“Anh Đại
Em xin lỗi vì ra đi mà không báo trước cho anh một lời
nào. Có lẽ đối mặt với anh thực sự là một điều vô cùng khó khăn với em
lúc này, vì thế em phải đi đâu đó để bình tâm lại. Có thể là Mông Cổ,
cũng có thể là Ai Cập, hoặc xa hơn nữa, tới tận Nam Mỹ,… đó là những nơi từ lâu em vẫn muốn đến nhưng lại cố trì hoãn khi không muốn xa anh. Bây giờ thì em có đủ quyết tâm để làm những điều đó rồi.
Em đã suy
nghĩ thật kỹ về những chuyện của chúng ta và em nhận ra mình thật ngu
ngốc nếu như cứ để trái tim dẫn dắt lý trí như trước đây. Em đã quá si
mê vào trò chơi tình yêu của chúng ta mà bỏ qua rất nhiều thứ, rất nhiều cơ hội của cuộc đời em. Em biết rồi em sẽ còn nhớ anh rất nhiều, và còn mất nhiều thời gian hơn để chấp nhận một người đàn ông khác, nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ gục ngã nếu không có anh. Em vẫn luôn là một người mạnh mẽ! Cảm ơn anh vì đã giúp em nhận ra điều đó.
Em xin trả lại cho anh ngăn trái tim mà anh đã dành cho em. Em không còn lý do gì để tiếp tục chiếm hữu nó nữa. Nếu em cứ cố chấp giữ khư khư lấy nó,
thì trái tim anh mãi mãi chỉ là một trái tim bị tàn khuyết.
Một
trái tim bị tàn khuyết sẽ không bao giờ yêu thương trọn vẹn người khác
được, cũng sẽ không bao giờ nhận được đủ đầy yêu thương từ người khác.
Điều em muốn nhìn thấy là người đàn ông em yêu phải được hạnh phúc, và
em sẽ rất hãnh diện nếu anh có thể làm cho người mà anh yêu được hạnh
phúc.
Vậy nên, từ lúc này, em ra đi mà không còn vướng bận gì
nữa. Còn anh sẽ có lại được trái tim nguyên vẹn của mình, nguyên vẹn để
yêu thương và nhận lại tình yêu.
Em luôn tin rằng chúng ta là
những người rất có duyên. Vì thế em tin rằng chúng ta sẽ vẫn gặp lại
nhau. Lúc ấy, hãy cho em thấy anh hạnh phúc thế nào trên con đường anh
đã chọn nhé!
Tường Vi”
Đại gập lá thư, đứng dậy, đi tới
giá sách, kẹp nó vào một quyển album sau đó đi tới bên cửa sổ, kéo rèm
cửa cho nắng hắt vào. Gió xuân lạnh lẽo theo đó lùa vào, vuốt ve trên
gương mặt anh, thổi tung những sợi tóc rối, khúc khích trêu đùa những
làn khói bay ra từ đầu điếu thuốc đang cháy dở kẹp trên tay anh. Tối
nay, khi anh tới thăm Tường Vi thì cô đã trả phòng trọ và rời đi. Người
chủ nhà trọ đưa cho anh lá thư mà cô gửi lại kèm theo một cái nhìn tiếc
nuối. Dường như bà chủ trọ đã rất hi vọng rằng anh và cô nhà văn trẻ này sẽ là một đôi.
Hôm nay là cuối tuần, Như Ý đã tới nhà Linh từ
sáng sớm. Hai mẹ con Alex đã trở lại Hà Nội được mấy ngày, và cả hai đều rất bận rộn. Alex đi học, Linh cũng tới Winter cả ngày. Trụ sở của tập
đoàn Greenmark đã chuyển hoàn toàn ra Hà Nội và đặt ngay tại Winter.
Linh đang làm ở đó với cương vị bếp trưởng giống trước đây. Cô nhận ra
mình không hợp với vai trò quản lý, hơn nữa nếu cô tiếp nhận một trong
những vị trí quản lý quan trọng của tập đoàn thì bản thân cô lại không
còn thời gian chăm lo cho Alex nữa. Bây giờ Alex chỉ có cô, cô không
muốn con mình phải thiếu thốn tình thương của mẹ.
Sự gượng gạo
của Linh với anh cũng đã giảm đi chút ít, nhưng cô vẫn không dám một
mình đối mặt với anh nữa. Cô thường cố gắng kéo lũ trẻ vào mỗi khi hai
người gặp nhau. Đại hiểu và không gượng ép. Bây giờ anh không còn vướng
bận điều gì, chỉ cần được thấy cô và những đứa trẻ sống vui vẻ, bình
yên, như vậy là đủ rồi.
Đại cúi nhìn đồng hồ, đã muộn, có lẽ anh không nên đến nhà cô vào giờ này nữa. Đằng nào anh cũng đã hẹn sáng mai sẽ đưa hai đứa tới Fairy Tail chơi, lần này cô cũng sẽ đi cùng hai đứa
trẻ, vậy nên lúc này anh chẳng cần phải vội vã chạy tới gặp cô làm gì.
