Đại vừa chậm rãi nhả khói thuốc vừa nghĩ tới những chuyện
đã xảy ra trong thời gian qua. Trước đây Đại đã có một thời
gian bỏ thuốc lá, nhưng rồi những đêm dài chìn trong công việc
đã kéo anh quay lại với nó. Anh không hút nhiều, không hút ở
nhà hay trước mặt Như Ý, chỉ khi nào quá căng thẳng anh mới
lại cảm thấy thèm vị thuốc lá, thèm được thấy những vòng
khói thuốc quẩn quanh trên mặt, thèm thứ có thể làm cho cái
đầu nóng của anh nguội lạnh lại.
Đã một tuần qua đi kể từ sau đám tang đẫm nước mắt của Cường. Đại không muốn nhớ
lại những cảnh đau lòng đó, nhưng càng cố quên thì nó lại
càng hiển hiện rõ ràng hơn, nhất là những khi anh không còn
bận rộn trong công việc nữa và đầu óc trở nên thảnh thơi một
cách khó chịu. Đại không nghĩ sự ra đi của Cường lại làm anh
buồn đến thế. Dù trong lòng đã xác định rằng sớm muốn sẽ có ngày đó, nhưng khí tận mắt chứng kiến nó, trong lòng anh lại
ngập tràn một nỗi buồn không thể lý giải nổi. Sự ra đi của
Cường đã để lại trong lòng những người ở lại một khoảng
trống mênh mang không ai có thể bù đắp nổi, với mẹ con Linh
cũng thế, với anh cũng thế, mà ngay cả với người anh em cùng
cha khác mẹ luôn đối đầu với Cường và Phong cũng thế. Chơi thân với nhau suốt quãng đời học sinh rồi sinh viên, đối chọi với
nhau suốt những năm đầu vào đời, cùng yêu thương điên cuồng một
người phụ nữ, rồi đến khi nhận ra sự mệt mỏi của tranh đấu, muốn dừng lại thì cũng là lúc người dương kẻ âm.
Ngay sau đám tang của
Cường, Đại phải đi công tác bốn ngày. Khi anh trở lại Hà Nội thì mẹ con
Linh lại vừa về quê nghỉ ngơi, thế nên cho tới hôm nay anh vẫn chưa gặp
lại hai người, không biết hiện giờ họ thế nào? Anh có gọi điện cho Linh
vài lần nhưng cũng chỉ được vài câu hỏi thăm là dường như hai bên cũng
chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Cô tỏ ra hoàn toàn xa lạ và hờ hững
với anh kể từ sau ngày Cường mất. Anh biết, cô cần có thời gian để vượt
qua khoảng thời gian chênh vênh này, vì Linh luôn là người sống rất có
tình.
Phương Đông đã trở lại trong tay anh và anh sẽ phải rất
bận rộn để đưa nó về với quỹ đạo mà nó từng có trước đây, để nó trở
thành nhà hàng đỉnh cao của món ăn dân tộc một lần nữa. Anh muốn nhanh
chóng ổn định cuộc sống gia đình để có thể toàn tâm toàn ý gây dựng lại
Phương Đông.
Những suy nghĩ tiêu cực lúc đầu đã hoàn toàn bay
biến trong trí óc Đại. Anh không còn giận cô vì trước đây đã rời bỏ anh
để đến với Cường. Anh cũng không còn giận cô đi một mạch sáu năm liền mà không một lần hỏi thăm đến Như Ý. Hai người đã đủ từng trải, đủ trưởng
thành để bỏ qua cho nhau những chuyện trong quá khứ.
Anh muốn cưới Linh.
Anh thực sự khao khát được hợp pháp hóa hôn nhân với cô, để anh có thể
đường đường chính chính là chồng cô, là bố của Alex, là người sẽ che
chở, chăm lo cho hai mẹ con cô cả đời này. Anh chưa bao giờ quên rằng
chính anh đã từng nói với cô, mẹ của các con anh chỉ có thể là cô mà
thôi.
