Nhiều năm về sau, Đại vẫn bị ám ảnh bởi nụ cười của Cường khi hai người
gặp nhau trong phòng bệnh này. Cường không còn giữ được những nét đẹp
nam tính và khỏe mạnh như trước kia nữa, giờ đây anh hốc hác, nước da
vàng như nghệ, gương mặt già nua hơn cái tuổi ba mươi lăm của mình rất
nhiều. Vậy mà Cường lại cười, nụ cười rất bình thản, dường như anh đã
chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục của mình.
Đại hơi sững sờ trước ánh mắt vẫn sáng ngời và đầy cơ trí của Cường lúc hai bên nhìn nhau. Cường là người lên tiếng trước:
- Tôi đợi ông lâu rồi, ngồi xuống đi.
Cách xưng hô này vốn hai người đã dùng từ những ngày còn đi học và bắt đầu
chơi thân với nhau. Nó đi suốt cuộc đời học sinh, sinh viên, rồi thời
gian gây dựng sự nghiệp của cả hai. Hiện tại nghe Cường gọi mình như
thế, Đại hiểu là Cường đang chủ động muốn làm hòa với anh. Anh gật đầu
và tiến lại chiếc ghế dựa đặt cạnh giường, sau đó ngồi xuống, ánh mắt
vẫn không rời thân hình gầy guộc của Cường.
- Cảm ơn ông vì đã nhận lời tới đây. Tôi rất muốn chúng ta gặp nhau ở một chỗ nào khác nơi này… – Cường nói tiếp.
- Không còn ai ở đây nữa sao? – Đại nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo, sau đó cất tiếng hỏi.
- Ừm, không, tôi không cho ai tới đây. Dù sao ở đây cũng đã có y tá chăm
sóc cả ngày rồi – Cường lắc đầu cười, nhưng rõ ràng là anh rất buồn khi
nghe Đại hỏi câu này.
Cả hai lại rơi vào im lặng. Đại không biết có thể nói tiếp chuyện gì trong hoàn cảnh này nữa. Dù sao thì anh vẫn
cảm thấy gượng gạo khi đối mặt với Cường. Nếu không có Linh, có lẽ đến
tận bây giờ hai người vẫn là bạn bè thân thiết. Ai mà biết được sẽ có
lúc cả ba lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn của tình cảm như thế.
- Ông… – Cường ngập ngừng nhìn Đại, sau đó lại không nói gì nữa, chỉ quay mặt ra phía cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
- Chuyện cũ cũng đã qua rồi, bỏ qua hết đi. Chúng ta ngầm tranh đấu với
nhau suốt mấy năm, cuối cùng cũng chẳng có ai được hạnh phúc. Hai chúng
ta, và cả cô ấy – Đại cũng thở dài theo.
- Ừm. Tôi đã làm khổ cô ấy thật nhiều – Cường gật đầu cười và thừa nhận một cách chua chát –
Nếu tôi không cố chấp, có lẽ cô ấy đã rất hạnh phúc với ông.
-
Tôi thà nhìn thấy cô ấy được sống thoải mái, đủ đầy bên người khác còn
hơn phải nhìn cô ấy khổ cực theo bên tôi suốt những năm khó khăn vừa qua – Đại lắc đầu – Nếu cô ấy cố chấp ở bên tôi, có lẽ cô ấy còn khổ hơn
nữa.
- Bây giờ thì sao? – Cường nhìn anh chờ đợi.
- Bây giờ ư? – Đại trầm ngâm, rất muốn nói thật lòng mình với người bạn này, nhưng lại có điều gì đó ngăn anh lại.
©S.TENT
Anh biết, hạnh phúc của anh chính là nỗi đau của người khác.
- Tôi không hiểu tại sao mình yêu cô ấy nhiều như vậy, chắc chắn là nhiều hơn ông, vậy mà lần nào cũng chính là tôi làm cô ấy bị tổn thương. Tôi
luôn nói sẽ bảo vệ cô ấy, che chở cho cô ấy, nhưng cuối cùng tôi lại yếu hèn mà buông tay – Cường như chợt nhớ lại.
Lần đầu tiên anh gặp cô khi tới Mỹ, mục đích của anh chỉ là tò mò về chị em cô và cũng rất
muốn có được những người tài năng như chị em cô để phát triển sự nghiệp
của mình. Danh tiếng của họ sẽ làm cho nhà hàng của anh càng lên cao hơn nữa. Nhưng rồi những ngày tháng ở bên nhau, tiếp xúc với cô, tình cảm
vụ lợi ấy dần chuyển thành một thứ tình yêu ngọt lành khiến con người
tham vọng của anh dần trở thành một người đàn ông dịu dàng. Anh chìm đắm trong thứ hương tình yêu như mật ngọt ấy, dù đã dày dạn trong tình
trường, nhưng đến khi ấy anh mới được hưởng sự ngọt ngào của mối tình
đầu. Và đây cũng là lần đầu anh làm tổn thương cô sâu sắc, tới nỗi
chuyện tình của hai người ngay lập tức rạn vỡ và kết thúc bằng việc cô
đột ngột quay về Việt Nam, cắt đứt mọi liên hệ với anh. Ngày ấy cô mới
hơn hai mươi tuổi.
