Điều Bí Mật

Chương 95: Q.2 - Chương 95: Cầu hôn




Linh bước vào phòng, cố tránh để không dẫm lên quần áo rơi lả tả đầy trên sàn, tới cạnh giường của Đại. Anh trùm chăn kín đầu, cô kéo ra, sờ một tay lên trán anh, thấy anh hoàn toàn không giống đang bị ốm thì càng nổi điên lên. Cô lập tức tát nhẹ hai cái lên má anh, gằn giọng:

- Đồ lười nhác, dậy cho em.

Đại khó nhọc mở mắt, giả vờ ngái ngủ một chút, sau đó cất giọng kinh ngạc:

- A… em tới khi nào vậy? Mấy giờ rồi? Mấy hôm nay anh mệt quá, không ngờ ngủ không biết gì nữa.

- Anh dậy mà xem anh làm gì với căn nhà này đi. Không thèm dọn dẹp, bát không rửa, quần áo không giặt, đến con cái ăn gì uống gì cũng chẳng thèm quan tâm. Ngày trước anh đâu có sống bừa bộn thế này. Nếu đã không tự chăm sóc mình được thì đừng ra ở riêng nữa – Linh kéo rèm cửa sang một bên cho ánh sáng chiếu vào, sau đó mở bung cửa sổ để cái mùi nước hoa ngào ngạt lẫn với mùi hôi của quần áo tản bớt ra ngoài.

- Anh mệt lắm, cho anh ngủ thêm chút đi – Đại lười nhác cuộn chăn lại, vẫn không có ý định rời giường.

- Anh thuê người giúp việc đi, hoặc lấy vợ đi, thế nào cũng được. Nếu không tôi sẽ tự mang Như Ý về nuôi đấy, cho anh thích sống thế nào thì sống – Linh quay lại, chống nạnh nhìn anh, sau đó tiếp tục kéo chăn ra khỏi người Đại.

- A, lạnh quá! – Đại rên lên một tiếng khi Linh kéo bật cái chăn ra.

Linh trợn trừng mắt, gương mặt hơi đỏ lên, thì ra Đại đi ngủ mà không mặc gì ngoài một chiếc quần con.

- Em muốn ăn thịt anh thì cũng đâu cần phải mạnh mẽ như thế. Em chỉ cần nói một câu là anh tự chín rồi dâng lên tận miệng em cơ mà – Đại càu nhàu nói, lại giật cái chăn quấn vào người, mặt đỏ tía lia giống như con gái mới lớn lần đầu bị người khác giới nắm tay vậy.

- Anh… – Linh giận tới cứng họng.

- Được rồi. Anh biết em có uy của một bà vợ lắm. Nhưng em thấy đấy, anh gà trống nuôi con thế này làm sao có thể chăm lo chu toàn mọi thứ được. Vừa lo đi làm, lại phải đưa đón con đi học, rồi lo cho nó bữa tối nữa…

- Vậy thì anh lấy vợ đi. Tôi thấy có nhiều cô gái muốn nâng khăn sửa ví cho anh lắm đấy – Linh cau có đáp, không ngừng nhặt nhạnh quần áo rơi trên sàn nhét vào giỏ.

Đại mỉm cười nhìn cô đang lúi húi dọn phòng, nhưng thấy cô nhìn mình thì anh lại nhăn nhó, tiếp tục than thở:

- Ai nào? Làm gì có ai? Em đừng có suy bụng ta ra bụng người.

- Anh nói cái gì? – Linh trợn mắt – Ai nói tôi muốn làm vợ anh?

- Ừ, ai nói nhỉ? Anh không nói. Là em tự nói đấy thôi – Đại giả ngu đáp.

Nhưng anh chưa kịp cười thì đã ăn trọn một đống quần áo bẩn của mình vào mặt. Rõ ràng anh đã chọc cho Linh tức đến nỗi muốn động tay động chân rồi.

- Cút ra khỏi giường để tôi còn dọn – Linh hét lên.

- Sao, giận anh à? – Đại nhìn cô cười một cách xấu xa và nham hiểm.

- Anh cút hay tôi cút? – Linh trừng mắt hỏi lại.

- Được, được, anh ra ngoài là được chứ gì, nhưng em phải lấy quần áo cho anh đã, lạnh chết đi được.

Linh giận dữ nhìn anh, sau đó cũng mở tủ, lấy ra một bộ quần áo thể thao cho Đại.

- Đây. Đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới sân khu chung cư trông con đi.

- Rõ, bà xã.

