Điều Bí Mật

Chương 81: Q.2 - Chương 81: Phải yêu nhau thì mới được ngủ chung giường




Ánh mặt trời nhảy nhót trên rèm cửa màu xanh, le lói qua khung kính chiếu xuống sàn nhà. Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng ki đồng hồ tích tắc chạy. Linh trở mình một cái, khẽ mở mắt dậy, lại hơi nheo lại vì ánh sáng ban ngày. Phản ứng đầu tiên của Linh là bật dậy vì nhớ tới Alex. Bình thường cô dậy rất sớm, Alex cũng dậy sớm, hai mẹ con sẽ cùng nhau đạp xe đạp quanh bờ Hồ, sau đó mới về nhà ăn sáng rồi mẹ đi làm, con tới lớp. Chưa bao giờ cô dậy muộn như hôm nay, vì thế cô đang lo lắng không biết Alex thế nào.

Hôm qua quá mệt mỏi nên cô thậm chí bỏ quên cả việc chăm sóc con mình, nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng hối hận. Linh thừ người ra vài giây, phút chốc bối rối khi băn khoăn không biết có nên tới thăm Cường tiếp nữa không? Bà Phượng rõ ràng là không muốn thấy mặt cô, nếu tiếp tục để chuyện mất mặt này xảy ra trong bệnh viện, nhất là trước mặt Alex như hôm qua thì cô rất không muốn. Nhưng cô có thể không quan tâm gì tới Cường sao? Anh nằm đó cô đơn biết bao nhiêu. Mẹ con cô làm sao có thể xa lánh và bỏ rơi anh trong giai đoạn này được.

Linh nặng nề xuống giường, mãi mới xỏ chân được vào đôi dép đi trong nhà. Cả người cô như bị rút kiệt toàn bộ sức sống. Cô sờ tay lên mặt, không còn cảm giác đau, chỉ thấy một lớp ram ráp, cúi nhìn xuống mu bàn tay, chỉ thấy mấy vết xước trên tay cũng đã được bôi thuốc đỏ. Đại đã làm tất cả những việc này khi cô ngủ mơ màng, cô cũng chẳng nhớ anh đã nói những gì khi làm việc này, chỉ nhớ hình như anh đã trò chuyện rất nhiều.

Vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, cô chợt nghe thấy tiếng cười nói khúc khích ở bên ngoài. Tiếng của Alex, tiếng nũng nịu của Như Ý, và tiếng trầm ấm của Đại. Cô khẽ mở cửa, nhìn ra, chỉ thấy ba người đang ngồi trên ghế salon. Như Ý đang quay đầu làm mặt xấu với bố:

- Bố tết tóc không đẹp gì hết. Thế này làm sao con dám tới Công viên giải trí chứ?

- Vậy con để xõa đi, nhìn rất xinh. A… Alex, cháu mặc quần trái rồi kìa, mau lộn lại đi.

- Bố, bố chải tóc mạnh quá, đau chết đi được – Như Ý hét lên.

- Bố xin lỗi. Bố sẽ nhẹ tay. Rõ ràng chú Lâm vẫn chải tóc cho con thế này mà con có bao giờ kêu đau đâu?

- Chú Đại, thế này đã đúng chưa?

- Sao? Cháu phải mặc ngược lại. Phải để cái túi có hình con gấu này quay ra đằng trước chứ? Cháu mặc thế này khi ngồi sẽ đè bẹp con gấu mất.

- Nó vốn dẹp lép rồi mà. Gấu vải mà cũng có thể bẹp sao? – Alex kêu lên.

- Được, được, cháu mặc lại đi.

- Á… – Như Ý hét lên.

- Bố xin lỗi, con có đau lắm không? – Đại cuống quýt cúi đầu nhìn mặt mũi của cô con gái lúc này đã nhăn tít lại.

- Thôi bố để con tự chải… – Như Ý phụng phịu, cầm lấy cây lược và tự chải tóc cho mình.

- Phải thế chứ. Con xem em Alex đây này, sáng dậy tự gấp chăn, tự đánh răng rửa mặt, tự mặc quần áo và chải tóc gọn gàng.

- Em Alex vốn đâu có tóc dài như con – Như Ý bĩu môi.

Linh ở cửa phòng, phì cười trước cảnh tượng này. Ông giám đốc đĩnh đạc và phong độ Nguyễn Đại không ngờ cũng có lúc chật vật tới đáng yêu như thế. Linh chợt cảm thấy tim mình ấm áp hẳn lên. Khung cảnh này chẳng phải là điều mà cô luôn hằng mơ ước sao?

