Đứa trẻ được đặt tên là Như Ý, tên gọi ở nhà là Mít.
Mặc dù chưa rõ ai là bố của đứa trẻ nhưng cả nhà ông bà Phương đều đồng ý
cái tên này. Đợi có kết quả ADN xong thì sẽ đi làm khai sinh cho nó. Sau những giây phút căng thẳng ban đầu, vài ngày sau, không khí trong gia
đình bà Nguyệt dường như còn vui vẻ hơn trước.
Có lẽ vì gia đình chỉ có một cô con gái nuôi nhưng đã sớm đi lấy chồng xa nên cả nhà ông
Phương đều rất yêu quý đứa trẻ này. Ngày thường, ông Phương nếu không
mải mê với đám cây cảnh thì lại đạp xe đi thăm mấy người bạn già, đánh
cờ, nói chuyện phiếm cả ngày. Bây giờ ông ở nhà suốt ngày. Ông hay đòi
bế đứa bé, nựng nó, mắng “thằng bố” nó. Dù nó là con của đứa nào trong 3 thằng con ông thì nó cũng là đứa cháu nội đầu tiên của ông. Ông quý
cháu gái tới mức bà Nguyệt thỉnh thoảng còn phải lườm nguýt, tự nhủ
trong đầu không biết chừng nó là con ông thì ông mới yêu chiều đứa bé
như thế.
Nhưng sau đó bà phát hiện, cả ba đứa con trai của bà
cũng thay đổi giống bố mình, kể cả thằng Lâm vốn bận bịu nhất cũng năng
về thăm nhà hơn. Thằng Minh thì chiều nào đi học về cũng phải vào hôn
đứa bé một cái rồi mới chạy lên phòng. Còn thằng Đại thì cứ hai ngày lại rẽ về một lần, mang theo đủ các thứ đồ chơi, sữa và thức ăn, dặn dò bà
Nguyệt và Linh đủ các kiểu.
Sau khi đi xét nghiệm ADN về, hôm
sau Đại lại tới chở bà Nguyệt và Như Ý tới bệnh viện. Đứa bé hiện đã
được hơn bảy tháng, sức khỏe phát triển bình thường, không có bệnh bẩm
sinh nào. Điều đó càng làm bà Nguyệt thắc mắc, không biết người mẹ nào
lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi một đứa con như thế?
Ngày Đại cầm kết quả xét nghiệm ADN về, ông Phương gọi cả mấy đứa con lại, trịnh trọng
bóc chiếc phong bì còn nguyên niêm phong trước mặt cả nhà. Sau khi xem
qua nội dung của tờ kết luận xét nghiệm, mặc dù có nhiều chỗ là thông số khoa học ông không hiểu, nhưng ông hiểu rõ kết quả cuối cùng là gì. Ông ngẩng đầu liếc nhìn Lâm và Minh. Hai người này mặt mũi tái mét. Nhưng
ông cũng không nhìn hai đứa con lâu mà đánh mắt sang Đại. Đại dường như
đã biết trước kết quả nên trong mắt anh vừa có sự bối rối, lại vừa có
niềm vui và hưng phấn, anh ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt bố mình,
không hề có ý né tránh.
Thấy thái độ của con trai như vậy, ông
Phương chỉ thở dài rồi đưa tờ kết quả cho bà Nguyệt. Bà Nguyệt nheo mắt
đọc một lúc, sau đó nhìn thẳng vào mắt Đại hỏi:
- Con bé là con gái của con, con định thế nào?
