Điều Bí Mật

Chương 96: Q.2 - Chương 96: Mảnh ghép cuối cùng




- A, papa đi công tác về rồi – Alex chạy ra mở cửa sau đó hét lên vui vẻ.

Đại cúi đầu, vươn tay xoa lên mái tóc tơ của thằng nhóc, mỉm cười hỏi:

- Hai chị em ở nhà ngoan chứ? Có nhớ bố không?

- Con nhớ bố nhất – Alex gật đầu cười toe toét, sau đó nó khệ nệ kéo lê cái vali của Đại vào nhà.

- Papa có nhớ mua quà cho con không vậy? – Như Ý đang ngồi học bài ở bàn ngoài, ngoảnh cổ lại hỏi.

- Hai chị em có đủ cả – Đại cười – Mẹ đâu?

- Mẹ đi nghỉ rồi – Alex nhanh nhảu đáp.

- Mẹ mệt sao? – Đại ngạc nhiên hỏi, bình thường giờ này Linh chưa bao giờ đi ngủ.

- Vâng… papa đi tắm đi, con dọn cơm cho – Như Ý rời khỏi ghế, ra vẻ người lớn nói.

- Học bài đi, cơm nước chút nữa bố sẽ tự lấy ra được. Bố xem mẹ thế nào.

Đại nói với hai đứa trẻ rồi đi về phía phòng ngủ.

Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được cảnh cuối tuần lại phải sang dọn dẹp cho bố con Đại, thương Như Ý không được chăm sóc cẩn thận, Linh đồng ý cho hai bố con dọn về ở chung với hai mẹ con cô. Dù vậy, mặc cho Đại năn nỉ thế nào, cô nhất định không chịu đi đăng ký kết hôn với anh, chỉ muốn hai người sống theo kiểu góp gạo thổi cơm chung, cùng có chung những đứa con để chăm sóc mà thôi.

Từ lúc chuyển về đây sống chung với hai mẹ con Linh, Đại cảm thấy hạnh phúc hẳn. Anh thực sự được sống trong một gia đình mà mình từng mơ ước. Sáng dậy anh đưa hai đứa nhóc đi học, đưa cô tới chỗ làm. Chiều anh đón cả ba mẹ con về. Cô nấu cơm chiều, anh tắm cho lũ trẻ và chơi với chúng, rồi dạy chúng học. Gần đây, vì Phương Đông chuẩn bị khai trương nên Đại bận rộn hơn, có khi phải làm tới tận khuya, nhưng trong lòng thì không cần phải lo lắng chuyện con cái ở nhà nữa. Cô cho anh có cảm giác an toàn của một hậu phương vững chắc.

Đại bước vào phòng, Linh đang nằm ngủ trên giường. Anh tháo tất, nhét nó vào giầy, sau đó nằm dài xuống cạnh Linh. Thấy cô vẫn có vẻ không chịu thức dậy đón anh trở về, Đại đặt một tay lên tóc cô, vuốt những sợi tóc ở trên má sang một bên, sau đó in lên má cô một cái hôn.

- Anh về rồi à? – Linh mở mắt ra, mệt mỏi hỏi – Ăn gì chưa? Em có để phần thức ăn đấy. Ăn đi rồi cho bọn trẻ ngủ nhé!

- Còn sớm. Mình tranh thủ chút đi… – Anh kéo chăn chui vào nằm cạnh cô, tay bắt đầu sờ soạng.

Linh gạt tay anh ra, khó chịu nói:

- Em mệt lắm. Đừng đụng vào em.

- Vợ… Anh đi công tác mười ngày, em có biết anh nhớ em thế nào không? Anh thèm muốn chết rồi đây.

- Anh tự đi ra hay để em đạp anh xuống giường – Lịnh trừng mắt nhìn anh, dường như cô thực sự khó chịu khi bị đánh thức giữa chừng thế này.

- A, thôi được, nể tình em không khỏe nên anh tha cho em. Nhưng ngày mai em sẽ biết tay anh – Đại tỏ vẻ giận dỗi, sau đó cố tình hôn cô một cái nữa anh mới chịu bước ra ngoài.

Hai đứa trẻ đang tranh nhau xem phim hoạt hình trên tivi, chí chóe đến nhức cả óc. Đại nghiêm khắc nhìn hai đứa con, sau đó nói:

- Mẹ đang mệt, các con yên lặng học bài rồi đi ngủ sớm.

- Dạ… – Hai đứa thấy anh tỏ ra nghiêm nghị thì lập tức ngoan ngoãn chấp hành.

- Mà mẹ ốm lâu chưa? Có uống thuốc hay gọi bác sĩ không? Sao lúc bố gọi điện về không đứa nào bảo bố?

