Linh đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó ngoảnh đầu nhìn đứa
con trai đang chơi đồ chơi trên sàn nhà. Alex vẫn không để ý gì đến mẹ,
tiếp tục với trò chơi xếp hình mà Cường mua cho nó tuần trước.
Hôm nay đã là cuối tuần, từ ngày mai cô có thể chấm dứt những tháng ngày
nhàn rỗi và bắt đầu công việc ở cửa hàng, dù đó không phải công việc nấu ăn như cô mong muốn. Có lẽ phải sắp xếp lại với Phong, để anh tìm người quản lý cửa hàng giúp cô, còn cô sẽ tới Ẩm Thực Đạo Quán của ông Cương
để dạy như ông đã từng đề nghị cách đây không lâu. Từ ngày mai, Alex
cũng sẽ đi học.
Gập cuốn sách đang đọc dở lại, cô đứng dậy đi
lấy kem trứng sữa cho con trai, đang loay hoay trong bếp thì nghe thấy
tiếng chuông cửa. Nghĩ có lẽ là người thợ sửa ống nước đến, cô ngoảnh
đầu ra nói với Alex:
- Alex, mở cửa giúp mẹ đi con.
Ngay sau đó không lâu, cô nghe thấy tiếng của Minh vang lên:
- A, chào nhóc con. Chuẩn bị đi bơi chưa nào?
Sau đó lại là tiếng của Đại:
- Chắc chào hai chú – Tiếng Alex ngoan ngoãn chào khách.
Linh vội buông đồ ăn đang sắp dở, vội đi ra ngoài.
- Hai anh tới chơi… – Linh có vẻ luống cuống với sự xuất hiện hơi bất ngờ này của ba người, nhưng sau đó cô cúi đầu, mỉm cười nói với Như Ý – Như Ý, chào con, còn nhớ dì không?
- Con chào dì. Dì là dì Linh.
- Ngoan lắm, vào đây, dì lấy kem trứng sữa cho con ăn – Cô nắm lấy tay con bé và dắt nó đi trước.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Cả Đại và Minh đều đưa mắt nhìn căn phòng khách, tường đã được sơn mới
lại, nội thất cũng được mua mới hoàn toàn, cách bài trí cũng khác sáu
năm trước. Một chậu hoa xương rồng nhỏ được đặt ngay trên cửa sổ, rèm
cửa được vén lên gọn gàng, ở góc nhà còn có một thùng đồ chơi của trẻ
con nữa.
- Đang chơi xếp hình sao? – Đại không ra ghế ngồi ngay
mà lại dừng ở giữa nhà, nhìn xuống đống mảnh ghép mà Alex bày lung tung
cười hỏi.
Linh đã trở ra từ bếp, mang nước và kem ra cho mọi người, thấy thế thì nhắc con trai:
- Alex, con mau thu dọn đồ chơi lại rồi chuẩn bị đi bơi với các chú.
- Mẹ dọn đồ cho con đi – Alex nũng nịu chạy tới, sà vào lòng cô nói.
- Không được – Linh nghiêm khắc lắc đầu – Con không dọn là mẹ sẽ không cho con đi.
- Vâng… – Alex phụng phịu đáp nhưng lại ngoan ngoãn làm theo lời mẹ.
Làm xong đâu đấy, Alex lại chạy ra chỗ mẹ, lúc này Linh đang đưa cho Như Ý
bát kem trứng sữa cô vừa chuẩn bị xong. Thấy thế, thằng nhóc hét lên một cách ghen tỵ:
- Mẹ, kem của con đâu?
- Của con đây – Linh đưa cho Như Ý bát kem xong mới quay sang với con trai
- Mẹ đút cho con – Alex kêu lên.
- Con tự ăn đi. Con không thấy chị Như Ý cũng tự xúc ăn đó sao? – Linh từ chối.
Đại ngồi khoanh tay ở một bên, hứng thú nhìn Linh với hai đứa nhỏ, khi thì
quay sang đứa nọ, lúc lại quay sang đứa kia, giống như một bà mẹ trẻ
đang bận bịu chăm sóc hai đứa con vậy. Nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm phải cái nhìn của Đại, anh lại vờ nhìn đi chỗ khác, kiên quyết lạnh
lùng không nói với cô một câu.
- Em không định đi bơi với bọn nhóc sao?
Minh xoay xoay cốc nước trên tay hỏi, anh còn cố tình nhấn mạnh từ “bọn
nhóc” cốt để làm cho Linh động tâm. Dù sao anh cũng chẳng hy vọng gì ông anh trai như băng tuyết ngàn năm của mình sẽ chủ động mời cô đi cùng,
mà nếu hai người họ cứ thế thì làm sao có thể hàn gắn được cơ chứ?