Linh quay mặt đi trong khi Đại vui vẻ mặc quần áo. Cô lại bàn làm việc của anh, lôi mấy đôi tất nhét ở trong ngăn bàn ra, nhăn mũi vất chúng vào giỏ. Còn đang hí hoáy dọn đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, đột nhiên cô thấy một cái bóng trùm lên mình, sau đó một cánh tay từ phía sau vươn tới ôm lấy cô và mạnh mẽ nhấc cô lên, đặt cô nằm lên giường.

- A… anh…

Linh kinh hãi hét lên, nhưng lập tức tiếng của cô đã tắt ngúm vì đôi môi của Đại đã khóa chặt lấy môi cô. Linh vùng vẫy, nhưng lại bị sức nặng của cơ thể anh đè tới nỗi không cựa quậy được một chút nào. Một nụ hôn táo tợn và mạnh mẽ khiến Linh không tài nào thở nổi. Cho đến khi mặt cô chuyển từ đỏ sang trắng rồi anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô. Linh tham lam hít vào một ngụm không khí, sau đó trừng mắt nhìn anh:

- Anh muốn chết sao?

- Ừ… – Đại hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi chút nào, câu này anh đã nghe quen tai rồi.

- Anh…

- Làm vợ anh nhé! – Đại nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô, đột nhiên cười và đề nghị.

- Đừng có đùa, mau xuống tìm bọn trẻ đi.

- Em lại lảng tránh vấn đề rồi – Đại lắc đầu, dứt khoát không muốn buông tha cô – Anh thực sự nghiêm túc muốn cưới em đấy.

- Không muốn – Linh đáp không do dự.

- Tại sao? – Đại nhìn cô nghi hoặc.

- Không muốn là không muốn – Linh đẩy Đại ra khỏi người mình.

Đang định chồm dậy, cô lại lập tức bị anh dùng thân thể mình đè xuống một lần nữa.

- Hôm nay em không đồng ý thì đừng hòng thoát khỏi anh.

- Anh định làm gì chứ?

- Anh chỉ muốn nói lời cầu hôn em – Đại nhìn vào mắt cô, thành thực nói.

- Vậy thì câu trả lời anh cũng có rồi còn gì.

- Anh muốn nghe em nói: “Em đồng ý”.

- Nằm mơ đi.

- Được, vậy chúng ta tiếp tục.

Đại cúi xuống định hôn cô nhưng Linh đã lập tức nghiêng đầu, để anh hôn trượt lên cổ mình. Đại không bận tâm, anh đưa môi hôn lên tai cô, sau đó cắn nhẹ vào dái tai cô một cái, cất giọng thì thào:

- Anh sẽ làm cho tới khi em nói đồng ý thì thôi.

Linh rùng mình khi anh bắt đầu luồn tay vào áo cô. Cô giãy lên, hét lớn:

- Đồ vô lại, buông ra mau…

- Sáu năm trước, là anh kém cỏi, không đủ sức để bao bọc cho em, vai anh không đủ chắc để cho em dựa vào, tay anh không đủ vững để giữ em ở lại. Anh đã một lần ngu ngốc để mất em, đó là điều làm anh hối hận nhất trong sáu năm qua, nhưng lần này thì không. Anh nhất định phải cưới được em. Linh, em phải làm vợ anh!

- Không… anh… – Linh rùng mình khi bàn tay lạnh như băng của anh chạm vào da thịt mình. Cô cong người cố đẩy anh ra, nhưng Đại hoàn toàn không có ý nhượng bộ – Đến giờ anh vẫn còn đổ lỗi tại tôi, anh tưởng là tôi muốn như thế lắm sao? Tôi trở thành người phản bội anh trong mắt người nhà anh, trong mắt bạn bè tôi, anh tưởng tôi dễ chịu lắm sao? Đồ ngu ngốc này, anh nói anh yêu tôi, anh muốn cưới tôi, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu nhận lỗi về mình. Anh có đáng để tôi tin tưởng không?

Tiếng hét giận dữ của Linh chuyển thành tiếng khóc bất lực khiến Đại giật mình, lập tức đình chỉ mọi động tác. Anh kinh ngạc nhìn cô, mãi không nói thành lời. Đại rút tay ra khỏi người cô, đưa hai tay ôm lấy mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình, khiếp sợ hỏi:

- Em khóc ư? Anh xin lỗi, anh đang làm gì thế này? Anh…

- Anh tưởng rằng sáu năm qua tôi sống thoải mái lắm sao? Đến ngủ tôi cũng không thể quên cái cách tôi bị anh đẩy ra khỏi cuộc sống của anh. Rõ ràng là anh sai, vậy mà anh còn đổ lỗi tại tôi, rằng tôi thay lòng đổi dạ, tôi thích trèo cao, tôi ham giàu khinh nghèo… Anh có bao giờ nghĩ những lời của anh làm tôi thương tâm tới mức nào không?