Cửa phòng tắm xịch mở, mùi thơm của sữa tắm lập tức tràn
ngập căn phòng. Đại ngẩng đầu, buộc mình rời khỏi những suy tư của bản
thân, ngước nhìn người vừa bước ra từ nhà tắm. Sáu năm qua, Tường Vi
giống như một nụ hoa còn e ấp lúc này đã nở bừng rực rỡ cả về tài năng
lẫn ngoại hình. Cô không còn là cô văn sĩ thích lang thang mới bước vào
đời như khi hai người mới gặp nhau nữa, giờ đây Tường Vi đã có một chỗ
đứng tương đối. Cô được nhiều người biết tới hơn, được tham gia nhiều
chương trình lớn về Văn học, đặc biệt còn là khách mời thường xuyên của
các chương trình giao lưu trên truyền hình. Cô trở thành thần tượng của
vô số những tác giả trẻ mới chập chững bước vào con đường viết lách.
Là người có nhiều trải nghiệm với cây bút, nhưng trong tình cảm, Tường Vi
lại là người vô cùng cố chấp, cố chấp tới mù quáng. Cô từ chối tất cả
những người đàn ông đến với mình, chỉ giữ cho tình cảm của mình hướng về một người duy nhất là Đại. Nhưng dù cô có yêu anh bao nhiêu thì anh
cũng không thể cho cô một danh phận, bởi cô là người duy nhất anh không
thể và không muốn làm tổn thương. Giá như anh có thể vô tình với cô như
bao người đã đi qua cuộc đời mình thì anh sẽ dứt khoát hơn. Tường Vi là
một cái gì đó hoàn toàn khác, ngay từ đầu anh đã coi cô như tri kỷ của
cuộc đời mình. Hồng nhan dễ gặp, tri kỷ khó tìm. Có những người một lúc
có thể có vô số hồng nhan, nhưng đi cả cuộc đời họ vẫn không tìm được
cho mình một người tri kỷ. Chính vì coi cô là tri kỷ nên anh không thể
để mất cô. Dù anh có cố gắng đáp trả lại tình cảm của cô hay rời bỏ cô
thì nó đều dẫn đến việc anh sẽ đánh mất cô, thế nên cho tới giờ, những
gì cô muốn anh đều nhượng bộ. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên một
người phụ nữ mà mình không yêu lâu đến vậy. Hai người không ràng buộc
nhau với thể xác, cũng không ràng buộc nhau về tinh thần, họ không bao
giờ gặp nhau tại một điểm, nhưng cũng không bao giờ chịu đi một mình. Họ đi song hành cùng với nhau, người này giúp cho người kia không cảm thấy cô đơn và tịch mịch trên chặng đường của mình.
- Anh lại hút thuốc? – Tường Vi rũ cái khăn bông ra, bắt đầu lau tóc cho ráo nước.
- Ừ… – Đại khẽ đáp lại, sau đó dụi dụi đầu thuốc lá đang cháy dở vào cái
gạt tàn bằng thủy tinh. Anh nhớ lần cuối cùng anh tới và ở lại căn phòng này là hai tháng trước, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
-
Hôm nay đúng là mệt thiệt. Gặp mấy ông nhà báo nửa mùa, bị vặn vẹo những cái không đâu. Lại có tay nhà báo còn muốn đến tận nhà để chụp không
gian sống riêng gì gì đó… Hôm qua em đặt được vé máy bay rồi, hên quá.
Tưởng năm nay không về nhà nghỉ Tết luôn ấy chứ.