Lời bà Nguyệt nói ra chính là một lời khẳng định. Ngồi ở bên kia, cả Lâm và Minh đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đã chuẩn bị sẵn câu trả lời nên Đại đáp một cách bình tĩnh:
- Bây giờ con còn chưa có điều kiện để nuôi bé Như Ý một mình được. Con
muốn nhờ bố mẹ trông cháu giúp con một thời gian, tới khi con tìm ra mẹ
con bé, hoặc một người bảo mẫu đáng tin. Nếu được thì từ mai con sẽ
chuyển về nhà ở…
Bà Nguyệt thở dài:
- Thôi thì con dại
cái mang. Con bé dù sao cũng là máu mủ nhà mình, là cháu nội của bố mẹ,
tất nhiên không thể không chăm sóc nó. Nhưng cũng phải cố gắng tìm ra mẹ nó, hỏi rõ nguyên do, đừng để người ta chịu thiệt thòi.
Đại gật đầu vâng dạ. Sau đó anh đi lên phòng của mình, căn phòng bây giờ đã
được trưng dụng làm phòng ngủ cho con gái anh, gần đó là một chiếc
giường dành cho Linh. Như Ý đã ngủ từ sớm, anh khẽ ngồi xuống cạnh chiếc giường nhỏ của con gái, nhìn nó bằng ánh mắt vừa yêu thương, và bối
rối, lại vừa có chút khó tin. Anh không thể tin được rằng, mới hôm qua
anh còn là một người độc thân, vậy mà giờ đây anh đã có một cô con gái
xinh xắn, đáng yêu thế này.
Cảm giác làm cha thật lạ. Trước đây
anh không hề có suy nghĩ muốn có gia đình, nhưng hiện tại, khi có một
đứa con, anh lại thấy có gia đình cũng thật tốt. Đứa bé rồi sẽ lớn lên,
nó sẽ gọi anh là bố, sẽ ôm hôn anh khi anh đi làm về. Mỗi ngày cuối
tuần, thay vì tiêu phí thời gian vào những mối tình chẳng đi đến đâu,
anh có thể đưa con gái đi chơi công viên, đi thăm sở thú, đi xem phim
hoặc đi dã ngoại. Mỗi tối, thay vì đi bar uống rượu tới say khướt rồi
mới tìm một cô nàng nào đó qua đêm, anh có thể dạy con học bài, đọc
truyện cổ tích cho con nghe. Trước đây, khi còn yêu thật lòng một cô
gái, anh cũng từng ước sẽ có những cô con gái, để có thể đặt cho chúng
những cái tên thật hay và mua cho chúng thật nhiều quần áo đẹp.
Đại cứ ngồi thất thần như thế, không biết rằng Linh đã vào phòng từ bao
giờ. Cô đứng ở ngoài cửa nhìn anh một lúc sau đó mới bước vào. Tiếng
bước chân khiến Đại sực tỉnh. Thấy cô, anh mỉm cười:
- Anh định lên chơi với con bé một chút rồi về, không ngờ nó ngủ rồi.
Linh kéo chăn đắp lại cho bé, nói khẽ:
- Em bé vừa mới ngủ một lúc rồi.
- Ừ… Thời gian này chắc em và mẹ anh vất vả lắm nhỉ?
- Chỉ bác mới vất vả thôi, em chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con nên cũng không giúp được gì nhiều cho bác.
- Em nhìn con bé có giống anh không? – Đại lại nhìn cô con gái đang ngủ say rồi chợt hỏi tiếp.
Linh gật đầu:
- Giống anh lắm.
- Ừ… Con gái anh thì phải giống anh chứ.
- Thế còn mẹ đứa bé?
- Anh không biết. Trong đầu anh thực sự không nghĩ ra ai có thể là mẹ của Như Ý cả – Đại nhún vai.
- Nhiều vậy sao? – Linh tủm tỉm cười hỏi lại.
- Cũng có thể chỉ là tình một đêm với một cô nàng nào đó – Đại dửng dưng trả lời.
- Nhưng chắc hẳn phải là người biết rõ về anh chứ? Vì người đó biết nhà bố mẹ của anh cơ mà? – Linh gợi ý.
- Ừ nhỉ… – Đại ngẩn ra một lúc – Thế thì có lẽ là khi đó anh say. Anh mà say thì khi tỉnh anh chẳng nhớ gì hết.