Lần thứ hai anh làm cô bị tổn thương là gián
tiếp đẩy Đại vào ngõ cụt khi phát hiện ra Linh đã dành tình cảm cho
người bạn thân của mình. Anh khiến cô nghĩ rằng mình chính là nguyên
nhân trực tiếp dẫn tới sự sụp đổ của Đại, làm cho cô trách anh thì ít mà oán hận bản thân thì nhiều. Cơn ghen nhất thời đã khiến anh đẩy cô đi
càng xa mình. Cô thậm chí không ngần ngại buông hẳn tay anh để trở về
bên Đại dù biết Đại đã trắng tay. Cường luôn nghĩ rằng Linh là người
khôn ngoan, khi tình cảm giữa cô và Đại còn chưa phát triển sâu sắc thì
anh hoàn toàn có thể đưa cô trở lại bên mình bằng cách để cô nhận ra đâu mới là người mình có thể dựa vào, đâu mới là người có thể cho cô cuộc
sống đầy đủ, hạnh phúc hơn. Nhưng Linh, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi
không gặp mặt, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ cái chết của Nhật Lệ và sự tồn tại của Như Ý khiến Linh không còn giữ được cách sống vô
tư, bồng bột như trước đây nữa, cô tinh tế, kín kẽ và sống có tình hơn.
Chính vì thế nên anh mới càng không nỡ buông tay cô, càng muốn cướp cô
trở lại bên mình. Anh như đứa trẻ con vòi bằng được thứ quà mình muốn mà không nhận ra rằng chỉ vì sự ích kỷ của mình có thể làm cho người khác
bị thương.
Lần thứ ba, sự tổn thương mà Linh phải gánh chịu đã
lên tới đỉnh điểm khiến cô như con thuyền bị sóng đánh xa khỏi bờ, không bao giờ quay về bên anh nữa. Đó là khi cô phát hiện ra sự thật rằng
chính mẹ của anh là nguyên nhân gây ra mọi bất hạnh trong gia đình cô,
nhất là anh còn cố tình giấu nhẹm chuyện đó đi. Đôi khi, chính những
điều bí mật tạo nên số phận, và lần này nó đã tạo ra một bi kịch đau khổ cho rất nhiều người. Linh đau khổ, anh đau khổ, Đại đau khổ, người lớn
đau khổ, những đứa trẻ vô tội cũng đau khổ. Anh từng mạnh mẽ khẳng định
với cô rằng anh có thể giúp cô trả thù, nhưng cuối cùng khi phải đối mặt với sự thật về quá khứ của mẹ, anh lại không dám làm gì cả. Anh không
dám đứng lên bênh vực cho cô, anh không thể làm tổn thương tới mẹ mình.
Dù bà có làm gì trong quá khứ, dù bà có từng tàn nhẫn với Linh tới đâu,
cuối cùng bà vẫn là mẹ anh. Dù bà dạy dỗ anh khắc nghiệt tới đâu, nhưng
cuối cùng nó vẫn xuất phát từ tình yêu thương của bà dành cho anh. Không thể xa mẹ, cũng không thể bỏ cô, làm cho ai trong hai người phụ nữ anh
yêu này tổn thương cũng là điều khiến Cường đau khổ nhất. Không phải ai
cũng có thể đối mặt và chịu đựng được nỗi thống khổ đó. Anh không có lý
do để oán trách cô lãnh đạm với mình, anh càng không có lý do để oán
trách cô mang con rời xa anh, buông bỏ hạnh phúc đã nằm trong tay hai
người. Anh chỉ có thể trách chính mình ngay từ đầu không thành thực với
cô. Nếu anh nói với cô mọi chuyện trước, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn là để
cô phải bị động tiếp nhận nó như thế.
Và ngay cả khi cô đã rời
xa anh rồi, anh đã làm cô thất vọng một lần nữa. Đó là khi con gái riêng của anh lại đẩy Alex ngã gãy tay. Khi cô tới thăm anh và nhìn thấy con
bé, mặc dù cô không có thái độ gì bênh vực con trai mình, nhưng anh đọc
được trong mắt cô sự thất vọng cùng cực. Cô thất vọng vì anh đã làm tổn
thương tới cả hai đứa trẻ.
Một cuộc tình đẹp đẽ đáng lẽ sẽ có kết thúc có hậu, có ai ngờ chỉ vài năm sau đã trở thành một bản tình ca buồn tới vậy!
Tiếng Cường trầm trầm, ấm áp, không ngừng vang lên trong căn phòng, giống như anh đang độc thoại vậy. Đại ngồi trên ghế, khoanh tay lắng nghe một
cách kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại xen vào vài câu nói ngắn gọn:
- Nhưng đó vẫn chưa phải lần cuối – Đại lắc đầu, chốt lại một câu sau khi nghe những tâm tình đầy đau khổ của Cường.
- Ừ… – Cường cũng gật đầu cười giống như đồng tình với câu nói ấy của Đại.
- Hôm qua cô ấy đã tới đây thăm ông.