Nghe thấy tiếng cô cười, Đại quay đầu nhìn rồi cười hỏi:

- Em dậy rồi sao? Ngủ ngon chứ? Trong người cảm thấy thế nào rồi?

- Em không sao. Ba người đã ăn gì chưa? – Cô tiến lại.

- Chưa. Anh định đưa bọn trẻ đi ăn phở chân gà rút xương. Hôm nay là ngày nghỉ, anh tính đưa hai đứa tới Công viên giải trí chơi, em đi chứ?

- Hôm nay em vẫn có việc ở cửa hàng – Linh lắc đầu, ngồi xuống ghế, sau đó mỉm cười – Như Ý, con đưa lược đây, dì chải tóc cho con.

- Mẹ, không đi sao? – Alex mở đôi mắt to tròn nhìn cô.

- Con đi với chú và chị phải ngoan và nghe lời đấy. Không được chạy lung tung, không được nghịch ngợm, biết chưa? – Linh vừa tết tóc cho Như Ý, vừa vươn một tay ra véo cái mũi xinh xắn của con trai.

- Mẹ, con đã lớn rồi, mẹ không được véo mũi con nữa – Alex kêu lên một cách bất mãn.

- Hử, đã lớn thế rồi cơ à? – Linh nheo mắt – Thế thì con đã có thể tự giặt đồ của con được rồi, từ mai mẹ không phải bận giặt quần áo cho con nữa.

- Đây là việc của mẹ mà – Alex giãy nảy.

- Ai bảo là việc của mẹ? – Linh trừng mắt hỏi.

- Ai cũng bảo làm việc nhà là trách nhiệm của phụ nữ – Alex thấy có chỗ dựa to lớn là Đại nên hếch đầu đầy vẻ thách thức với mẹ.

- Hừ, nếu con không làm việc thì con sẽ không được ăn. Con muốn được ăn thì con phải lao động – Linh lườm con trai.

- Lao động là gì ạ? – Alex quên là đang đấu tranh với mẹ, tò mò hỏi.

- Là làm việc, bao gồm cả việc nhà. Hơn nữa con nói con đã lớn rồi, con trai đã lớn mà để mẹ giặt đồ của mình thì sẽ bị bạn gái cười chê đấy. Con không sợ bạn Bảo Ngọc sẽ chê con lười biếng, là con trai lại để mẹ giặt đồ cho mình sao?

- Không, bạn Bảo Ngọc rất thích con, bạn ấy chưa bao giờ chê con cả – Alex phản đối yếu ớt.

- Muốn bạn ấy không chê con thì con phải chăm chỉ. Không có bạn gái nào thích bạn trai lười biếng cả…

Đại nhìn rớt cả tròng mắt khi chứng kiến cách dạy con của Linh. Thảo nào cô có thể ngủ ngon lành mà không cần phải lo cho việc vệ sinh buổi sáng của con như thế này, đúng là rất đáng học hỏi. Thấy Alex đã đỏ mặt tía tai lên khi muốn bảo vệ quyền lợi “nam nhi” của mình, Đại không nhịn được mà phải phì cười. Thằng nhóc này cũng quá đáng yêu rồi!

Đại ngồi ở một bên, vẻ dịu dàng đột nhiên hiện ra trong mắt anh. Đây là cảnh tượng mà anh đã mơ ước từ lâu lắm rồi. Cô sẽ ngồi chải tóc cho con, còn anh giúp con mặc quần áo. Cô tết tóc cho Như Ý cẩn thận, thỉnh thoảng lại quay sang tranh thủ trêu chọc con trai mình. Hai đứa trẻ ngồi trong lòng cô cười khúc khích không ngừng.

Thấy anh đột nhiên im lặng, Linh quay lại nhìn. Đại bối rối giả vờ cúi nhìn điện thoại. Linh cột chặt bím tóc đã tết gọn gàng lại cho Như Ý, sau đó xoay người con bé lại, mỉm cười:

- Xinh lắm rồi. Như Ý của dì đáng yêu quá!

Như Ý thoát khỏi lòng cô, vội chạy về phía chiếc gương lớn, mở to đôi mắt nhìn mình trong gương, sau đó cười một cách hài lòng, lại chạy trở về, sà vào lòng cô:

- Bố, bố nhìn con có xinh không?

- Con gái bố xinh lắm – Đại vuốt vuốt tóc con gái, bật cười.

- Con muốn ở nhà dì Linh, để sáng nào dì Linh cũng tết tóc cho con đi học – Như Ý toét miệng cười đề nghị.

