Cường lái xe qua vài con phố lớn, không định đi
đâu. Cuối cùng chiếc xe đỗ lại bên bờ hồ Tây. Cường đưa tay bật một bản
nhạc, là bản nhạc mà hai người hay nghe chung khi còn ở nước ngoài.
- Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên, em còn phải về – Linh nhìn ra phía cửa sổ nói khẽ.
- Em hãy rời khỏi căn nhà đó đi.
- Không được – Linh kiên quyết lắc đầu.
- Tại sao không được? Nếu em cần một công việc, anh có thể cho em. Nếu em cần tiền, anh cũng có thể cho em? Nhưng tại sao em lại chọn công việc
đó? Tại sao lại là ngôi nhà đó?
- Em có lý do riêng của em.
- Lý do của em là gì?
- Em không thể nói.
- Em coi anh xa lạ tới như vậy sao?
- Dù không xa lạ em cũng không thể nói – Linh bướng bỉnh đáp.
- Em vẫn bướng lắm – Cường nói rồi mở ngăn kéo, lấy từ trong đó ra một bì thư, đưa cho cô.
Linh ngạc nhiên nhìn anh, nhưng Cường không có ý định giải thích gì hơn. Cô
mở phong bì ra, bên trong là một xấp ảnh. Vừa nhìn thấy những tấm ảnh cô liền tái mặt đi, cả người run lên.
- Anh theo dõi em? Anh không có quyền – Linh quay sang nói như hét với Cường.
- Nếu anh đưa những tấm hình này cho nhà đó thì không biết họ sẽ phản ứng thế nào.
- Anh… Anh muốn gì? – Linh tức giận nói.
- Anh muốn em từ bỏ tất cả những chuyện này và quay về với anh. Chúng ta sẽ cùng nuôi đứa bé đó.
- Anh không hiểu gì cả – Linh lắc đầu.
- Anh hiểu nhiều hơn em có thể nghĩ đấy.
- Không được, em ở đó còn có lý do khác, em không thể đi bây giờ.
- Lý do của em là gì? Còn có lý do quan trọng hơn đứa bé này sao?
- Còn… – Linh gật đầu một cách nghiêm túc.
- Anh có thể giúp em – Cường khẳng định.
Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt cô gần như đang van lơn anh.
- Anh không hiểu sao? Nếu anh còn tiếp tục tìm em thì mẹ anh rồi cả vợ
chưa cưới của anh nữa sẽ không tha cho em đâu. Một mình em thì không sao nhưng bây giờ em còn bé Thiên Ý. Em không thể…
- Quên đi… –
Cường bất ngờ vươn tay kéo cô ôm vào lòng và nói tiếp – Đừng để ý những
chuyện đó nữa. Có anh ở đây, không ai có thể động tới em được. Chỉ cần
em tin anh.
- Không được – Linh dứt khoát đẩy anh ra – Đây là việc riêng của em và em muốn tự mình giải quyết.
- Em còn yêu anh không, Linh? – Cường chợt hỏi.
Linh sững người trong giây lát rồi cô mím chặt môi lại, lắc đầu. Một tia
thất vọng vụt qua mắt Cường. Nhưng rồi anh lấy lại vẻ bình thường.
- Có phải em còn rất giận anh?
- Không có – Linh lắc đầu.
- Em có biết người con trai cả của nhà đó là bạn thân của anh không?
Linh sững sờ, quay ngoắt sang nhìn Cường. Cường nói tiếp:
- Ừ thì bọn anh vừa là bạn thân vừa là đối thủ. Em nghĩ anh có thể mở to
mắt nhìn gia đình bạn thân của anh bị người khác âm mưu phá tan không?
- Anh…
- Hãy về bên anh và anh sẽ giúp em trả thù. Hoặc anh sẽ đem hết mọi
chuyện nói cho Đại. Thế nào thì em tự lựa chọn đi? – Cường lạnh lùng
buông một câu.
- Anh muốn ép em sao?
- Anh không ép em.
Là em ép anh. Em tới làm vĩnh viễn cho anh và anh cho em mọi thứ em cần
để đạt được mục đích của mình. Em suy nghĩ kỹ đi.
- Tới làm vĩnh viễn cho anh? – Linh nhìn anh nghi hoặc – Tức là không liên quan tới chuyện tình cảm, đúng không?
- Đúng, em có thể yêu bất cứ thằng nào và lấy bất cứ thằng nào em muốn, anh không quan tâm. Anh chỉ cần bàn tay của em… Thế nào?
- Em muốn suy nghĩ.
- Quyết định ngay bây giờ hoặc ngày mai anh sẽ đi gặp Đại.
Cường nói rồi rút tiếp trong ngăn ra một phong bì nữa. Linh run run mở ra.
