Linh về tới Hà Nội, mệt nhoài nhưng cô không muốn ăn sáng theo lời dặn
của Đại mà đi thẳng vào bệnh viện. Khi cô tới phòng bệnh của Cường thì
gặp người quản lý đang ngồi ở hành lang. Linh giật mình khi thấy mắt anh ta thâm đen, hằn những tia máu đỏ, rõ ràng là đã lâu rồi anh ta không
ngủ một chút nào. Bà Phượng đang gục đầu tựa vào vai một người phụ nữ
khác, có lẽ là họ hàng của bà mà khóc. Nghe tiếng khóc của bà Phượng,
Linh có cảm giác tim mình cũng như muốn ngừng đập, hai nắm tay cô dần
dần siết chặt lại. Viên quản lý nhìn cô, thở dài một tiếng. Bà Phượng
chậm rãi ngẩng đầu và quay lại nhìn. Thấy Linh, trong mắt bà Phượng xẹt
qua một tia lạnh lẽo, nhưng rồi bà như chợt nhớ lại điều gì đó, ánh mặt
bà lại cụp xuống, tiếp tục khóc. Chiếc khăn tay đã bị bà vo nhàu nhĩ
thành một nhúm rồi.
- Anh Cường thế nào rồi, anh ấy… – Linh ngập ngừng hỏi.
- Bác sĩ đang cấp cứu – Người quản lý lắc đầu vô vọng.
Bà Phượng dù trong lòng rất muốn lập tức đuổi cô con dâu cũ này đi khỏi
đây, nhưng cuộc nói chuyện với con trai trước đó của bà đã khiến bà hiểu rằng, nếu Cường không được gặp vợ cũ của mình, nó sẽ không cảm thấy yên lòng. Rồi bà chợt nhớ đến những gì mình mới nghe được từ thám tử thân
tín của mình báo rằng mẹ đẻ của Gia Hân hiện đang bị tạm giam và chính
cô ta là người bày ra việc bắt cóc Gia Bảo. Trong lòng bà thở dài một
tiếng, cũng muốn cất tiếng hỏi Linh về tình hình của Gia Bảo, nhưng
những khúc mắc vẫn chưa thể tan đi ngay được. Vì thế sau khi liếc nhìn
Linh một cái lạnh lùng, bà cũng không nói gì nữa.
Linh đứng sững lại một chút, sau đó ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo bên cạnh viên quản
lý. Cứ thế, Linh chìm vào kí ức của những tháng ngày cô hạnh phúc nhất
bên Cường.
Anh là mối tình đầu của cô, là người đầu tiên đưa cô
đi vào những giấc mộng ái tình nhiều sắc màu nhất. Lần đầu tiên cô gặp
anh là khi anh tới nhà hàng nơi cô làm việc để xin làm người đi giao
hàng. Anh không nói nhiều về bản thân mình, sau này cô mới biết anh là
một nghiên cứu sinh mới từ Việt Nam sang. Từ nhân viên giao hàng, anh
được chuyển lên làm nhân viên chạy bàn, sau đó là tới phụ bếp cho cô.
Cuối cùng, anh và An đều được coi là “học trò” của cô. Sau ba tháng quen nhau, anh tỏ tình với cô. Anh cho cô một chỗ dựa vững vàng đủ để cô
không còn cảm giác cô đơn nơi xứ lạ nữa. Anh yêu thương và tôn trọng cô
thực sự, anh nói rằng cô quá nhỏ bé khiến anh luôn có suy nghĩ muốn bảo
vệ, che chở, không muốn làm cô bị tổn thương.
