Trong khu vực chăm sóc đặc biệt của bệnh viện có một vườn hoa rất lớn,
giữa vườn là một đài phun nước. Nơi này dùng để bệnh nhân đi dạo, quanh
đó có một vài ghế đá để ngồi nghỉ. Từng thảm cỏ xanh mướt, những cành
hoa rung rinh trong gió nhẹ. Cả vườn hoa sáng bừng lên trong ánh nắng
chiều mùa đông ấm áp sau mấy ngày mưa phùn rả rích.
Trong vườn
hoa lúc này có rất nhiều người hoặc đang dạo chơi, hoặc đang ngồi nói
chuyện trên ghế đá, hoặc ngồi trên bãi cỏ xanh. Không gian thoáng đãng
và êm ả, khác với bầu không khí luôn căng thẳng trong các phòng bệnh.
Lúc này, tại một góc của khu vườn, nơi có vài bụi hoa cẩm tú cầu màu tím biếc đang nở rộ, trên thảm cỏ xanh có hai thằng nhóc đang chơi đá bóng, một đứa chừng năm tuổi, một đứa khác nhỏ hơn, chừng bốn tuổi. Thằng
nhóc lớn hơn chính là Alex, còn đứa nhỏ hơn là con trai đầu lòng của
Kiên. Cách đó không xa là một ghế đá, lúc này trên ghế có một người phụ
nữ xinh đẹp đang ngồi ngắm hai đứa, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, trìu mến. Cô trang điểm nhạt nhưng vẫn đủ hớp hồn người khác. Ngay cạnh ghế đá,
trên một chiếc xe lăn, một người đàn ông cũng đang lặng lẽ ngắm hai đứa
trẻ, thỉnh thoảng lại len lén đưa mắt nhìn người phụ nữ đầy si mê.
Cuối cùng thì Linh cũng chấp nhận được sự thật về bệnh tình của Cường. Cô
thường xuyên đưa con tới thăm anh, thậm chí không ngại phải đối mắt với
mẹ anh. Vì Cường đã tỉnh lại nên bà Phượng không dám làm gì quá đáng
trước mặt con trai nữa. Mỗi lần cô đến, bà thường bỏ ra ngoài, một cách
thể hiện ngấm ngầm rằng bà không ưa và không muốn thấy mặt cô.
- Bác sĩ nói thứ ba tuần sau anh có thể về nhà… – Cường cúi xuống nhặt quả bóng tung cho hai đứa trẻ rồi quay sang nói với Linh.
- Vậy sao?
- Anh cũng thích về nhà hơn, ở đây anh cảm thấy thật sự không thoải mái – Cường gật đầu – Hay hai mẹ con chuyển về ở với anh đi.
Lời đề nghị của Cường làm Linh giật mình. Cô lặng yên một hồi như đang suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Không được đâu. Em sẽ đưa Alex tới chơi thường xuyên với anh là được.
- Anh chỉ muốn ở gần Alex thời gian này – Cường phân trần trước vẻ e ngại của cô – Hay em lo lắng về mẹ anh và Gia Hân?
Từ sau khi ly dị với chồng, bà Phượng cũng đã chuyển về ở cùng với Cường
tại ngôi nhà của anh và cô trước đây, Linh có lý do để từ chối chuyện
này.
- Ừm. Hơn nữa em và anh cũng đã ly hôn, quay về sống ở đó như vậy cũng không tiện lắm – Linh gật đầu.
- Anh nghĩ em sợ cậu ấy hiểu lầm?
- Sao cơ? – Linh ngạc nhiên nhìn anh vẻ không hiểu.
- Đại ấy, anh nghĩ cậu ấy cũng không thích như thế.
- Em không có ý định sẽ tái hôn – Linh bối rối quay đi chỗ khác.
- Anh có nhắc tới tái hôn sao? –Cường bật cười.