Bên trong là một tờ hợp đồng lao động. Linh đọc lướt qua toàn bộ nội
dung, thấy không khác những gì Cường nói, trán cô khẽ nhăn lại. Dường
như cô đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, răng cắn chặt vào môi, tưởng
như muốn bật máu ra. Một hồi lâu, cô nhìn Cường, kiên quyết nói:
- Được, em đồng ý. Đưa bút của anh đây, em sẽ kí.
- Tốt.
Cường nhếch miệng cười:
- Vậy là được rồi. Anh mong em sớm tới nhận việc.
- Anh có thể hoãn cho em một thời gian được không?
- Bao lâu?
- Sáu tháng.
- Không được – Cường lắc đầu.
- Vậy ba tháng. Đúng ba tháng thôi. Sau đó em sẽ tới chỗ anh làm, được không?
Cường suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:
- Cũng được. Anh cho em thêm ba tháng.
Linh im lặng không đáp. Cường cũng không để ý tới thái độ của cô lúc này, anh lạnh lùng mở máy rồi lái xe đưa cô trở về.
Linh khẽ khàng mở cổng rồi lại đi vào trong bằng lối cửa sau. Vừa lần mò được công tắc bật điện trong phòng, cô suýt hét ầm lên.
Minh đang ngồi ở cuối giường, nhìn cô chằm chằm. Thấy vẻ mặt có vẻ hoảng sợ
của cô, Minh cau mày, gườm gườm nhìn tới chiếc phong bì mà cô vẫn cầm
trên tay.
- Sao anh lại ở phòng của tôi vậy? – Lấy lại bình tĩnh Linh nói bằng giọng không bằng lòng.
- Nhà tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, không được sao? Cô vừa đi đâu về? – Minh lạnh lùng hỏi.
- Tôi có việc phải ra ngoài – Linh đặt phong bì vào trong tủ quần áo, đáp lại lạnh tanh.
- Ra ngoài? Trên một chiếc Cayenne sao?
Minh hỏi vu vơ một câu nhưng cũng đủ làm cho mặt Linh trở nên xám ngoét.
- Nếu cô đã có thể ngồi lên một chiếc Porsche sang trọng như thế, vậy cô
còn giả nghèo giả khổ tới nhà tôi làm gì? – Minh nghiêm giọng hỏi.
- Em là người thế nào, anh chỉ cần hỏi bác Hiền là hiểu thôi mà – Linh ấp úng đáp.
- Nếu cô không muốn nói với tôi, vậy mai nói chuyện với bố mẹ tôi nhé! –
Minh nhếch mép cười, dường như anh rất khó chịu khi thấy cô ngồi lên
chiếc xe sang trọng đó, mà người lái chiếc xe ấy lại là một người rất
trẻ và đẹp trai.
- Em nói thật mà… Có người muốn hỏi em tin tức về một người khác nên mới tới tìm em – Linh nói.
- Tìm ai? Cô thì có quen ai đủ khả năng làm bạn của những người giàu có như thế? – Minh tiếp tục hỏi dồn.
- Là… là chị Nhật Lệ – Linh ấp úng trả lời Minh.
- Nhật Lệ? Ai hỏi về chị ấy?
- Em cũng không biết… Nhưng hình như là tìm để mời chị ấy tới làm đầu bếp cho nhà hàng của anh ta – Linh lắc đầu, bắt đầu đáp trơn tru hơn.
- Nhưng tại sao hắn lại tìm cô?
- Anh ta biết người giúp việc của nhà anh là do chị Nhật Lệ giới thiệu
tới làm nên mới tới để hỏi tin tức của chị ấy. Nhưng anh ta lại không
biết người giúp việc ấy là bác Hiền chứ không phải em.
Minh nhíu mày nhìn cô, cố tìm ra một chút bối rối của cô. Mặc dù không tin lời
Linh lắm, nhưng dường như Minh ngồi ở đây đợi cô không phải để biết
tường tận mọi chuyện. Anh chỉ muốn cô nói rõ mối quan hệ của cô và thằng cha kia mà thôi. Anh cũng quên mất cái phong bì mà Linh vừa cất vào
trong tủ.
©STENT
- Cô nói thật chứ?
- Em nói thật mà – Linh gật đầu chắc nịch.
- Tốt nhất cô đừng có làm gì khuất tất sau lưng gia đình tôi, nếu không
đừng trách tôi vô tình – Minh gằn từng chữ một sau đó đi ra khỏi phòng.
Linh đợi nghe tiếng bước chân Minh lên lầu rồi mới thở hắt ra. Tim cô vẫn
còn đập thình thịch. Thật may Minh không phải là người đa nghi nên cô
nói quanh quanh một lúc đã có thể lừa được anh rồi.
Một ngày nhiều chuyện và rất mỏi mệt cuối cùng cũng sắp trôi qua!