Nếu ngay từ đầu
anh không tiếp cận cô vì mục đích khác, có lẽ dù cô có trở lại Việt Nam
vì chuyện của Nhật Lệ thì chắc chắn tình cảm của hai người cũng không
hoàn toàn chấm hết. Nếu mẹ anh và bố cô chỉ là hai người xa lạ, có lẽ cô và anh đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, dù từ đầu cuộc hôn nhân ấy có sự gượng ép từ phía cô. Mối quan hệ định mệnh giữa anh và cô không biết là duyên hay nợ, chỉ biết rằng cho tới lúc này, sự ràng buộc giữa hai
người không chỉ là đứa con bé bỏng, mà còn là một thứ tình cảm khó lý
giải khác. Cũng giống như trước đây, khi cô ở bên Cường, cô nhận ra rằng cô yêu cả Đại. Còn bây giờ, trong lòng đã xác định tình cảm hoàn toàn
dành cho Đại nhưng Cường vẫn luôn là một vướng bận khó gỡ trong lòng cô. Cuộc đời này, cô dường như không thể thoát được mối quan hệ tình cảm
rắc rối với hai người đàn ông ấy, kể cả bây giờ khi Cường sắp không còn
tồn tại trên thế gian này. Có lẽ kể cả khi anh chết đi rồi, cô vẫn sẽ
nhớ anh.
Tiếng mở cửa phòng làm Linh giật mình bừng tỉnh. Vài
người mặc blouse trắng bước ra, vẻ mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng. Bà Phượng lập tức bật dậy, nhào tới, túm lấy cánh tay vị bác sĩ đi đầu,
hoảng hốt hỏi:
- Con tôi, nó làm sao rồi, bác sĩ?
Ông bác sĩ già đưa mắt nhìn gương mặt tèm lem nước mắt của bà Phượng, sau đó thở dài nói:
- Gia đình vào nói chuyện với cậu ấy lần cuối đi.
Linh lảo đảo người suýt ngã. Nếu không có bà Phượng ở đây, chắc chắn cô sẽ
lập tức lao vào trong căn phòng kia. Nhưng cô biết, lúc này cô không có
quyền tước đoạt đi những giây phút gần gũi cuối cùng của mẹ con bà
Phượng. Quả nhiên, đoàn bác sĩ cấp cứu vừa rời đi, bà Phượng đã lập tức
chạy vào trong phòng. Viên quản lý đưa mắt nhìn Linh vẫn còn chôn chân
một cách sững sờ, khẽ nhắc:
- Cô cũng vào đi, người anh ấy mong gặp nhất là cô.
Linh siết chặt tay, sau đó cũng bước vào theo. Bà Phượng đã ngồi
ở bên cạnh giường bệnh của Cường, hai tay nắm chặt lấy tay con
trai, khóc ròng, nói không thành tiếng. Linh đưa mắt nhìn Cường, không ngờ anh đã nhìn mình từ bao giờ, giống như anh luôn đưa
mắt tìm kiếm cô ngay sau mỗi lần tỉnh giấc. Trên mặt anh xuất
hiện một nụ cười yếu ớt, nhưng vẫn tràn đầy ấm áp như mỗi
lần anh cười với cô. Cường luôn thế, dù trước đây cô có chọc
giận anh cỡ nào thì anh vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt yêu
thương và vị tha như lúc này. Dù cô ví anh như Mặt Trăng quay
quanh mình, nhưng anh lại luôn ấm áp như Mặt Trời, không lúc nào để cho cô có thời gian cảm thấy cô đơn.
Nụ cười ấy hôm nay chỉ làm Linh thấy nhói ở trong lòng.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở mong manh của Cường. Cô cũng muốn vươn tay, nắm lấy bàn tay gầy của anh.
- Em tới rồi sao? – Anh cất tiếng hỏi cô.
Linh gật đầu, bước tới bên kia giường của anh.
- Con đâu rồi? Nó an toàn không?
Linh lắc đầu, sau đó thở dài đáp:
- Anh Đại và anh Phong đi đón thằng bé rồi, nó sẽ sớm tới đây thăm anh.
- Thật may mắn – Cường không nhìn cô nữa mà đưa mắt nhìn thẳng
lên trần nhà, giọng anh thì thào như nói với chính mình.
Thấy cô lặng yên, anh lại nói tiếp:
- Anh đúng là vô dụng quá!