- Từ hôm papa đi mẹ ốm suốt, ăn cái gì là nôn ra cái đấy. Lúc nào cũng ôm khư khư cái nhà vệ sinh. Bác Phong đến thăm, có nói đưa mẹ đi khám mà mẹ bảo không cần – Alex nhảy vào lòng anh ngồi, thật thà kể.

- Sao? Sao mẹ lại không đi – Đại lo lắng hỏi.

- Mẹ nói mẹ không bệnh nên không cần phải đi – Alex lắc đầu.

©STENT

- Không phải đâu. Mẹ ốm thật mà. Bà Ngân bảo chắc mẹ bị ốm nghén. Ốm nghén là gì vậy papa? – Như Ý đang ngồi học bài cũng xem vào câu chuyện của hai bố con.

- Cái gì? – Đại trợn mắt – Bà Ngân bảo như vậy thật sao?

- Vâng. Hôm qua bà và bác Kiên có tới thăm mẹ, con nghe bà bảo bác Kiên như thế – Như Ý ngây thơ gật đầu.

Ốm nghén?

Đại có cảm giác như mơ. Anh đã muốn cứ sống thế này, chiều theo ý cô thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ trời lại giúp anh sớm như thế. Nếu chuyện này là thật thì dù có phải cưỡng ép, anh cũng bắt cô phải ký vào đơn đăng ký kết hôn bằng được. Đại lập tức đặt Alex đang ngồi trong lòng mình xuống ghế, sau đó chạy xộc vào phòng ngủ lần nữa.

- Linh, em còn mệt lắm không? – Anh lay cô một lần nữa.

- Anh phiền chết đi được. Không mệt thì em nằm đây ăn vạ à? – Linh cau có đáp.

- Em… em có bầu phải không? – Anh cúi xuống, dịu dàng xoa lên mặt cô, cố gắng không bật cười trước vẻ ngái ngủ của cô.

- Hả? Ai bảo với anh thế? – Linh mở trừng mắt, sau đó bối rối hỏi lại.

- Em đừng giấu anh. Anh biết hết rồi. Em đã đi khám chưa? Được mấy tháng rồi? – Đại không nhịn được hỏi liền mấy câu.

Mặc dù đã là bố của hai đứa trẻ, nhưng chúng đều không phải là giọt máu của anh. Tính ra thì cái thai trong bụng Linh mới chính là con đầu lòng của anh. Thế nên làm sao anh có thể không vui sướng đến phát điên được khi biết mình sắp có con cơ chứ?

Linh nhìn anh đang cười ngốc nghếch trước mặt mình, cô lập tức chặn lại ngay ý định muốn nói dối anh.

- Hai tháng, em nghĩ thế.

- Em ăn không vào sao? Phải cố gắng ăn chứ, nếu không con làm sao mà khỏe lại được. Không được, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn lập tức mới được – Đại quả quyết nói.

- Không… Cứ thế này cũng được.

- Em nói ngốc gì vậy? Nếu không đăng ký thì làm sao có thể làm giấy khai sinh cho con? – Đại nghiêm nghị nhìn cô – Lần này em phải làm theo lời anh. Vì con, chúng ta nhất định phải làm như thế.

- Chỉ vì con thôi sao? – Linh đưa mắt nhìn anh hỏi.

- Vậy em còn muốn gì nữa? Em không nghĩ tới mình thì cũng phải nghĩ tới con chứ? – Đại cau mày tỏ ý không hiểu.

Linh mím môi, sau đó cô lười nhác nằm xuống giường, lạnh nhạt đáp:

- Em ngủ đây. Hôm nay anh sang ngủ với bọn trẻ.

- Em… – Đại trợn mắt giận dữ, nhưng anh thừa hiểu là bản thân lúc này đang ở thế cầm dao bằng lưỡi nên không dám đôi co căng thẳng với cô nữa.

Anh nghĩ chỉ cần có đứa con này, chỉ cần anh từ từ thuyết phục, rồi sẽ có lúc cô hồi tâm chuyển ý mà nhận lời lấy anh

***

- Ha…ha… – Minh cười lớn một trận sau khi nghe ông anh trai xả nỗi bực tức ra.

Đã hai tuần kể từ sau khi Đại biết tin Linh mang thai, nhưng anh lại không có cách nào để bắt người phụ nữ cứng đầu đó đi đăng ký kết hôn với mình được. Anh không thể hiểu nổi trong đầu cô nghĩ gì nữa, tại sao cô phải cố chấp tới mức ấy? Hôm nay là ngày Phương Đông tổ chức tiệc khai tương, Minh cũng từ đơn vị về nghỉ phép ít ngày. Cách đây nửa tháng, vợ Lâm đã sinh hạ được một bé gái khỏe mạnh. Đứa bé ấy lập tức được đặt tên là Cát Tường.

