặc cho cô xua đuổi thế nào cũng quyết tâm ở lại giúp cô vượt qua giai đoạn khó
khăn nhất, giúp cô chăm sóc Alex và hiện tại anh đang cùng cô điều hành
một hệ thống siêu thị mini vô cùng lớn ở Việt Nam. Tiền vốn do hai người cùng bỏ ra, cộng với óc kinh doanh siêu việt của Phong đã giúp cho hai
người không những đứng vững tại thị trường Việt Nam mà còn nhanh chóng
mở rộng mạng lưới làm ăn khắp cả nước. Hiện tại, Phong bắt đầu lấn sân
sang cả kinh doanh nhà hàng.
- Em không thể bắt mình anh đương đầu với tất cả được. Làm bà chủ như em cũng quá sung sướng nha! – Phong tỏ vẻ đau khổ.
- Chừng nào anh lấy được Winter, chúng ta sẽ bàn tới chuyện này. Hiện tại em thấy anh vẫn rất nhàn rỗi đấy, nếu không thì làm gì có thời gian đợi mẹ con em tới tận hai tiếng đồng hồ ngoài sân bay như thế.
- Ặc… – Phong tắt tiếng, hoàn toàn hiểu rõ sự ương ngạnh của Alex là di truyền từ ai.
Nhưng rồi anh chợt nghiêm túc hẳn khi nói tới Winter:
- Em thật sự muốn lấy lại Winter sao? Vấn đề đó không khó, tập đoàn Hoàn
Mỹ sắp không chèo chống nổi những chi phí đắt đỏ cho Winter rồi, anh có
thể mua lại với giá rẻ nhất có thể. Nhưng nếu em không làm gì thì cuối
cùng Alex vẫn có khả năng thừa kế cao nhất mà.
- Vậy chẳng lẽ để những gì bố em bỏ ra cứ thế mất đi sao? Em chỉ cần Winter, những tài
sản khác của tập đoàn Hoàn Mỹ, em không có hứng thú. Alex sẽ tự lo cho
cuộc đời nó. Những món tiền thừa kế chỉ làm nó thiếu đi bản lĩnh đương
đầu thôi.
- Những lời này của em làm anh nghĩ tới ai, em biết không?
- Ai?
- Nguyễn Đại. Hắn ta sinh ra đúng là để làm kẻ đứng đầu. Chỉ không ngờ
sau sáu năm, hắn thậm chí còn tiến xa hơn cả trước đây. Không chỉ là ông chủ của hệ thống của hàng ăn nhanh Vietfood có mặt trên khắp các thành
phố lớn tại Việt Nam mà hiện tại hắn còn đang mở rộng ra khắp châu Á,
thậm chí sắp sang châu Âu và Mỹ. Em có tin được không?
Nghe Phong nhắc tới cái tên này, tim Linh tưởng như đã lạnh băng bỗng nảy lên một nhịp hoảng hốt.
Anh hiện nay đã tiến xa đến thế sao? Chắc hẳn anh đã làm việc điên cuồng
mới có thể đạt được như vậy? Anh có khoẻ không, đã có gia đình mới hay
chưa? Như Ý của cô có khoẻ không, đã lớn đến chừng nào rồi? Tính ra thì
năm nay con bé sẽ vào lớp hai. Ở Mỹ cô có nhiều bạn bè, nhưng cuối cùng
vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác lạc lõng mỗi đêm ôm con ngủ. Mặc
dù mỗi lần hai mẹ con đi xa, Phong hầu hết đều đi theo, nhưng cô không
thể tiếp nhận tình cảm của người đàn ông này được. Cảm giác cô quạnh
luôn đeo đuổi cô mỗi đêm, và những lúc ấy, cô điên cuồng vùi mình vào
quá khứ hạnh phúc khi còn ở bên Đại và Như Ý. Đó là những tháng ngày
ngắn ngủi nhưng đẹp nhất cuộc đời cô.