Đại ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu vạch kế hoạch đi chơi ngày mai, thỉnh thoảng lại cười một mình. Tâm trạng này giống như trước đây, khi lần
đầu tiên anh chính thức hẹn hò với cô.
***
Đại hài lòng
đưa mắt nhìn phòng khách bừa bộn, ngổn ngang vỏ kẹo, giấy vẽ, vỏ lon
nước ngọt. Nhìn vào bếp chỉ thấy trong bồn rửa bát, bát và xoong nồi
chất cao thành núi, không biết đã để đó từ bao giờ. Lọ hoa héo quắt lại
cũng chẳng có người đổ đi. Bệ bếp gas dính đầy dầu mỡ thành cáu bẩn.
Đại bước vào phòng ngủ của mình, giũ đống quần áo cũ thay ra chưa giặt ở
trong giỏ, sau đó bắt đầu rải đầy nền nhà, giường, thành ghế, mắc treo.
Anh còn nhét nguyên đôi tất bẩn của mình vào ngăn bàn và đứng cười một
mình. Sau đó Đại bước ra ngoài phòng khách, cất cao giọng gọi:
- Như Ý, con xong chưa vậy?
- Dạ? – Như Ý đáp lại từ phòng ngủ của mình bằng giọng mệt mỏi – Sắp… xong rồi… papa.
- Nhớ là không được để sách vở lẫn lộn, bị ném đi là mệt đấy, chỉ xả rác ra thôi.
Như Ý không đáp lại. Vài phút sau, Đại đang ngồi vắt vẻo trên ghế salon
giữa một đống rác, bên cạnh anh là Tuyết với bộ lông trắng muốt, béo ục
ịch đang lười nhác nằm ngủ. Như Ý bước ra, trên đầu vẫn buộc chiếc khăn
màu hồng gấp chéo, nhìn vô cùng xinh xắn. Như Ý vừa bước ra khỏi phòng
đã há hốc miệng, sau đó tò mò đi tới trước mặt đại, nhìn anh đầy vẻ hối
hận:
- Papa, chúng ta có hơi… hơi quá tay không?
- Có gì mà quá tay? – Đại bật cười – Con thấy công phu bày bừa của bố thế nào?
- Dì Linh chắc sẽ tức điên lên mất. Tuần nào cũng thế này… – Như Ý rụt cổ nhìn ra phía cửa, sợ sệt nói – Dì giận lên sẽ rất kinh khủng, đến papa
còn sợ cơ mà.
- Vậy con có muốn về ở cùng dì Linh và Alex không? – Đại trừng mắt nhìn cô con gái.
- Chẳng phải papa còn mong hơn con sao? – Như Ý bĩu môi, nói giọng như một bà cụ non.
- Chúng ta phải thật bừa bộn, như thế dì Linh mới thương tình mà cho
chúng ta về ở chung chứ – Đại nháy mắt nhìn con bé – Được rồi, nếu dì
Linh có hỏi chúng ta ăn gì, con pải nhớ nói là ăn mì gói đấy.
- Chứ không phải ngày nào cũng đi ăn nhà hàng sao?
- Nhưng chúng ta phải giả nghèo giả khổ một chút, nếu không dì Linh sẽ
không thương đâu. Con cũng muốn ăn đồ ăn dì Linh nấu còn gì? Con không
muốn sáng sáng đi xe đạp quanh bờ Hồ với Alex à?
- Có chứ – Như Ý lập tức gật đầu.
- Ok, lady, vậy thì chúng ta nhất định phải làm cho thật tốt. Phải bày
bừa thật… hăng, thật hoành tráng. Càng bừa bộn càng tốt. Đến lúc dì Linh không chịu nổi nữa thì chúng ta sẽ nài nỉ dì Linh cho chúng ta về ở
cùng.
- Thôi được… – Như Ý lấy tay chống nạnh, hung hăng nhìn
anh, trợn mắt đe dọa – Nhưng mà papa phải mua cho con cái máy tính bảng, nếu không, hừ hừ, con sẽ mách dì Linh là papa xúi con bày bừa. Đến lúc
đó xem dì Linh sẽ xử lý papa thế nào.
- Con đe dọa papa ư? – Đại trừng mắt – Con có phải là con của bố không vậy? Dám bán đứng bố? Lại
đây, để bố cho con biết thế nào là lễ độ.
Nói rồi Đại nhổm phắt dậy, túm lấy Như Ý, đặt con bé lên đùi và bắt đầu cù vào nách khiến cho bé cười ré lên không ngừng.
- A… papa, con đầu hàng… ha ha… ha ha, tha cho con đi…
- Còn dám uy hiếp papa nữa không?
- Papa mà còn cù con nữa, nhất định con sẽ méch dì… Ha ha… thôi, con chừa rồi… con chừa… ôi…
Đúng lúc này, cả hai bố con nghe thấy tiếng chuông cửa. Đại lập tức thả Như Ý ra, sau đó nói với con bé:
- Dì Linh tới rồi, con nhớ những gì papa dặn chưa?