- Đúng, còn mặc áo đôi giống em và mẹ. Sau đó cùng đi đạp xe đạp ở ngoài bờ Hồ – Alex hớn hở gật đầu lia lịa.

- Ừ, tối thì đi trượt patin ở vườn hoa Lý Thái Tổ nữa – Như Ý cười tít mắt.

Cả Linh và Đại đều bất ngờ trước đề nghị đầy trẻ con này của hai đứa nhóc. Linh hơi ngượng, ôm lấy con trai và chỉnh lại tất cho con, giả vờ không nghe thấy. Đại vuốt mũi, hơi hắng giọng, sau đó nhìn con gái đáp:

- Đây là nhà dì Linh và em Alex mà, con sao có thể tới ở được.

- Không, con muốn ở với dì – Như Ý hờn dỗi kêu lên – Bố với ông chẳng ai biết tết tóc cho con. Chú Lâm biết nhưng tết xấu lắm, con toàn bị các bạn cười thôi.

Đại cười khổ. Nhà không có phụ nữ nó như vậy đấy. Hai người lớn còn chưa biết ứng xử thế nào thì lại tới lượt Alex chớp chớp mắt ngây ngô hỏi:

- Mẹ, chị Như Ý có thể tới ở với chúng ta không? Con sẽ nhường cho chị một nửa cái giường của con, sẽ cho chị chơi ghép hình cùng con nữa.

Bị hai đứa trẻ đồng thời nhìn chằm chằm vào một cách đầy mong chờ, Linh lúng túng không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng cô đặt Alex xuống ghế, đứng dậy:

- Mẹ đi đánh răng rửa mặt đã.

Rồi cô vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Tiếng trò chuyện của Đại và hai đứa trẻ vẫn lọt vào tai cô.

- Con muốn sang đây ở, thế con không muốn ở với ông nội và bố nữa à? – Tiếng Đại hỏi con gái.

- Bố cũng sang đây ở với con chứ? Nếu không sáng ai đưa bọn con đi học? – Tiếng Như Ý hồn nhiên hỏi.

- Em Alex nhường cho con nửa cái giường của em ấy, còn bố snag nữa thì sẽ ngủ đâu?

- Chú ngủ chung giường với mẹ – Alex đáp.

Linh đang đánh răng nghe con trai nói thế lập tức bị sặc kem đánh răng, ho lên sặc sụa. Cô trai cô không ngờ lại có một đề nghị ngây ngô thế.

- Ừ, bố ngủ với dì Linh được đấy nhỉ? – Như ý có vẻ thích ý tưởng này, reo lên – Con cũng rất thích kem dì Linh làm. Dì Linh nấu ăn cũng rất ngon. Oa, con đề nghị chúng ta sẽ dọn sang đây ngay hôm nay.

- A, nhưng mà… – Lại có tiếng Alex, dường như thằng bé đang băn khoăn – Bác Phong nói yêu nhau chính là ngủ chung một giường. Vậy chú với mẹ cháu phải yêu nhau đấy.

Lời đề nghị dõng dạc của Alex khiến Linh lần thứ hai đang cúi đầu rửa mặt, nghe thấy vậy suýt nữa thì đập đầu vào bồn rửa. Cô cười khổ trong lòng, nhất định phải dạy dỗ thằng con mình một trận mới được. Không ngờ nó lại có thể đưa ra một yêu cầu mà chính nó chẳng hiểu là gì như thế.

Đại vuốt mũi cười khổ, không biết nên cười hay nên khóc trong hoàn cảnh này. Nhưng anh biết, cuộc sống sau này của mình cũng sẽ có rất nhiều niềm vui đây. Anh lại đưa mắt về phía nhà tắm, tự hỏi không biết Linh có nghe thấy cuộc trò chuyện này không? Ở chung? Không tệ! Ý tưởng này làm anh khoái chí. Anh cũng rất muốn hỏi xem cô có đồng ý góp gạo thổi cơm chung với mình vì hai đứa trẻ hay không?

***

Buổi chiều, Đại đưa hai đứa nhóc từ khu vui chơi trở về, quẳng hai đứa tới chỗ Kiên, sau đó một mình đi tới bệnh viện. Anh hoàn toàn có lý do để không cần tới đây, nếu như trưa nay anh không nhận được cuộc gọi ấy, cuộc gọi từ Cường, sau hơn sáu năm hai người chấm dứt quan hệ bạn bè ngoài cuộc sống và đối tác trong làm ăn.