Tường Vi nói
một thôi một hồi, thấy Đại trầm lặng hơn thường lệ thì ngẩng đầu ngạc
nhiên nhìn. Hai tháng vừa qua, cô cũng chỉ gặp và đi ăn tối với anh được ba lần, còn lại anh đều báo bận, còn tới phòng cô thì không một lần nào cả, khác xa với trước đây. Nhưng Tường Vi chưa bao giờ đòi hỏi, hay nói đúng hơn hơn là cô không dám đòi hỏi. Sáu năm qua, cô cố gắng giải mã
trái tim anh, nhưng những gì cô nhận được chỉ là một ngăn trái tim nho
nhỏ, nhỏ đến mức không đủ để cô níu giữ chân anh sau những ái ân. Cô
biết anh không hề lợi dụng cô như những người bạn thân từng nhận xét,
tất cả đến như bây giờ đều là cô muốn như thế. Anh muốn dừng lại, nhưng
cô thì không, cô vẫn ôm một chút mong mỏi rằng rồi sẽ có một ngày anh
nhận ra đâu mới là chân tình. Chân tình của anh không dành cho cô, nhưng chân tình của cô lại hướng về anh, cô không tin anh là người sắt đá tới mức ấy. Cô không muốn như Huyền, trói buộc anh bằng một cái thai, cô
muốn đợi đến ngày anh ngỏ lời cưới cô, ngỏ lời muốn được ở bên cô cả
đời.
Tường Vi biết Linh đã quay về, một lần Như Ý đã buột mồm
nói ra như thế. Ban đầu cô thấy anh vẫn không khác gì lúc trước, nhưng
dần dà, anh thay đổi. Cái thay đổi lớn nhất đó là anh không còn tới với
cô thường xuyên nữa. Cô chỉ có thể gặp anh qua những lần ăn tối chóng
vánh, hoặc nghe tin về anh qua những lần tới chơi với Như Ý tại Cung
thiếu nhi, nơi con bé đang học lớp khiêu vũ mà thôi. Cho đến hôm nay,
khi hai người đi ăn tối với nhau và anh đưa cô về đây, cô đã biết anh
hoàn toàn thay đổi rồi. Nhất là ánh mắt của anh, nó không còn trống trải và giá lạnh như trước đây nữa. Dù cô cố gắng không tin vào điều đó,
nhưng tới giờ, khi nhận ra vẻ lơ đãng của anh và gương mặt như trầm lặng hơn kia, cô lại dự cảm thấy một điều không hay sắp xảy ra với mình.
- Như Ý đã khỏi ho chưa? Tuần trước em thấy con bé bị ho dữ lắm – Cô dừng động tác, ngồi xuống giường nhìn về phía anh.
- Khỏe rồi. Sáng nào vợ Lâm cũng hấp lá hẹ với mật ong cho nó uống – Đại
gật đầu, sau khi rời điếu thuốc thì anh bắt đầu chơi với cái điện thoại
của mình.
Tường Vi biết, anh đang muốn nói gì đó nhưng lại chưa tìm ra cách nào để nói cả.
- Vợ anh Lâm thế nào?
- Có bầu ba tháng rồi, bây giờ ở nhà thôi. Anh đang định cho hai vợ chồng một cửa hàng để làm ăn riêng.
- Thế bố con anh vẫn định ở đó sao? Rồi còn anh Minh nữa, em thấy hơi phức tạp.
- Chắc anh và Như Ý sẽ ra ngoài sống. Ngôi nhà đó cả nhà đều thống nhất sẽ cho Lâm đứng tên.
- Nhưng hai bố con sống riêng liệu có ổn không? Anh quá bận… – Tường Vi băn khoăn.
Đại ngẩng đầu nhìn cô. Anh hiểu ý cô. Không dưới mười lần trong sáu năm qua Tường Vi nhắc khéo với anh chuyện anh cần có một người phụ nữ ở bên để
chăm lo cho Như Ý.
Tường Vi thấy anh nhìn mình thì suy nghĩ một
chút rồi đứng dậy, đi tới và ngồi xuống lên thành ghế salon mà anh đang
ngồi, sau đó cô vươn tay ôm lấy cổ anh, dứt khoát nói ra điều mà mình
vẫn mong muốn trong suốt thời gian qua:
- Mình cưới nhau đi.
Đại nén một tiếng thở dài, vẫn để mặc cô ôm lấy mình, khẽ đáp:
- Anh xin lỗi.
- Anh đã quyết định rồi sao? – Tường Vi không muốn buông tay, càng ghì anh chặt hơn.
Cô đã nhận ra, cô sắp không còn được ôm người đàn ông này thoải mái như vậy nữa.