- Em phải nhờ các anh trông Alex giúp em rồi. Em phải ở nhà, chút nữa thợ sửa ống nước sẽ tới xem, bồn nước trong nhà vệ sinh nhà em không hoạt
động từ sáng tới giờ – Linh lắc đầu cười.
- Mẹ đi đi, chẳng phải mẹ rất thích gặp chị Như Ý sao? – Alex mở đôi mắt to tròn, đen láy của
nó nhìn cô, thậm chí còn mang cả “chị Như Ý” của nó ra dụ dỗ mẹ mình.
- Không được, chút nữa bác Phong cũng sẽ tới đây, mẹ phải ra ngoài đi
công chuyện với bác một lát. Nếu con muốn mẹ được chơi với chị Như Ý thì con mời hai chú và chị tối nay ăn cơm ở nhà mình đi.
- Bác Phong sẽ tới đây ạ? – Alex sáng mắt lên.
- Ừ… – Linh lấy khăn giấy lau vệt kem ở trên mép con trai – Tối nay con muốn ăn gì?
- Con muốn ăn sườn nướng – Alex toét miệng cười.
Linh ngẩn ra, chợt phát hiện hình như thằng nhóc này có sở thích giống Đại,
rất thích món sườn nướng. Cô liếc nhìn Đại, chỉ thấy mặt anh vẫn lạnh
tanh, đang nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc smartphone của mình.
- Vậy còn Như Ý, con thích ăn món gì, dì sẽ làm cho con ăn?
- Con thích ăn gà rán mật ong.
- Ừ, vậy tối nay dì sẽ làm cho con ăn – Linh gật đầu, đưa tay xoa mái tóc tơ mềm mại của con bé.
- Hai đứa ăn xong kem chưa? Chúng ta đi thôi – Đại đột ngột cắt ngang câu chuyện.
Minh nhếch miệng cười trước thái độ đó của Đại nhưng cũng không nói gì, để
xem anh trai của anh có thể đóng vở kịch người mặt lạnh tới bao giờ. Chỉ sợ lúc này trong lòng đã nổi cơn ghen vì khi nãy Linh vô tình nhắc tới
người đàn ông tên Phong nào đó. Vừa rồi, khi Linh buột mồm nói ra cái
tên đó, Minh thấy sắc mặt Đại trầm xuống, sau đó không thèm nhìn tới cô
nữa mà lôi điện thoại ra giả vờ chơi điện tử. Nếu không phải trong lòng
đang nổi sóng gió ầm ầm thì sao ông anh của anh chơi mãi cũng không qua
level một của trò chơi như thế chứ, Minh thầm nghĩ.
Linh vào phòng Alex, mang ra chiếc ba lô màu xanh mà cô đã chuẩn bị từ trước, đeo lên vai cho con trai:
- Phải ngoan và nghe lời các chú đấy.
- Vâng, tạm biệt mẹ xinh đẹp – Alex cười và nghiêng đầu hôn chụt lên má cô một cái thật kêu.
Nhật Linh quay sang nói với Như Ý:
- Chị Như Ý cho em chơi với nhé!
- Vâng – Như Ý gật đầu sau đó còn nắm lấy tay Alex dắt ra cửa.
- Bọn anh đi đây, bữa tối nhờ em vậy nhé! – Minh cười, nhìn theo Đại đã đi cùng lũ trẻ ra ngoài, nói với cô:
- Anh trông chừng Alex giúp em nhé, nó rất hiếu động.
- Được rồi, chỉ là một thằng nhóc năm tuổi thôi mà – Minh vẫy tay và đi ra khỏi cười.
Linh nhìn bốn người đi vào thang máy rồi mới đóng cửa lại. Tạm quên đi vẻ lạnh lùng khó hiểu của Đại, cô cũng chuẩn bị ra ngoài.