Đại nói tiếp, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng anh nghĩ là mình nên cho Cường biết mọi chuyện đã xảy ra.
Nụ cười tươi tắn trên mặt Cường chuyển thành cười khổ, anh lắc đầu:
- Rốt cuộc cô ấy cũng biết.
- Ông đã biết nếu ông chủa động nói cho cô ấy thì tốt hơn để cô ấy bị
động biết nó từ một người khác, tại sao ông lại không làm thế?
- Tôi không muốn cô ấy bận tâm vì chuyện này – Cường lắc đầu – Tôi muốn
đến tận khi tôi chết đi vẫn có thể làm cho hai mẹ con cô ấy vui vẻ.
- Chứ không phải ông sợ sẽ bị bỏ rơi ngay khi cô ấy biết chuyện sao? Linh không phải người như thế. Hơn nữa ông nghĩ mẹ con cô ấy vui vẻ đến tận
khi ông chết đi thì họ sẽ hạnh phúc hơn sao? Nếu chuyện đó đột nhiên xảy ra, và cô ấy, như trước đây, lại là người biết mọi chuyện sau cùng, ông nghĩ cô ấy có thể vượt qua nổi như những lần trước hay không?
- Chính vì cô ấy không phải là người có thể nhẫn tâm bỏ rơi người khác,
thế nên tôi càng không muốn cô ấy phải bận tâm vì tôi. Tôi đã nợ cô ấy
quá nhiều.
- Hôm qua cô ấy đã tới đây thăm ông. Và mẹ ông cũng ở đây. Ông nên nghĩ mình may mắn vì đã không phải chứng kiến cảnh mẹ ông
đánh cô ấy…
- Cái gì? – Cường lên tiếng cắt ngang lời Đại.
- … Bởi vì ông sẽ lại bị khó xử trước hai người – Đại bỏ qua câu hỏi của
Cường, tiếp tục nói – Cô ấy rõ ràng là rất sốc. Cô ấy luôn tự trách bản
thân mình và dường như đã mất ngủ cả đêm qua khi nghĩ tới ông. Hôm nay
tôi đã tới đây nghĩa là mọi chuyện trong quá khứ tôi đã bỏ qua rồi.
Chúng ta là bạn thân và dù có khúc mắc gì thì chúng ta vẫn là những
người hiểu nhau nhất…
Đại dừng nói, đưa mắt nhìn Cường, dường
như Cường đang bị phân tán bởi những lời anh vừa nói. Đôi mắt của Đại
chợt lạnh lẽo đi, giọng anh mang đầy sát khí:
- Nhưng nếu mẹ ông còn một lần nào nữa động tới cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc, tôi nhất định sẽ không tha cho bà ta đâu.
Mặc dù trong phòng lúc này rất ấm áp nhưng Cường vẫn rùng mình khi nghe
những lời này. Anh có cảm giác như nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm
xuống theo câu nói này của Đại. Anh hiểu, Đại hoàn toàn nghiêm túc với
những lời này.
- Sáu năm trước, bàn tay tôi không đủ lớn, vai
tôi không đủ chắc để che chở, bảo vệ và bao bọc cho cô ấy. Nhưng hiện
tại, tôi sẽ hoàn toàn tự tin làm được điều đó. Tôi nhất định sẽ không
cho bất kỳ ai làm tổn thương tới cô ấy thêm một lần nào nữa, kể cả ông.
Cường lặng đi, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt đầy quyết tâm của Đại, sau đó anh nở một nụ cườ nhẹ nhàng, gật đầu:
- Tôi tin ông. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với ông, cũng chỉ là muốn gnhe một lời khẳng định này thôi. Tôi tin là ông có thể đem lại niềm vui và
tiếng cười mà cô ấy đã bị tôi đánh cắp mất.
Đại khẽ lắc đầu, lần đầu tiên từ lúc tới đây, anh chợt mỉm cười.
- Ông đã lấy đi, thì ông phải trả lại. Chỉ có ông mới có thể giúp cô ấy
bỏ đi tảng đá trong lòng lúc này. Tôi nghĩ ông nên chuẩn bị tinh thần
nghe cô ấy trút giận đi, cô ấy sẽ sớm tới thăm ông thôi.
Đại đứng dậy, vươn vai vặn mình một cái, sau đó bước tới gần Cường, giơ một tay ra, cười nói tiếp:
- Cái bắt tay hữu nghị này coi như chấm dứt chiến tranh lạnh mấy năm qua
giữa chúng ta. Tôi hy vọng sau này sẽ nhận được lời chúc phúc của ông
khi tôi cưới cô ấy.
- Thật tự tin – Cường, sau đó cũng vươn tay phải lên – Tôi tin ông làm được điều đó.
Trong căn phòng ấm áp, nắng chiều nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa kính,
nhảy nhót trên những cánh hoa cẩm chướng phơn phớt hồng cắm trong một
giỏ hoa đặt trên bàn. Gió lạnh hoàn toàn bị ngăn ở bên ngoài, chỉ thấy
gió thổi lá cây lay động, cuộc sống không hề ngủ đông mà vẫn cứ tiếp
diễn, tuần hoàn, sinh sôi nảy nở.