Lúc này, Minh đang ở trong phòng làm việc của anh trai tại Phương Đông. Chỉ không đầy hai tiếng nữa là bữa tiệc khai trương được mở màn. Minh nghe Đại kể chuyện của Linh, cuối cùng mới không nhịn được mà cười lên một tràng như thế.

- Có gì hay ho sao mà chú cười? – Đại cau có nhìn cậu em trai.

- Anh thông minh cả đời, thế mà trong chuyện tình cảm lại như kẻ ngốc vậy – Minh lắc đầu nhìn anh, buông một câu nhận xét không thương tiếc.

- Anh kể với chú để chú bày cách cho anh đấy, đừng có ở đó xỏ xiên nhau nữa – Đại nghiêm giọng.

- Anh muốn kết hôn với cô ấy là vì bọn trẻ thật sao?

- Chẳng lẽ như thế là không đúng?

- Không đúng. Trăm phần trăm là không đúng – Minh lắc đầu – Còn lý do nào nữa không?

Đại suy nghĩ một chút, sau đó chầm chậm lắc đầu.

- Anh không muốn sống với cô ấy?

- Hỏi thừa, ngu ngốc. Không muốn sống chung thì anh hỏi ý kiến chú làm cái gì? – Đại tức tới xì khói.

- Vậy sao anh không nói là vì anh muốn sống với cô ấy?

- Chuyện hiển nhiên đó mà cũng cần nói sao?

- Hừ… Nếu anh là cô ấy, khi anh nghe một người khác nói rằng anh ta muốn kết hôn với mình vì những đứa con thì sẽ vui hơn, hay vì yêu mình thì sẽ tốt hơn? – Minh bĩu môi.

- Ý chú là…?

- Ba chữ thôi, nói được thì anh sẽ cưới được cô ấy.

- Có nhất định phải thế không? Ngần này tuổi rồi, chỉ cần hiểu là được mà… – Đại gãi đầu, đúng là anh chưa từng nói với cô rằng anh muốn lấy cô vì anh yêu cô chứ không phải vì bất kỳ lý do nào khác.

- Nhất định phải thế… – Minh nhấn mạnh từng chứ – Em chỉ gợi ý thế thôi, anh làm được đến đâu thì làm. Em đi tìm hai đứa nhóc chơi đây. Chúc may mắn.

Minh rời khỏi phòng rồi, Đại vẫn còn đang nhăn trán suy nghĩ. Cuối cùng, như quyết định trong lòng, anh rời khỏi phòng và đi về phía phòng tiệc.

***

- Woah, nhìn papa thật đẹp trai – Như Ý xúng xính trong bộ váy công chúa màu hồng, tóc thả ngang vai, mang nơ cài tóc cũng màu hồng, nhìn y chang một nàng công chúa nhỏ. Lúc này nó đang ngồi tại một bàn tiệc, ngay bên cạnh là Alex và đứa con lớn của Kiên.

Ông Phương, Lâm, Minh, bà Ngân cùng Linh, và gia đình Kiên ngồi chung một bàn. Lúc này bữa tiệc đã bắt đầu. Đại bận rộn đi tới các bàn nhận lời chúc mừng. Hôm nay Linh không muốn tới nhưng cuối cùng vẫn bị Đại và hai đứa nhóc điệu đi bằng được. Cô mặc một bộ váy xanh cổ tim có đính đá ở trước ngực, tóc búi cao, vẻ đẹp mặn mà của gái một con phô ra trên từng đường nét cơ thể. Không ít người đàn ông đưa mắt nhìn về phía cô, cũng có không ít người nhận ra người phụ nữ này từng một thời rất nổi danh này, họ lập tức tiến lại chào hỏi và làm quen. Hiện nay, Linh không chỉ là bếp trưởng của Winter mà cô còn là phó chủ tịch tập đoàn, mặc dù người ta không biết tới vị trí đó của cô, nhưng danh tiếng trong quá khứ của Linh cũng quá đủ để kéo một cơ số người rời khỏi ghế và tiến tới chào hỏi. Phong và ông Cương cũng tới, ngồi ở một bàn khác, lúc này họ đang cùng Đại nói chuyện gì đó, xem ra là một chuyện rất vui vẻ.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì tới chương trình phát biểu khai trương. Sau khi các cổ đông lớn nhất của nhà hàng lên nhận hoa và phát biểu, Đại là người lên tiếng cuối cùng. Anh cầm lấy mic, đưa mắt nhìn khắp phòng tiệc, bỏ qua vô số ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, anh dừng lại ở một vóc dáng mê người ở phía xa, người mà anh chưa từng rời tầm mắt trong suốt bữa tiệc. Anh hắng giọng một chút, sau đó chậm rãi nói:

