Cô y tá của phòng xét nghiệm ADN tròn mắt nhìn bốn người đàn ông mặt méo xệch đang xếp một hàng ngang trước mặt mình. Lâu
lắm rồi phòng khám của cô mới có một trường hợp hy hữu như thế, khi mà
có tới bốn người đàn ông cùng tới xét nghiệm ADN để nhận một đứa con.
Người già nhất trong số họ tóc đã điểm bạc hết nửa mái đầu, người trẻ
nhất chắc cũng chỉ ngoài hai mươi một chút. Trong đó người thanh niên ở
giữa dù đeo kính nhưng vẫn cho cô cảm giác khá quen mắt, giống như đã
từng gặp ở đâu rồi. Họ hao hao giống nhau nên cô đoán đây là một gia
đình. Sau lưng họ là một người phụ nữ đứng tuổi, tay đang bế một đứa bé, bên cạnh là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Đây chính là gia đình ông bà Phương vừa mới đưa nhau tới làm xét nghiệm ADN.
Lúc đầu vốn chỉ có ba anh con trai bị bắt làm xét nghiệm, nhưng sau đó
không biết suy nghĩ thế nào, bà Nguyệt cũng bắt cả ông chồng mình tới
đây nốt. Làm sao bà có thể biết ông không ăn vụng khi ra ngoài trong khi bà suốt ngày bận bịu ở nhà với thằng cháu ngoại chứ. Ông Phương sau một hồi cự nự, cằn nhằn, thậm chí quát tháo nói như thế thì còn ra thể
thống gì, nhưng cuối cùng ông cũng vẫn đành chịu thua bà vợ mình.
Cô y tá nhìn tờ giấy hẹn trên tay mình rồi hỏi:
- Ai là Nguyễn Đại?
- Là tôi – Đại lên tiếng xác nhận.
- Anh có đặt lịch hẹn xét nghiệm ADN chiều nay phải không?
- Đúng rồi.
- Bác và các anh điền vào tờ khai này đã.
Sau khi bốn người đàn ông điền tờ khai xong, cô ý tá đọc qua rồi hỏi tiếp:
- Không có mẹ em bé ở đây sao?
- Không có – Bà Nguyệt lắc đầu.
- Vậy mời bác đưa bé vào trước – Cô y tá gật đầu rồi chỉ vào căn phòng lấy mẫu ADN.
Bà Nguyệt đi rồi, cô y tá lại liếc nhìn bốn người đàn ông đang đực mặt ra
chẳng biết làm gì. Cảm thấy hơi buồn cười trước tình thế này, nhưng rồi
cô nhanh chân bước theo bà Nguyệt.
***
Khi gia đình ông
bà Phương còn ở trung tâm xét nghiệm ADN thì Linh ở nhà đang chơi cùng
cu Tin và dọn dẹp căn bếp. Công việc một ngày của cô chỉ có vậy, cũng có chút buồn chán. Nhìn chiếc nôi màu hồng để ở góc bếp, nghĩ lại chuyện
ban sáng, không hiểu sao cô lại thẫn thờ. Cô đi tới bên cái nôi, khẽ
vuốt lên thành nôi, mãi không chịu rời đi. Chuông điện thoại bàn reo lên inh ỏi làm cô sực tỉnh:
-Dạ, a lô ạ!
Đầu dây bên kia im lặng. Linh lại nhắc lại:
- A lô, ai vậy ạ?
- Anh đây, Linh – Đáp lại cô là một tiếng đàn ông trầm thấp, dường như vừa mới thở dài một hơi.
Linh giật mình suýt làm rơi máy:
- Làm sao anh tìm được số điện thoại ở đây? Anh theo dõi em sao?
- Em đã hứa sẽ gọi cho anh. Nhưng em không gọi nên buộc lòng anh phải đi
tìm em. Anh không ngờ em lại đang ở đó. Là chuyện gì vậy, Linh?
- Đây là chuyện riêng của em.