Sau đó, anh quay sang nhìn mẹ mình. Từ sau khi bà biết anh mắc
bệnh, bà đã không còn giữ được những nét trẻ trung nữa, thay
vào đó là vẻ già nua, tiều tụy. Mái tóc bà đã bạc trắng
gần hết, những nếp nhăn cũng hằn rõ hơn.
- Mẹ, con xin
lỗi mẹ. Con luôn là một đứa con không nghe lời, khiến mẹ luôn
tức giận. Bây giờ con lại càng bất hiếu khi không thể phụng
dưỡng mẹ được nữa.
- Con nhất định sẽ khỏe mà. Bác sĩ nói con sẽ khỏe – Bà Phượng lắc đầu, bà không muốn tưởng
tượng tới viễn cảnh không còn đứa con này bên cạnh nữa.
Đó là nỗi đau tột cùng của người làm cha, làm mẹ.
Từ khi được sinh ra, Cường luôn chỉ có tình thương yêu và sự chăm
sóc của bà. Chồng bà là người trăng hoa, ngay cả khi bà bụng
mang dạ chửa, ông ta đã lập tức có thêm những người đàn bà
khác. Đến tận bây giờ, khi con hấp hối bên giường bệnh, ông ta
vẫn đang mải mê ở bên người vợ trẻ trung chỉ bằng tuổi con trai mình, không hề đoái hoài gì tới đứa con này.
- Mẹ, mấy hôm nay Gia Hân đi học có ngoan không? Con bé không bị viêm họng hay bỏ bữa chứ?
- Ừ… nó rất ngoan. Nó bảo tối nay tan học sẽ vào thăm con, khoe
với con bức tranh nó mới vẽ nữa – Bà Phượng gật đầu.
Mặc dù ngoài mặt Cường tỏ ra lạnh lùng và luôn khắc nghiệt với
Gia Hân, nhưng anh vẫn luôn âm thầm chú ý tới những sinh hoạt dù là nhỏ nhặt nhất của con bé. Con bé không được ở cạnh mẹ
còn anh thì chẳng sống được bao lâu, vì vậy Cường định dùng
cách tàn nhẫn nhất để dạy con mạnh mẽ hơn. Anh không muốn nó
phải nhớ thương một người cha tồi như mình, người cha mà ngay
từ đầu đã không mong muốn nó có mặt trên cõi đời này. Với Gia Hân, anh luôn cảm thấy day dứt nên anh khó lòng có thể đối mặt với nó.
- Mẹ hãy giúp con nuôi nấng và chăm sóc cho Gia Hân. Mẹ hãy cho con bé gặp mẹ của nó. Cô ấy thực ra cũng ra
đáng thương… Ngày ấy con không muốn lấy cô ấy là vì không muốn
cô ấy phải chôn vùi hạnh phúc ở bên một người như con. Là con
cố chấp nên Gia Hân mới không có mẹ… Nếu Gia Hân được sống với
mẹ, giống như Gia Bảo, chắc chắn nó sẽ là một đứa trẻ ngoan
và đáng yêu như Gia Bảo.
Bà Phượng khóc nấc lên. Em gái
của bà ở phía sau cũng bật khóc. Người quản lý cúi gắm mặt
xuống đất như cố che đậy cơn xúc động của mình. Còn Linh, mắt
cô cũng đã đỏ hoe.
- Còn chuyện này nữa, thực ra con đã biết chuyện giữa mẹ và bố vợ của con trước đây từ lâu rồi.
Gia đình chúng ta thật sự mắc nợ gia đình Linh rất nhiều. Mẹ
đừng giận cô ấy nữa, lỗi là của chúng ta, cô ấy không có lỗi
gì trong chuyện này. Mẹ cũng phải hứa với con không được ốm,
không được đau buồn, nếu không con sẽ không thể yên lòng ra đi
được.
- Ừ, mẹ hứa… mẹ hứa mà – Bà Phượng vừa lau nước mắt, vừa liên tục gật đầu.