* * *
Phong rời khỏi phi trường là tới thẳng chỗ Linh và đưa cô tới gặp trưởng đại
diện chi nhánh miền Bắc của tập đoàn để tiếp nhận cửa hàng, hay nói đúng hơn là một trong những siêu thị mini mà cô sẽ quản lý bắt đầu từ ngày
mai. Công việc của cô cũng không có gì nhiều, chỉ là kí nhận nhập hàng
vào kho hay xuất kho mà thôi. Phong muốn cô quản lý hết toàn bộ hệ thống cửa hàng ngoài miền Bắc, nhưng Linh lấy lý do chưa làm quản lý bao giờ
nên chỉ nhận một cửa hàng. Cô là cổ đông lớn nhất của công ty, nói cách
khác chính là người có quyền quyết định cao nhất, nhưng chưa bao giờ
Linh để ý tới việc làm ăn này, cô toàn ỷ lại vào Phong. Nhưng tương lai, cô có thể sẽ phải tiếp nhận một trong những nhà hàng năm sao từng lớn
mạnh nhất thành phố – Winter, cô phải bắt đầu học làm một người chủ ngay từ bây giờ. Từ sau khi Phong từ bỏ mọi quyền lợi ở tập đoàn Hoàn Mỹ,
anh đã biến mình trở thành một trong những đối thủ đối chọi gay gắt nhất với tập đoàn này, và Winter, niềm tự hào của Hoàn Mỹ sắp bị anh thu vào tay với giá hời. Có khối óc của Phong, có sức hút từ danh tiếng của
Linh, Winter sẽ sớm được vực dậy và trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây
mà thôi.
Ngồi trên taxi, nhìn ra đường phố đã tắt nắng chiều,
người đi chơi cuối tuần dường như cũng đông vui hơn, Linh nghĩ tới những món ăn sẽ làm để chiêu đãi mọi người tối nay. Lâu rồi cô không có hào
hứng vào bếp như thế này.
- À phải rồi, anh đã nhờ một bên môi
giới hỏi mua lại căn nhà cũ của gia đình em, nhưng nó kiên quyết không
bán – Như nhớ ra, Phong quay sang nhìn cô nói.
- Hoàn Mỹ đang
mắc một khoản nợ lớn do đầu tư thua lỗ vào một resort ở Ba Vì, đáng lẽ
anh ấy phải tìm mọi cách để cứu vãn chứ nhỉ? Giữ lại một căn nhà mà anh
ấy chưa từng bước chân vào liệu có ích gì? Hay là anh ấy chính là ngôi
nhà cũ của gia đình em?
- Anh cũng không biết được, nhưng có lẽ
nó biết đấy. Trước đây nó đã bỏ ra một cái giá không nhỏ để chuộc ngôi
nhà từ tay một gã xã hội đen, nghe nói con trai người chủ trước đó của
ngôi nhà đã mang cầm giấy tờ nhà vì thua bạc. Hay là em chủ động ra mặt
đi, biết đâu nếu nó biết là em thì nó sẽ nhường bán lại cho em.
- Không… – Linh lắc đầu – Em không muốn anh ấy biết là em đứng sau chuyện mua bán này. Đặt tiền cao hơn một chút, em không tin là không mua được
ngôi nhà đó.
- Anh đã nâng mức giá cao nhất có thể rồi, với số
tiền đó em hoàn toàn có thể mua một biệt thự rộng rãi ở khu ven hồ Tây
cũng được. Ngôi nhà đó ngoài vị trí ở trên Phố ra thì vừa cũ vừa chật
chội – Phong nhăn mặt trước sự cố chấp của cô.
- Anh cứ nâng giá nữa cho em, nếu không được thì em sẽ nghĩ cách khác vậy – Linh thở dài.
Ngôi nhà cũ ở Hà Nội của gia đình cô không có nhiều kỷ niệm với Linh, dù sao lúc ấy cô còn quá nhỏ để nhớ hết, nhưng đây chính là mục đích mà Nhật
Lệ đã đặt ra kiên quyết muốn đạt được. Cô muốn giành lại ngôi nhà, sau
đó để lại nó cho Như Ý.
Linh còn đang mải đuổi theo những suy
nghĩ về ngôi nhà cũ thì điện thoại chợt reo, là số điện thoại của Minh.
Giờ này còn sớm, không lẽ bốn người họ đã trở về sao?
Nhưng cô
vừa bắt máy thì đầu dây bên kia đã nói ngay, mà vừa nghe hết câu thì mặt Linh cũng tái mét đi, điện thoại tuột khỏi tay rơi cạch xuống chân. Mặc kệ cái máy, Linh nói như hét với người lái xe taxi ở đằng trước:
- Mau, làm ơn cho tôi tới bệnh viện Việt Đức.
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Ai vào viện? – Phong nhặt điện thoại lên dúi vào tay cô, chỉ thấy hai tay của Linh đang run dữ dội.
- Alex… Alex bị ngã ở bể bơi, giờ đang ở trong bệnh viện – Linh nói như
hụt hơi, giọng tự nhiên lạc đi, tay cô bất giác siết chặt lấy tay Phong.
- Sẽ không sao đâu, em đừng lo – Phong vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô, trấn an.
Nhưng Linh đâu còn tâm trí nào nghe anh an ủi nữa, lúc này trong đầu cô chỉ có sự lo lắng và sợ hãi mà thôi.