- Đừng nói là chuyện riêng của em. Nói cho anh biết chuyện gì đang xảy
ra? Tại sao em lại ở trong căn nhà đó như một người ở? – Cường gần như
quát lên với cô ở đầu dây bên kia.
- Anh không có quyền chất vấn em – Linh lạnh lùng đáp.
- Anh không có quyền sao? Tới đây gặp anh, chúng ta sẽ nói chuyện. Nói
cho anh nghe vấn đề của em, anh sẽ làm thay em. Chẳng lẽ em không tin
anh có thể thay em giải quyết hết mọi chuyện sao?
- Đây là việc riêng của em, em sẽ tự giải quyết – Linh cự lại.
- Nếu em không tới gặp anh, anh sẽ nói chuyện với người chủ căn nhà đó về em.
- Anh không có quyền – Linh nói như muốn hét lên.
- Anh chỉ không có quyền với em, còn anh có mọi quyền liên quan tới anh – Cường cứng rắn đáp – Em suy nghĩ cho kỹ đi.
Một thoáng im lặng. Linh hít sâu vào rồi thở hắt ra:
- Được, em sẽ gặp anh.
- Bao giờ?
- Ngày mai.
- Ngay bây giờ – Cường lạnh lùng dứt khoát.
- Bây giờ em không thể ra ngoài.
- Vậy tối nay.
- Được, mười giờ em sẽ tới gặp anh.
- Không cần, anh sẽ đón em ở cổng.
Linh chưa kịp đồng tình hay phản đối thì đã nghe đầu dây bên kia dừng kết nối. Cô đặt máy xuống, thở dài.
Cô biết là Cường sẽ không bao giờ buông tha cho cô. Cô hiểu tính anh, anh
sẽ không ngần ngại đạp đổ mọi thứ để đạt được điều mà anh muốn. Chính vì thế mà cô rất sợ khi anh nổi nóng. Một người đàn ông cô từng yêu rất
nhiều, từng quan tâm lo lắng rất nhiều, nhưng rồi cô không thể chấp nhận được khi phát hiện ra anh chỉ muốn lợi dụng cô để đạt được mục đích
trong công việc. Sự nghiệp với anh vẫn là tất cả. Cô tự hỏi, liệu bây
giờ tình yêu ngây thơ và bồng bột ngày ấy có còn hay không? Dường như đã có gì đó rạn vỡ trong trái tim cô mà không một thứ gì có thể hàn gắn
lại được, kể cả những lời xin lỗi chân thành của anh. Mười giờ tối, tất
cả các đèn trong căn nhà đã tắt, chỉ có ánh điện ngoài sân le lói hắt
vào trong qua những khung cửa sổ bằng kính. Linh len lén bò dậy, khoác
tạm chiếc áo gió lên, cô đi ra ngoài sân bằng cửa sau. Xuyên qua lối đi
hẹp trong vườn, khẽ khàng mở cánh cổng nặng nề, cô lách người đi, cố
gắng không gây một tiếng động nào. Trong lòng cô vô cùng lo sợ và bất
an.
Khi cô đóng cổng lại thì thấy một chiếc xe con màu đen đã đỗ ở sát lề đường từ khi nào. Trong xe Cường đang lặng lẽ ngồi đốt thuốc.
Thấy cô, anh không xuống xe, chỉ đưa mắt ra hiệu cho cô mở cửa ngồi vào
ghế bên cạnh mình.
Sau đó, Cường lặng yên cho xe chạy đi. Chiếc
xe vừa chạy đi thì ở phía ngược chiều có một chiếc mô tô đang phóng tới. Hai chiếc xe đi qua nhau, người ngồi trong xe ô tô cũng không quá để ý, nhưng người đi xe máy thì ngoái lại nhìn rồi mới phóng thẳng về phía
cánh cổng sắt của ngôi biệt thự màu rêu đang ngủ im lìm trong đêm đông
lạnh giá.