Cường mỉm cười yếu ớt, sau đó đưa mắt tìm trợ lý của mình gọi:
- Anh Quang…
- Chủ tịch – Viên trợ lý ngẩng đầu nhìn anh, mạnh mẽ áp chế
những giọt nước mắt chảy ngược vào trong lòng khiến cho gương
mặt anh càng thêm méo mó tới khổ sở.
- Đến giờ này anh vẫn còn gọi tôi là Chủ tịch sao? Thật vui vì lúc này tôi còn có một người anh em tốt như anh ở bên.
- Chủ tịch… – Quang nhìn anh, chỉ nói được hai tiếng một cách thảng thốt sau đó im bặt.
- Những gì cần nói với anh tôi cũng đã nói rồi. Tôi chỉ muốn
lần cuối cảm ơn vì đã ở bên tôi tới tận lúc này. Anh ãy giúp tôi đưa mẹ tôi và dì tôi ra ngoài, tôi có chuyện riêng muốn nói với Linh.
- Không, mẹ muốn ở bên con. Cho mẹ được ở bên
con – Bà Phượng lắc đầu nguầy nguậy, không đành lòng rời xa
giường bệnh của con trai một chút nào.
- Mẹ, cho phép con được bướng bỉnh lần cuối. Con chỉ muốn được ở riêng với cô ấy một lúc, mong mẹ đồng ý.
- Cô Phượng, chúng ta đi – Quang bước lên mấy bước, tới gần bà
Phượng, dứt khoát dìu bà đứng dậy, mặc cho bà gào khóc vật
vã đòi ở lại.
Một phút sau, căn phòng được trả lại sự yên tĩnh. Chỉ có tiếng nấc của Linh nhấn chìm tất cả tiếng
thở yếu ớt của Cường lẫn tiếng máy móc rung nhè nhẹ. Cường
mỉm cười với cô:
- Em ngồi xuống đi. Ngồi xuống cạnh anh.
Linh làm theo lời anh như một cái máy. Cường vươn tay, Linh hiểu ý
nắm lấy tay anh, chỉ cảm thấy bàn tay của Cường lạnh ngắt,
những ngón tay siết nhẹ lấy tay cô. Linh không kiềm chế được,
một tay còn lại bưng miệng để không bật ra thành tiếng nức nở.
- Đừng khóc nữa. Tay anh không còn khả năng vươn tới để lau nước
mắt cho em đâu. Nhìn anh và đừng khóc nữa, được chứ? – Cường
thì thào, dường như anh cũng không còn nhiều sức để nói to hơn
được nữa.
Linh đưa mắt nhìn anh, khẽ gật đầu, những
giọt nước mắt cũng ngừng chảy, chỉ thỉnh thoảng vẫn còn vang
lên tiếng nấc không sao kiềm chế được mà thôi.
- Anh rất muốn được gặp con.
- Con sắp về tới nơi rồi – Linh cố gắng an ủi anh, nhưng cô biết
rõ, nếu anh không qua khỏi hôm nay thì cơ hội anh gặp được con
là rất nhỏ.
- Anh mừng là nó vui vẻ với Đại, và cậu ấy cũng rất yêu quý nó.
Linh yên lặng không nói.
- Con thích món quà Giáng sinh chứ?
- Vâng…
- Vậy là tốt rồi. Anh chỉ sợ thằng bé không thích món quà ấy.
- Nó vẫn nghĩ rằng đó là do Bà chúa Tuyết nào đó gửi tặng – Linh thở dài.
Cường cười:
- Linh… Cảm ơn em đã sinh Gia Bảo cho anh. Cảm ơn em đã nuôi con khôn lớn…
- Đó là nghĩa vụ của em, anh không cần phải nói như vậy.