- Dù sao thì em cũng không có liên quan gì tới anh ấy cả – Linh đỏ mặt trước cái nhìn như xuyên thấu mọi chuyện của anh.
- Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một người đàn ông ở bên em. Đại cũng được,
Phong cũng được, anh nghĩ họ sẽ đều yêu thương và chăm sóc tốt cho hai
mẹ con em.
- Anh thực sự nghĩ vậy? Anh cho là họ sẽ yêu thương Alex như con ruột sao?
- Ừ, anh tin là thế. Nhưng phải là một trong hai người đó – Cường gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào suy nghĩ của mình lúc này.
- Nếu em muốn lấy anh Phong thì không phải đợi tới lúc này.
- Anh chưa từng ưa Phong, nhưng anh vẫn phải cám ơn anh ấy vì sáu năm qua đã chăm sóc cho hai mẹ con em.
- Là anh ấy tự làm khổ mình, người đàn ông ngốc đó – Linh thở dài.
Quả bóng nhựa lăn tới dưới chân cô. Alex chạy lại gần, thay vì nhặt lấy quả bóng, nó sà vào lòng mẹ ra sức hít hà, sau đó mới quay sang nhìn Cường, nũng nịu đề nghị:
- Daddy, ngày mai là Noel, con sẽ diễn kịch ở trường đấy, bố đi xem con biểu diễn nhé!
Linh cúi nhìn con, nghiêm khắc nói:
- Không được, con không thấy bố đang ốm và rất mệt sao?
Cường nhìn thằng nhóc với ánh mắt yêu thương, sau đó gật đầu:
- Nếu ngày mai bác sĩ cho bố đi thì bố nhất định sẽ tới.
Alex nhận được lời đồng ý từ anh rồi nên lại vui vẻ ôm lấy quả bóng, chạy ra chơi cùng nhóc Khang. Hai anh em chúng lại quấn lấy quả bóng, rượt đuổi theo nhau suốt trong vườn hoa. Linh nhìn chúng chơi, lại bất giác thở
dài một cái. Tiếng thở dài của cô làm Cường cũng phải tò mò:
- Sao thế?
- Alex vẫn chưa quen được với lối sống tại Việt Nam. Từ lúc đi học tới
giờ, mới được có ba tuần mà nó đã đánh nhau với bạn mấy lần, lần nào
cũng thua nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Alex đánh nhau ư? – Cường giật mình – Vì sao vậy?
- Các bạn trong lớp đều nói nó không có bố – Linh nhìn anh, mãi một hồi sau mới nói được ra câu trả lời.
Cường choáng váng đến nỗi không nói được câu gì.
- Nó đã quen với cuộc sống bên Mỹ, đám trẻ bên ấy cũng chẳng bao giờ để
tâm tới mấy chuyện này. Nhưng ở Việt Nam thì khác. Điều này dễ làm trẻ
con bị tổn thương. Em cũng không có cách nào cả.
Cường vẫn lặng
thinh. Những sai lầm của người lớn thực sự gây cho con của họ quá nhiều
thương tâm. Chính cách xử sự của người lớn cũng quyết định một phần tới
tính cách của con cái họ.
Khi hai người còn đang trầm ngâm thì có hai người đi tới.
- Sao lạnh thế này mà con lại ra ngoài? – Bà Phượng trừng mắt nhìn Cường, cũng không buồn đưa mắt sang Linh.
Linh im lặng không nói gì, chỉ nhìn đứa bé gái đang được bà Phượng dắt trong tay. Đây là lần thứ hai cô gặp đứa bé gái này, tên nó là Gia Hân, chính là em gái của Alex. Đứa bé cũng nhận ra cô, nó trừng mắt với cô, sau đó đi tới bên cạnh Cường, cất giọng non nớt hỏi han đầy quan tâm:
- Bố có lạnh không?
Cường lắc đầu, sau đó nhắc con bé:
- Con mau chào dì Linh đi.
- Cô đó đâu phải dì của con – Con bé cong môi cãi.