- Tôi thực sự hạnh phúc khi có thể đưa Phương Đông trở lại. Sáu năm qua, động lực lớn nhất để tôi cố gắng có được ngày hôm nay chính là một câu hứa của tôi ngày trước. Khi tôi phá sản, phải bắt đầu lại từ vạch xuất phát, đã có một người con gái ở bên tôi, không ngừng động viên và cổ vũ tôi, để tôi có thể kiên trì phấn đấu tới ngày hôm nay.

Cả phòng tiệc ồ lên khi nghe Đại nói tới đây. Ông chủ của Vietfood và công việc giải trí Fairy Tail chưa từng bộc bạch về đời tư lần nào, không ngờ hôm nay lại được nghe chính miệng anh kể về đời sống tình cảm của mình.

- Khi ấy, tôi đã nói với cô ấy một câu rằng: “Hôm nay anh chỉ có thể mở cho em một hàng ăn nhỏ, nhưng nhất định sau này anh sẽ cho em làm bà chủ của một nhà hàng lớn”.

Đại đưa mắt nhìn Linh, thấy cô cũng đang nhìn mình kinh ngạc. Anh khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục nói:

- Đó là mục đích duy nhất để tôi phấn đấu đến tận bây giờ. Hôm nay, tôi muốn tất cả các vị ở đây làm chứng cho tôi, tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng: Tôi thực sự yêu cô ấy, trước đây, hiện tại và cả sau này nữa. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng muốn được ở bên cô ấy, được cùng chung sống với cô ấy, được chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với cô ấy.

Đại ngưng lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Linh, chỉ thấy cô bối rối quay đi, không dám nhìn anh. Đại hít vào một hơi, sau đó mạnh dạn nói đầy dõng dạc:

- Linh, anh yêu em, vì thế, hãy làm vợ anh nhé!

Không biết tiếng vỗ tay bắt đầu từ đâu, sau đó cả phòng tiệc như vỡ òa trong tiếng cổ vũ của mọi người. Những người không biết cô thì đưa mắt tìm người phụ nữ may mắn kia, còn người biết cô thì đưa mắt nhìn cô và họ đều mỉm cười. Linh đỏ ửng mặt, không nghĩ Đại lại làm việc này trước mặt bao nhiêu người như thế, kể cả báo giới. Trong lúc cô còn đang chần chừ thì Minh đã nháy mắt cho hai đứa nhóc. Hai đứa trẻ nhìn nhau cười khì khì, sau đó chúng tụt xuống ghế, mỗi đứa nắm lấy một tay của Linh, kéo cô về phía Đại. Linh thốt lên hốt hoảng, nhưng hai đứa nhóc nhất quyết không chịu buông tay ra nếu không kéo cô đi được. Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay reo hò của mọi người, Linh cất bước đi về phía Đại.

- Papa, mẹ đây rồi – Alex dõng dạc nói lớn.

Như Ý không nói gì, chỉ nháy mắt với anh, giống như nhắc nhở anh về thỏa thuận ngầm giữa anh và nó lúc ba bố con thì thào bàn bạc với nhau trước bữa tiệc.

Đại xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào cô, mỉm cười.

Linh càng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Đại lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ màu đỏ, sau đó trước ánh mắt chứng kiến của mọi người, anh chậm rãi quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn đính kim cương lấp loáng dưới ánh điện. Anh nhìn cô, nhắc lại một lần nữa.

- Làm mẹ của các con anh nhé!

Đã từng xuất hiện tại những sự kiện ẩm thực hoành tráng nhất thế giới nhưng chưa khi nào Linh lại thấy run như lần này. Có lẽ cô run vì hạnh phúc hơn là vì hồi hộp, lo lắng. Ngay khi Linh định mở lời thì hai đứa trẻ thình lình đáp:

- Con đồng ý.

- Con cũng đồng ý.

Cả phòng tiệc cười ồ lên. Hai nhân vật chính cũng cười đầy ngượng ngập. Đại rút chiếc nhẫn ra, đeo vào tay cô, sau đó trước sự thúc ép cổ vũ của mọi người, anh hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn hạnh phúc.

Đêm ấy, trong vòng tay nóng rực của anh, Linh khẽ thì thầm vào tai người đàn ông mà cô yêu nhất một câu thật khẽ: “Em đồng ý!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.