- Không, anh vẫn phải nói, đó là những lời từ lâu anh rất muốn
nói với em. Ngoại trừ những ngày tháng chúng ta còn ở bên Mỹ
cùng nhau, thì những ngày ở bên con là những ngày anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Nó chính là minh chứng tình yêu của chúng ta… Anh… anh có một lời thỉnh cầu này…
- Anh cứ nói đi, nếu em có thể nhận lời, chắc chắn em sẽ không từ chối…
- Anh mong em hãy tha thứ cho mẹ. Anh biết những tổn thương bà ấy đã gây ra cho gia đình em là rất lớn, nhưng anh mong em nể tình
anh, nể tình Gia Bảo là con chúng ta, mong em tha thứ cho mẹ. Em
hãy cho mẹ được nhận Gia Bảo. Khi anh không còn nữa, em hãy cho
Gia Bảo được tới chơi với bà nội, được không? Linh, anh cầu xin
em… – Vừa nói, những ngón tay xương xẩu của Cường như càng siết chặt hơn lấy tay cô.
- Anh không cần phải nói nữa… – Linh lắc đầu – Em hiểu ý anh. Em sẽ suy nghĩ chuyện này…
- Ừ… – Cường gật đầu, cũng không cố gắng nài ép cô nữa – Còn nữa… ngôi nhà đó, anh để lại cho em và con.
- Ngôi nhà?
- Ừ, là ngôi nhà em đã từng bỏ ra cái giá rất cao để mua mà
anh không bán. Trước đây khi anh mua nó, anh cũng chỉ biết đó là ngôi nhà mà mẹ anh đã lấy từ tay một người đàn ông, anh mua
lại vì muốn tìm hiểu về người đàn ông đó. Không ngờ nó lại
chính là ngôi nhà cũ của gia đình em. Anh không để lại cho con
và em tài sản gì ngoài ngôi nhà đó.
- Em và con không cần tài sản của anh.
- Vì thế em mới kiên quyết bỏ tiền ra mua nó phải không? Em
biết, dù cả tập đoàn của anh, tất cả tài sản của anh, thậm
chí cả tính mạng của anh, chỉ cần em nói là em muốn có, anh
sẵn sàng đưa cho em vô điều kiện mà. Sao lúc nào em cũng phải
bướng bỉnh và tỏ ra không cần dựa dẫm vào ai như thế?
Linh im lặng, cố gắng kiềm chế cơn xúc động đang muốn trào ra.
Cường một lần nữa lại nắm chặt lấy tay cô, giống như anh đang
cố gắng một lần cuối tìm lấy hơi ấm từ bàn tay mảnh dẻ mềm
mại này.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
- Em bắt
tay với Phong, anh cũng biết. Em từng bước ép sát, bức bách anh phải bán lại Winter anh cũng biết… Nhưng sao em cứ phải gồng
mình lên như vậy? Sao em cứ phải cố chấp như thế?
- Anh biết hết ư? – Linh cười chua chát, nước mắt một lần nữa không thể kiềm chế được mà cứ thế trào ra.
Ngay từ đầu anh đã biết, vậy mà anh cắn răng nhẫn nhịn, cắn răng nhượng bộ cô. Anh thật ngốc!
- Anh yêu em. Ngày trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, và sau này cũng vậy.
Cô bắt đầu khóc to hơn.
- Anh ước gì kiếp sau, chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau, nhất định anh sẽ không buông tay em ra, để em chạy trốn khỏi anh, không cho
phép được ở bên bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh. Nếu
có kiếp sau, anh nhất định sẽ làm một người chồng tốt…
- Gia Bảo, nói với con rằng… anh rất yêu nó…
- Sống với cậu ấy, chắc chắn em sẽ được hạnh phúc… Em phải hạnh phúc đấy.
Từng giây từng phút chầm chậm trôi qua trong căn phòng thoang thoảng
mùi nước hoa oải hương. Một lúc sau, những người đi lại ngoài
hành lang có thể nghe thấy rõ một tiếng hét thương tâm phát ra
từ một căn phòng khép kín. Những người đang sốt ruột đứng bên
ngoài xô cửa chạy vào. Trên chiếc giường trải ga và chăn bông
trắng muốt, Cường đã nhắm nghiền mắt, tim đã hoàn toàn ngừng
đập, một nụ cười vĩnh viễn in hằn trên gương mặt thanh thản và hạnh phúc của anh.