- Gia Hân, bố có dạy con nói với người lớn thế không? – Cường giận dữ quát.
Bị quát bất ngờ như thế, Gia Hân giật mình lùi lại, sau đó nép vào sau bà
Phượng, nhìn anh với vẻ mặt sợ sệt. Có thể thấy cơn giận thất thường và
không bao giờ báo trước của Cường luôn là nỗi ám ảnh của nó. Nhưng nó
thật sự không thích người phụ nữ này. Nó vẫn còn nhớ mỗi lần bố nó say
về nhà là lại lục ảnh của người phụ nữ này ra, vừa ôm lấy bức ảnh vừa
lải nhải gọi tên người đó, khóc lóc. Nó không muốn thế. Bố nó mặc dù là
một người nghiêm khắc nhưng không thể khóc vì một người phụ nữ nào đó
không phải mẹ nó được. Mỗi lần nó hỏi tới mẹ, bố nó lại lặng thinh, hoặc giận dữ nói rằng mẹ nó đã đổi nó để lấy một khoản tiền lớn rồi. Kinh
khủng nhất là khi nó phải gọi một thằng bé khác là anh, và bố thì rất
yêu quý thằng nhóc đó. Nó có cảm giác như vị trí của nó trong lòng bố đã hoàn toàn bị thay thế bởi thằng nhóc này.
- Con quát cái gì, còn không mau về phòng đi – Bà Phượng lớn giọng quát.
Nghe thấy mấy người lớn bắt đầu to tiếng với nhau, Alex và nhóc Khang ngừng
chơi. Alex bỏ chạy tới chỗ của mẹ nó trước, nhóc Khang cũng ôm lấy quả
bóng lạch bạch chạy theo.
Vừa thấy bà Phượng và Gia Hân, Alex đã vội sà vào lòng mẹ, biểu hiện giống như nó không muốn trông thấy hai người này.
- Alex, con chào bà nội đi – Cường lên tiếng nhắc nhở, hy vọng đứa con trai này không cứng đầu như Gia Hân.
Alex nhìn bố nó, rồi lại khẩn khoản nhìn mẹ. Linh liếc mắt nhìn vẻ mặt bối
rối và có chiều tuyệt vọng của Cường, cô nén một tiếng thở dài, cúi đầu
nhẹ nhàng nhắc:
- Chào bà, chào bố đi rồi mẹ con mình về.
Alex đứng thẳng dậy đầy vẻ không muốn, nhưng cuối cùng nó vẫn không thể làm trái lời mẹ được. Nó khoanh tay nói:
- Chào bà, chào daddy, con về đây.
Cường mỉm cười khẽ gật đầu, sau đó vẫy tay:
- Con lại đây, bố nói cái này.
Alex đi tới. Cường ôm nó đặt lên đùi, cúi đầu hôn lên má nó. Râu ria từ cằm
anh đâm vào làn da mềm mại của thằng bé làm nó cười khúc khích. Cường
thì thầm vào tai con một lúc, thằng nhóc liên tục gật đầu, đôi khi lại
lắc đầu. Sau đó nó cũng ôm cổ anh nói thầm với anh mấy câu, vẻ vô cùng
thân mật.
Toàn bộ cảnh này đều bị một người thu vào mắt từ đầu
tới cuối, từ lúc bà Phượng và Gia Hân tới cho đến khi Cường ôm con trai
bé bỏng lên, hôn nó đầy yêu thương. Người phụ nữ kín đáo đứng ở một góc, xen lẫn trong vẻ sửng sốt là một cơn tức giận không thể nói thành lời.
Người phụ nữ này không phải ai xa lạ, chính là Hà Phương, nhân viên cấp dưới
của Linh, đồng thời chính là mẹ đẻ của Gia Hân. Biết tin Cường nằm viện, Hà Phương bí mật đi theo bà Phượng và Gia Hân từ nhà trẻ của con bé về
đây, không ngờ lúc này lại được chứng kiến toàn bộ sự việc như thế.