Nếu cuộc gọi này tới từ mấy năm về trước, chắc chắn Đại sẽ không ngần ngại mà từ chối. Không ai có thể hiểu được sự đau đớn của anh về thất bại mấy năm trước. Đau vì bị bạn thân hãm hại, đau vì bị nhân viên phản bội, đau vì không thể bảo vệ được tình yêu mà mình đã lực chọn. Gã trợ lý đã bị tống vào tù, đám nhân viên bắt tay nhau làm bậy cũng đã bị anh xử lý hết lượt, nhưng người đâm anh sau lưng khiến anh đau nhất lại là Cường. Nhất là sau khi Đại biết được người đứng đằng sau vụ mua bán ép giá Phương Đông chính là Cường thì anh càng đau hơn. Mặc dù những năm gần đây, sự nghiệp của anh mở rộng, tương ứng với đó là quyền lực ngầm cũng tăng nhanh, nhưng Đại lại không muốn đối phó với Cường bằng những biện pháp bẩn thỉu như thế. Với anh, tình bạn đó dù đã chết, nhưng anh luôn trân trọng những gì đã cùng nhau trải qua suốt thời học sinh với Cường. Anh muốn hạ gục Cường và đòi lại mọi thứ bằng chính năng lực của bản thân. Thương trường khốc liệt, nó chưa bao giờ để ý tới tình thân và tình bạn, Đại đã hơn một lần thấm thía điều đó. Anh từng bước chèn ép Hoàn Mỹ đang ngày một xuống dốc và anh đã sắp có thể lấy lạp Phương Đông. Đại biết, ngoài anh ra, còn có một người khác không ngừng muốn Cường sụp đổ, đó là Phong. Phong bỏ ra bao công sức, có thể nói chính là người đứng sau thao túng tất cả những bi kịch tình yêu của ba người, nhưng cuối cùng lại là người mất nhiều nhất. Hoàn Mỹ tuột khỏi tay chỉ sau một câu nói của ông bố, theo đuổi người mình yêu tới mấy năm trời cũng không được đáp lại chút nào. Dù vậy, Đại luôn phải nhìn người đàn ông ngang tuổi này bằng con mắt nể phục, có lẽ cũng là người duy nhất Đại nể phục trong đời mình.

Anh luôn cảm thấy may mắn vì cho tới bây giờ Linh vẫn không lựa chọn người đàn ông đó. Có lẽ anh đã nghĩ sai về cô. Anh luôn nghĩ rằng cô là người phụ nữ tham vọng và khôn khéo, chắc chắn cô sẽ tìm một chỗ dựa an toàn cho hai mẹ con cô, giống như trước đây cô bỏ cuộc sống bấp bênh với anh và lựa chọn bờ vai vững chắc hơn là Cường làm chồng. Nhưng không, người phụ nữ này ngang bướng và quật cường hơn những gì anh nghĩ, hoặc cô đã có đủ khả năng để lo cho cuộc sống của mình và con trai mà không cần dựa vào bất cứ người đàn ông nào.

Đại đi dọc hành lang bệnh viện. Tiếng giày nện lên nền đá hoa sáng loáng tạo thành tiếng vang vọng trong hành lang rộng rãi và yên ắng càng khiến Đại cảm thấy khó chịu. Anh ghét sự yên tĩnh quá mức như thế này, nó làm anh luôn có cảm giác gai gai người, giống như đang đi vào khu nhà xác trong bệnh viện chứ không phải một khu phòng bệnh cao cấp. Nó luôn làm đầu óc anh trống rỗng và cảm giác lo âu lúc nào cũng thường trực.

Đại nhìn cửa phòng bệnh đang khép chặt, hai nắm tay siết lại thật chặt, cố gắng đè nén những phức tạp trong lòng, sau đó gõ cửa.

Chỉ vài giây sau, một người mở cửa cho anh, là một y tá. Cô gái nhìn anh, sau đó mở cửa rộng cho anh đi vào, và dường như đã nhận được chỉ thị từ trước, cô ta cũng rời khỏi phòng rồi khép cửa lại, để dành không gian riêng cho hai người.

Đại nghe tiếng cánh cửa khép lại sau lưng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh duy nhất đặt cạnh cửa sổ. Một người đang ngồi dựa lưng vào gối, hai tay bắt chéo nhau đặt trên chăn, ánh mắt chưa từng rời khỏi người vừa mới bước vào phòng.

Một giây này khi hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều chợt nhận ra trong mắt người kia hai chữ đã lâu không còn ai dám nghĩ tới: CHIẾN HỮU.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.