- Ừ. Đã.
- Tại sao? – Cả người Tường Vi chợt run nhẹ.
- Anh cần cô ấy.
- Hơn cả em ư? – Tiếng thút thít ngày càng lớn hơn, cuối cùng Đại thấy cả người Tường Vi run bần bật.
Đại không trả lời. Anh kéo tay Tường Vi ra, thoát khỏi cái ôm của cô, sao
đó đứng dậy, đỡ cô ngồi xuống ghế. Để mặc cô khóc, anh đi lấy cho cô một cốc nước ấm, cố gắng để cô không nhận ra nước mắt của cô làm anh đau
thế nào. Anh có tình cảm với cô, thậm chí tình cảm ấy còn rất đặc thù mà không một người nào khác có thể thay thế được, nhưng đó không phải là
thứ có thể đưa hai người đi tới hôn nhân.
- Chẳng lẽ bảy năm qua em ở bên anh lại không thể bằng vài tháng cô ấy ở bên anh hay sao? –
Tường Vi nhìn anh khẩn khoản – Chẳng lẽ bảy năm không đủ để chứng minh
em thích hợp hơn người đó hay sao?
- Cô ấy chỉ ở bên anh vài
tháng, nhưng anh đã nhớ cô ấy suốt sáu năm. Sáu năm trước anh đã quyết
định sẽ cưới cô ấy. Bây giờ anh vẫn nghĩ rằng anh nhất định phải cưới cô ấy. Anh không thể chấp nhận chung sống với một người phụ nữ nào khác,
ngoài cô ấy – Đại ngồi xuống trước mặt cô, đặt một tay lên thành ghế,
một tay đưa lên cố gắng lau nước mắt cho Tường Vi.
Nhưng anh càng làm điều đó, cô càng khóc nhiều hơn. Nước mắt của sáu năm chờ đợi, sáu năm kiên trì, sáu năm si tình…
- Anh có thể nói điều đó trước mặt em dễ dàng vậy sao? Khi anh chưa kết
hôn, em luôn nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội để chung sống với anh dưới một
mái nhà. Em đã chuyển hẳn ra Bắc sống cũng chỉ vì anh. Em đã nghĩ gặp
được anh là điều may mắn nhất của em. Rồi anh lấy vợ, anh nói anh sẽ
không tới chỗ em nữa. Anh không yêu vợ mình nhưng sẽ không phản bội vợ.
Lúc ấy em đã rất tuyệt vọng. Em đã muốn quay lại Sài Gòn của em, thế
nhưng… thế nhưng sau đó anh lại dội vào lòng em một hi vọng khác. Em lại mạnh mẽ tin rằng em sẽ được ở bên anh. Đến giờ em vẫn cứ tin là như
vậy…
Đại nhìn cô, anh biết dù mình có nói gì với cô lúc này thì
cũng chỉ càng làm cho cô cảm thấy đau đớn và giống như được thương hại
mà thôi.
- Trái tim anh… trái tim anh nó làm bằng gì vậy? Anh
cho em một ngăn của trái tim anh ư, em chỉ cảm thấy mình như được ban
phát vậy, mà lại là được ban phát một căn phòng bằng băng. Sáu năm em
chờ đợi anh, em chưa bao giờ ngừng nuôi hi vọng rằng chúng ta sẽ được ở
bên nhau.
Tường Vi ôm mặt khóc. Những lời cuối cùng của cô mang
đầy sự bẽ bàng và chua chát khiến Đại định ôm cô dỗ dành cũng phải suy
nghĩ lại. Có lẽ anh nên im lặng là hơn. Những tổn thương về tinh thần do anh gây ra cho cô không thể bù đắp bằng một cái ôm được. Giá như trước
đây anh đừng quá đa tình, có lẽ giờ đây anh đã không phải nhìn thấy
những giọt nước mắt này. Trước đây, anh chưa từng cho rằng những người
con gái quanh mình đối với mình thật lòng, và điều đó đã được chứng minh khi anh lâm vào hoàn cảnh sa sút. Duy chỉ có Tường Vi là không giống
như thế. Anh cảm thấy giận mình, giá như bản thân anh không quá cố chấp
trong tình yêu thì có lẽ anh sớm mở lòng được với cô, sớm chấp nhận cô
bước vào đời mình.