Điều khiến Hà Phương sửng sốt là cô không ngờ người phụ nữ dạo gần đây gây
ra cho cô vô số khó khăn ở chỗ làm lại có liên quan tới Cường. Nhìn cái
cách Cường ôm ấp, trò chuyện với thằng bé con trai Linh, cô có thể đoán
được đây chính là vợ cũ và con trai của Cường.Trái đất dù rộng lớn,
nhưng lại có vô số người tưởng như xa lạ mà vẫn bị buộc vào với nhau
bằng những sợi chỉ rối rắm.
Ngày đó, chính Cường đã nói với cô
rằng cả đời này anh sẽ không thể chấp nhận yêu thương một người đàn bà
nào khác, thì ra là vì người phụ nữ xinh đẹp và lạnh lùng mà ngày nào cô cũng phải đối mặt kia. Cô ta có gì để anh phải yêu cả đời như thế? Ngay cả đứa con với cô anh cũng không nhận. Nếu sau đó bà Phượng không đồng ý sẽ nuôi đứa trẻ và cho cô một khoản tiền lớn bồi thường thì có lẽ giờ
này con gái cô vẫn là một đứa trẻ không cha, còn cô vẫn tiếp tục cuộc
đời nghèo khổ, vất vả và nhục nhã trong quán bar, thành con búp bê trong tay những người đàn ông có tiền, ham của lạ. Mặc dù họ đã ly hôn ngay
sau khi mới kết hôn được vài tháng, nhưng đến giờ, sau sáu năm, Cường
vẫn rất yêu thương Linh. Bây giờ người phụ nữ này đã trở lại, còn có cả
con trai cô ta, thằng bé ấy giống Cường như lột, Hà Phương có thể cảm
thấy rằng địa vị của con gái cô sắp bị lung lay. Thằng nhóc và người đàn bà kia sẽ là mối đe dọa lớn đối với việc thừa kế tài sản của Gia Hân
sau khi Cường qua đời.
Nhưng điều làm cho Hà Phương cảm thấy
giận dữ nhất là tại sao Cường có thể ôm ấp yêu thương một đứa con trước
mặt một đứa con mà mình luôn đối xử lạnh nhạt như thế? Tại sao anh chưa
bao giờ cưng nựng Gia Hân như thế? Anh có thể không thích cô, cô cũng đã chấp nhận biến mất khỏi cuộc sống của gia đình họ suốt bốn năm nay,
nhưng con bé chính là máu mủ của anh, nó cũng giống anh kém gì đâu. Hơn
nữa, suốt bốn năm nay, con bé lớn lên dưới sự chứng kiến của anh mỗi
ngày, chẳng lẽ vị trí của nó trong lòng anh lại không bằng thằng nhóc
sống ở nước ngoài suốt sáu năm kia sao? Càng nghĩ Hà Phương càng thương
con, càng giận Cường, giận kiểu con yêu con ghét của anh, giận cả người
phụ nữ xinh đẹp và thằng bé kia. Họ đã cướp đi tất cả của hai mẹ con cô, từ tình yêu tới địa vị trong lòng Cường, và giờ đây có lẽ còn là tài
sản kếch xù của Cường nữa.
Mẹ con Linh đã rời đi. Nhìn theo họ
không chỉ có ánh mắt phức tạp của bà Phượng, sự si mê và yêu thương trên gương mặt Cường mà còn có cả sự hằn học và cay nghiệt trong cái nhìn
của Hà Phương.
Một trận gió lạnh thổi ào qua, bà Phượng khẽ rùng mình, sau đó vội vàng đẩy xe lăn của Cường, dẫn theo Gia Hân đi về khu
chăm sóc bệnh nhân. Hà Phương nhìn theo họ, sau đó cô quấn lại khăn cho
ấm cổ và cũng cất bước đi về phía cổng.
Cô nghĩ rằng cô cần một chút rượu!