- Linh, em nói gì vậy? Anh chưa từng nói như thế! – Đại bối rối ngồi dậy giải thích, còn cố ôm cô vào lòng vỗ về.

- Nhưng anh đã nghĩ như thế. Trong mắt anh tràn đầy sự khinh ghét tôi – Cô cố đẩy anh ra, càng khóc to hơn – Tôi vì không muốn đứa con của anh bị chối bỏ giống như Như Ý nên mới quyết định rời khỏi anh, tôi tác thành cho anh và chị ta, vậy mà cuối cùng anh vẫn nghĩ tôi như vậy…

- Em nói sao? Em biết Huyền mang thai, vì thế mới quyết định rời khỏi anh ư?

- Khi Huyền gặp riêng tôi và nói với tôi về cái thai đó, tôi đã vô cùng đau khổ. Tôi không nghĩ rằng số phận của tôi lại bạc bẽo tới mức ấy. Nhưng tôi có lựa chọn nào khác sao? Tôi không muốn như chị Lệ, chỉ biết im lặng ngồi im chờ nghe quyết định của người khác. Cuộc đời của tôi sẽ do tôi tự quyết định.

- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi, Linh. Anh sai rồi. Anh thực sự sai rồi – Mặc cho Linh giãy giụa, Đại kiên quyết ôm cô vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm – Anh đã thấy em ôm Cường khóc và anh đã nghĩ rằng em đến với anh chỉ vì thương hại anh. Anh đã quá ngu ngốc khi không tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Linh càng khóc to hơn khiến Đại càng bối rối, không biết phải làm gì và nói gì để giúp cô nguôi ngoai. Rõ ràng trong sáu năm qua, cô đã luôn để trong lòng những suy nghĩ đầy ấm ức này, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết. Anh vẫn cứ kiêu căng cho rằng mình luôn hành động đúng, chưa từng có lỗi với cô, nhưng xem ra anh đã quá ngu ngốc khi tin vào điều đó rồi.

Đại thầm thở phào trong lòng. Khúc mắc cuối cùng trong lòng hai người cũng đã được giải khai. Tấm chắn vô hình này được gỡ bỏ cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ dễ dàng bước vào cuộc đời cô hơn.

- Cưới anh nhé! Để anh được bù đắp cho em. Chúng ta vì hiểu lầm mà đã đánh mất nhau trong một quãng thời gian quá dài rồi – Đến khi cô ngừng khóc, Đại mới vụng về nâng cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô đề nghị.

- Tại sao anh nhất định cứ muốn kết hôn? – Linh cau mày hỏi.

- Alex cần có bố, Như Ý cũng rất muốn có mẹ. Chúng ta ở bên nhau sẽ dễ dàng chăm sóc hai đứa trẻ hơn.

Đại suy nghĩ một chút rồi đáp. Anh cho rằng bọn trẻ vẫn là điểm yếu nhất của Linh, chỉ cần anh lấy chúng ra làm lý do thì nhất định cô sẽ không thể chối từ. Nhưng…

- Vậy thì anh đi lấy một người đàn bà khác là Như Ý sẽ có mẹ rồi. Còn Alex, nó không nhất định cần một người bố tới mức ấy đâu – Linh đẩy anh ra, sau đó đứng bật dậy đáp.

Đại kì quái trước thái độ thay đổi đột ngột của cô, không hiểu tại sao vừa rồi cô còn như con mèo nhỏ nằm ngoan ngoãn trong ngực anh, đến bây giờ lại thành ra như thế này?

- Nhưng chúng ta ở với nhau nhất định sẽ làm bọn trẻ vui vẻ hơn – Đại ngây ngô giải thích.

- Quên đi – Linh đi về phía giỏ quần áo, nhấc chúng lên, trước khi bước ra khỏi cửa thì nhìn anh nhắc nhở – Trong khi em phơi đồ và dọn dẹp cả cái nhà này thì anh nên xuống trông bọn trẻ đi.

Rồi cứ thế cô đi ra khỏi phòng, để mặc Đại ngồi ngây ra như phỗng, mặt ngơ ngác vẫn còn đang tự hỏi tại sao mọi hiểu lầm đã được gỡ rồi mà thái độ của cô dường như còn lạnh lùng hơn ban đầu.

Linh bước tới bên máy giặt, gương mặt lạnh lùng hoàn toàn biến mất, một nụ cười nở nhẹ trên môi. Rồi cô lại cau mày, dậm chân một cái, thở dài rồi nói thầm:

- Đồ ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.