- Thế thì nguy hiểm đó – Linh cười.
- Nhưng anh ít khi say lắm. Người có thể làm anh say cũng không nhiều, đó mới là vấn đề. Được rồi, anh sẽ suy nghĩ vấn đề này sau. Dù sao có con
gái cũng thật tốt mà, đúng không?
- Nhưng Như Ý cũng cần có mẹ chứ?
- Anh có thể nuôi con một mình – Đại nói nửa đùa nửa thật.
Linh không nói gì, vặn nhỏ đèn ngủ hơn một chút rồi nói với anh:
- Anh nên về nhà để ngày mai còn đi làm chứ?
- À ừ… Tất nhiên rồi. Phải làm việc chăm chỉ để lấy tiền mua sữa cho con – Đại bật cười, sau đó anh đứng dậy, khẽ hôn má đứa trẻ rồi mới đi ra
ngoài.
- Người ta nói trẻ con còn nhỏ không nên hôn nhiều, nếu không đêm ngủ nó sẽ hay bị giật mình – Linh nói với anh.
- Thế à? Anh sẽ không hôn nhiều nữa.
- Với lại anh nên bỏ thuốc đi, hơi thở có mùi thuốc lá cũng không tốt cho con bé.
- Được… Được… Anh sẽ bỏ. Sao em nói em không có kinh nghiệm chăm trẻ con mà? Anh thấy em rất rành đấy chứ?
- Có vài cái em biết, vài cái không. Em cũng có cháu cơ mà – Linh giải thích.
- À, ừ nhỉ – Đại gật đầu.
Thấy hai người đi xuống, Minh liếc mắt nhìn Linh. Từ sau hôm bị Minh phát
hiện cô ra ngoài gặp Cường, Linh thường xuyên tránh mặt Minh. Bữa ăn
sáng của anh, cô cũng không tự làm theo ý mình nữa, để tránh lại phải
tranh cãi với anh.
Dường như không hiểu những đợt sóng ngầm đang diễn ra trong chính gia đình mình, vợ chồng ông Phương vẫn đang bàn bạc về việc làm khai sinh cho bé Như Ý cũng như làm cỗ mời họ hàng vào tuần kế tiếp.
***
Sau khi biết được Như Ý là con của mình,
Đại lập tức chuyển về sống cùng bố mẹ. Sau khi Đại làm giấy khai sinh
cho con gái xong thì nhà ông bà Phương lại tổ chức một bữa tiệc coi như
làm lễ ra mắt Như Ý với họ hàng nội ngoại. Đứa trẻ rất ngoan và kháu
khỉnh nên ai cũng yêu quý, tranh nhau bế và tặng nó rất nhiều quà.
Đại vẫn đi làm đều đặn mỗi ngày, nhưng buổi tối anh không la cà quán xá, hò hẹn trai gái nữa mà chăm chỉ về nhà ăn cơm cùng bố mẹ, sau đó chơi đùa
cùng con gái cho tới khi nó ngủ. Như bà Nguyệt nhận xét, từ ngày có con
gái, Đại ngoan hẳn ra. Anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, càng
không buông thả mình vào những cuộc hẹn hò vô bổ nữa. Anh dường như trở
thành một người bố mẫu mực, một người đàn ông trưởng thành thực thụ.
Huyền – cô con dâu tương lai được ông bà Phương chọn, sau vài ngày giận dỗi
vì quá bất ngờ, hiện tại đã chấp nhận sự thật này. Có vẻ Huyền cũng quý
đứa bé, chăm chút nó rất cẩn thận.
Ngôi nhà từ khi có bé Như Ý
thì vui nhộn hẳn. Ngay cả người nghiêm túc như ông Phương cũng rất hay
cười đùa. Ông cũng bớt khó tính hơn với mấy đứa con của mình. Đôi khi
nhìn thấy cảnh đầm ấm trong gia đình, bà Nguyệt thầm nghĩ: có một đứa
con gái thật là tốt.