Đại thở dài, đứng thẳng dậy khẽ nói:
- Lúc nào em bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện. Anh phải về đây. Em ngủ sớm đi.
Nhưng anh vừa quay người, định bước đi thì đã bị Tường Vi ôm lấy từ phía sau. Cô dụi mặt vào tấm lưng rắn chắc của anh, nói yếu ớt như van nài:
- Anh đừng đi. Em xin anh đừng đi.
Đại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng giữ cho mình không yếu lòng mà chấp nhận yêu cầu của cô. Anh giữ lấy hai tay cô đáp:
- Chúng ta đã đi quá xa rồi. Nên dừng lại thôi.
- Em không cần danh phận gì cả, xin anh cho em được ở bên anh. Em chỉ cần được ở bên anh – Tường Vi thấy anh định kéo tay mình ra thì càng ôm
chặt hơn, kiên quyết nói.
- Anh không muốn phiêu lưu nữa. Em còn trẻ, đừng vì anh mà vùi lấp tuổi thanh xuân của mình.
- Em không cần ai hết. Em chỉ cần anh.
- Nhưng anh thì đã mệt mỏi rồi, anh muốn ở bên cô ấy, chỉ vậy thôi.
Đại mạnh mẽ gạt tay Tường Vi ra. Cô sụp xuống sàn nhà như không còn sức
lực. Đại đau lòng nhưng vẫn kiên quyết không ngoảnh lại, bước ra cửa.
Tường Vi thấy anh toan bước đi thì lại ôm lấy chân anh, đau đớn van nài:
- Anh không yêu em cũng được. Anh không ở bên em nữa cũng được. Em không
cần nữa. Em cũng không muốn lấy ai. Em chỉ cần anh cho em xin một đứa
con thôi. Hãy cho em một đứa con của anh, rồi em sẽ vào lại Sài Gòn, sẽ
vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của anh. Cho em một đứa con của anh đi.
Đại cảm thấy rệu rã đến tột cùng. Anh quay lại, cúi xuống, hai tay túm chặt lấy hai vai của Tường Vi, đỡ thân hình mềm oặt của cô ngồi thẳng dậy,
sau đó quát lên:
- Em có bị điên không vậy? Tỉnh lại đi. Em muốn có con của tôi ư? Em nghĩ tôi là con gà trống sao? Tôi là người, tôi
không phải súc sinh, tôi là kẻ chẳng ra gì nhưng cũng có sự tự tôn của
tôi. Em nghĩ nếu em có con của tôi rồi, tôi sẽ cho em rời khỏi cái thành phố này, rời khỏi tôi sao? Em là tri kỷ của tôi, nhưng em có thật sự
hiểu tôi không vậy?
- Em nhất định sẽ không làm phiền cuộc sống của anh – Tường Vi nhăn nhó khi bị anh siết chặt vai, nhưng vẫn nói như mê sảng.
Đại nhìn gương mặt đờ đẫn của cô, không nhịn được ôm cô vào lòng, gằn giọng:
- Em nghe cho rõ đây, mẹ của các con tôi, chỉ có thể là cô ấy. Tôi có thể bị trả giá vì cách đối xử với em ngày hôm nay, nhưng tôi thà nhận lấy
hậu quả chứ hoàn toàn không muốn thấy cô ấy và em, hay những đứa trẻ
phải chịu đau khổ.
Đại không nói thêm gì nữa. Anh ôm Tường Vi,
đặt cô lên giường, kéo chăn bông đắp cho cô, sau đó tắt điện và rời khỏi phòng. Trong căn phòng nhỏ gọn gàng, ánh đèn ngủ le lói hắt lên thân
hình cuộn tròn trong chăn, đôi lúc lại vang lên tiếng nấc nhè nhẹ như bị đè lại của Tường Vi.