Cùng buổi sáng ngày hôm ấy, vào khoảng chín giờ, tại bến xe
thành phố Hà Giang, trong một quán phở bình dân có một người
đàn ông chừng năm mươi tuổi đang ngồi chậm rãi đốt thuốc. Ngồi
đối diện hắn là một thằng nhóc vai đeo ba lô hình con gấu, mặt cúi gằm xuống đất, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay nhỏ xinh di di lên trên bàn. Bát phở đặt trước mặt nó đã nguội ngắt từ khi
nào, mặc dù rất đói nhưng nó kiên quyết không động đũa.
Gã đàn ông và đứa bé chính là kẻ bắt cóc và Alex. Thằng nhóc
không ngờ sau khi tỉnh dậy thì đã ở một nơi xa lạ như thế này
khiến cho cái tính gan lỳ của nó cũng không thể át nổi sự sợ hãi nữa. Đó là lý do tại sao tới lúc này nó vẫn không chịu
ăn sáng.
- Mày không ăn sao? Hay quen có người vừa dỗ vừa đút cho ăn rồi? – Gã đàn ông lạnh lùng hỏi.
Mặc dù tỏ ra như thế, nhưng hắn ta hoàn toàn bị chinh phục bởi
đứa bé siêu cấp đáng yêu này. Khi hắn bế thằng nhỏ ở trên xe,
mặc dù thằng bé bị hắn cho hít thuốc mê và ngủ say như chết,
nhưng những người đi cùng chuyến xe với hắn lại không ngừng tấm tắc khen thằng nhỏ này xinh xắn, đáng yêu. Khi đó trong lòng
hắn đã có chút không nỡ bán thằng nhỏ này đi, ba phen bốn bận đã định xuống xe, nhưng sau đó lại thôi. Lên đến đây thì thằng
nhóc cũng tỉnh lại, nó không gào khó gì, lại gan lỳ không ăn
sáng, chỉ một mực cúi đầu, thỉnh thoảng hậm hực nhìn hắn.
- Cháu không ăn. Chú là người nói dối. Chú nói sẽ đưa cháu về với mẹ cơ mà – Thằng nhóc lí nhí đáp.
Hắn lặng lẽ thở dài. Từ xưa tới nay tất cả mọi người đều mắng
hắn là “người xấu”, “người đểu” chứ chưa bao giờ có người
mắng hắn là “người nói dối” cả. Thằng nhóc này chẳng lẽ
ngốc nghếch đến mức không biết là mình sắp bị bán đi hay sao?
Nhưng hắn thấy nó không hề giống một thằng bé không thông minh.
- Thế mày muốn gì? – Hắn nhếch mép cười.
- Cháu muốn về nhà – Thằng bé kiên quyết nói.
- Thì phải có xe tao mới đưa mày về nhà được chứ? Mày có thấy chiếc xe Hà Nội – Hà Giang kia không? Phải một lúc nữa nó mới chạy, chừng đó tao đưa mày lên xe cho mày về Hà Nội là được
chứ gì – Hắn nói bằng một vẻ rất không đồng ý rằng mình là
người nói dối.
- Chú nói thật? – Thằng nhóc nhìn về
phía hắn chỉ, quả nhiên có một chiếc xe giường nằm màu đỏ
đang đỗ ở đấy.
Mà đúng laahắn cũng không hoàn toàn nói dối, trong đầu hắn đang có ý định quay về Hà Nội, sau đó mang thằng nhóc này trốn vào Nam, lên Tây Nguyên kiếm một mảnh nương rẫy để làm, sau đó tìm cách đón vợ vào. Như thế hai vợ
chồng hắn đã có một đứa con xinh xắn rồi. Chính vì thế nên
sau khi tới đây hắn mới đánh thức thằng nhóc dậy, nếu không
thì hắn tiếp tục đánh thêm thuốc mê cho nó ngủ đến tận lúc
giao dịch là xong cho đỡ phiền hà.
- Tao không phải là
người nói dối. Nếu mày không muốn bị đói thì mau ăn cho xong
đi. Tao đợi mày hơi lâu rồi đấy. Nếu mày còn làm tao bực mình, tao đem mày bán quách cho xong.
Alex nhận được câu trả
lời thì hớn hở gật đầu, sau đó bắt đầu chậm rãi nhặt từng
sợi phở đã trương lên từ lâu, chậm rãi ăn.
Thế nhưng
lòng tốt của ông “ba bị” vừa thức tỉnh, còn chưa kịp nghĩ làm người tốt thì hắn đã bị lực lượng công an tóm gọn khi đang
hí hửng dẫn thằng bé đi lang thang tìm một quán nước ở gần
bến xe. Đến tận khi bị bắt, hắn vẫn hoàn toàn không biết rằng thằng nhóc đã đánh thức lương tri trong hắn cũng chính là
người đã đẩy hắn vào thất bại thảm hại như thế này, chỉ
bằng mấy mảnh ghép của trò chơi xếp hình.
Mười hai giờ trưa, cuối cùng Đại và Phong cũng gặp được Alex ở trụ sở công an thành phố Hà Giang. Tên bắt cóc đã được làm thủ tục lấy
lời khai và đưa về Hà Nội trước, chỉ còn trung sĩ Việt ở lại đây cùng Alex, chờ hai người lên. Khi hai người tới nơi, Alex đang hồn nhiên chơi trò mật mã chuồng bò, chính là loại mật mã
mà Alex đã để lại trong bức ghép hình dưới Hà Nội. Đến tận
khi chơi cùng thằng nhóc rồi, trung sĩ Việt mới chấp nhận sự
thật là chính thằng nhóc năm tuổi vắt mũi chưa sạch này là
tác giả của bức mật thư đơn giả nhưng đầy hiệu quả kia.
Vừa thấy Đại và Phong, thằng nhóc đã chạy ào tới ôm lấy cổ Đại, bô lô ba la nói đủ thứ. Phong theo Việt đi làm một số thủ tục
điều tra cuối cùng. Hai người định đi taxi về nhưng cuối cùng
lại được theo xe công an về với Việt. Không ai từ chối cả, bởi
trên đường lên đây, cả hai đều đã nhận được tin báo Cường qua
đời.