- Con nhớ rồi mà – Như Ý gật gù ra vẻ bí hiểm.
- Ngoan lắm. Vậy papa vào phòng ngủ đây – Đại nói sau đó lập tức đi nhanh về phòng ngủ của mình.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Như Ý thấy bố khép cửa phòng lại rồi mới tụt xuống đất, xỏ chân vào đôi dép bông đi trong nhà, sau đó lon ton chạy ra mở cửa.
- Con chào dì – Vừa thấy Linh và Alex đứng sau cánh cửa, con bé đã vui vẻ cất tiếng chào.
- Con ăn sáng chưa? Bố con vẫn chưa dậy được à? – Linh lo lắng hỏi.
- Dạ chưa dì ạ – Như Ý phụng phịu nói – Hôm qua bố con về tới nhà là kêu
mệt, muốn đi nằm, đến giờ chưa dậy nữa. Chắc bố con ốm rồi.
- Ừ… dì có mang bánh mì đến đây, hai chị em ăn đi. Để dì xem bố con ốm thế nào?
Linh gật đầu cười và bước vào nhà. Vừa nhìn quang cảnh trong phòng khách và
căn bếp, nụ cười trên môi cô đã chợt tắt. Mặt cô tối đen lại, không tìm
thấy chút ánh sáng nào nữa.
- A… – Alex vừa tháo giày cũng phải giật mình thốt lên – Chị và papa lại chơi bóng trong nhà sao?
- Không… là tại… Tuyết đấy… – Như Ý rón rén đưa mắt về phía con chó, tìm
cách đổ vấy tội cho nó – Chắc nó đói quá nên lục tìm đồ ăn.
Tuyết đang nằm trên ghế, mặc kệ mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn nó, nó vẫn chỉ
vẫy đuôi một cách lười nhác, giống như nói rằng ta đây đã đói nên không
thể tung tăng chạy nhảy được nữa.
- Tuần nào cũng thế này, thật
không thể chịu nổi – Linh cảm thấy không thở nổi trong cái căn phòng
không khác gì bãi rác này nữa.
Cô đi lại phía bàn, gạt bỏ tất cả đống vỏ kẹo, vỏ lon xuống sàn, mang đống cốc thủy tinh bẩn vào bếp. Vừa thấy đống bát đĩa ngập trong bồn rửa bát, Linh đã muốn ngất xỉu tại
chỗ. Thùng rác dưới chân đầy ứ những vỏ mì ăn liền. Cô quay ra nhìn Như
Ý, mặt tối sầm, nghiêm khắc hỏi:
- Như Ý, mấy ngày nay con ăn gì?
- Dạ, mì gói ạ – Như Ý sợ sệt nhìn cô.
- Cái gì? – Linh trừng mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ đang khép chặt của Đại, muốn lập tức đạp cửa xông vào hỏi tội anh.
Nhưng nghĩ tới việc anh đang ốm, Linh nhìn hai đứa trẻ, dịu giọng:
- Các con lấy bánh mì và pate ra ăn đi. Ăn xong xuống sân chung cư chơi để dì dọn nhà. Dọn xong dì sẽ đưa hai đứa đi siêu thị.
Hai đứa trẻ nháy mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu lấy đồ ra ăn. Linh nhắm mắt
đeo cái tạp dề hôi hám và mốc meo vào, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
Nếu đây là lần đầu tiên thì Linh cũng chẳng đến nỗi giận dữ như thế. Nhưng
thực tế, trong vòng ba tháng kể từ sau khi hai bố con dọn tới chung cư
cho thuê này, cô tới thăm hai bố con bảy lần thì cả bảy lần đều phải
chứng kiến cảnh bừa bộn, bẩn thỉu không thể tả nổi. Cách ăn ở luộm thuộm của người đàn ông không vợ và cô con gái tám tuổi khiến Linh lần nào
cũng tức muốn hộc máu. Và lần nào cô cũng cặm cụi dọn dẹp, lau chùi cho
đến khi mọi thứ như lau như ly mới vừa ý.
Dọn bếp xong, cô dọn
tới phòng khách, rồi tới phòng Như Ý. Hai bố con nhà này dường như chỉ
có thói quen bày bừa chứ không có thói quen dọn dẹp nên ở đâu cũng thấy
rác. Quần áo của Như Ý chật đầy một cái tủ con, vậy mà lúc này chỉ còn
non nửa, già nửa đang nằm chồng chất trong chiếc giở đựng quần áo bẩn ở
góc nhà. Cô dọn dẹp sau đó ôm đống quần áo bẩn tống hết vào máy giặt.
Sau khi phòng khách và nhà bếp gọn gàng sáng bừng lên trong ánh nắng
cuối xuân ấm áp, Linh mới mở cửa bước vào phòng Đại.
Vừa nhìn vào căn phòng sáng mờ mờ, cô không nhịn được mà thét lên giận dữ:
- Thật là tức chết mất.