Từ một cửa hàng món cuốn có quy mô nhỏ, sau sáu năm, nơi bắt đầu kinh
doanh của Đại và Linh đã trở thành một trong những nhà hàng bán đồ ăn
nhanh được ưa chuộng nhất Hà Nội, nhất là về các món cuốn. Nói tới
Vietfood là phải nói tới món cuốn. Không nơi nào có đa dạng các món cuốn và những đồ chấm độc đáo, hấp dẫn như ở Vietfood. Tân Phương Đông, tên
của nhà hàng này, chính là đầu tàu trong series đó. Linh không ngờ rằng
chỉ từ một ý tưởng bột phát của cô khi ấy, cốt để kéo Đại ra khỏi những
suy nghĩ tiêu cực, lại được phát triển rực rỡ tới mức này. Đúng như
Phong từng nhận xét. Đại sinh ra để làm người dẫn đầu.
Khi Linh
và Alex tới Tân Phương Đông, Kiên đã chờ cô ở đó cùng với một người mà
cô không ngờ tới, Lâm. Lâm hoàn toàn khác khi xưa, vẻ lãng mạn của một
ca sĩ đã không còn tồn tại nữa, thay vào đó là dáng vẻ phong trần, khí
độ trầm ổn của một người đàn ông đã đi qua cơn sóng dữ. Hiện tại, Lâm
đang tới đây để học cách điều hành nhà hàng với Kiên, có lẽ Đại sẽ giao
cho em trai của mình quản lý một trong những nhà hàng mà anh đang có.
Một lúc sau, Kiên đưa Alex xuống dưới chơi, còn lại Lâm và Linh ngồi ở trên tầng hai nói chuyện riêng, Lâm kể cho cô nghe những tháng ngày ở trong
tù, rồi tới việc anh gặp và yêu người vợ sắp cưới như thế nào. Giọng kể
của anh buồn buồn làm Linh không khỏi thầm than thở cho số phận một con
người từng đứng trên đỉnh cao vinh quang của làng giải trí. Đã từng được săn đón, từng được tung hô, từng được yêu thích ở mọi lúc, mọi nơi, vậy mà có lúc người đàn ông ấy lại sống một cuộc đời lặng thầm và tẻ nhạt
như vậy.
- Anh nghe nói em đã ly dị và nuôi con một mình ở Mỹ?
Cuộc sống có vất vả không? – Sau khi kết thúc câu chuyện của mình, Lâm
mới hỏi tới cuộc sống của cô.
- Cũng bình thường thôi, lúc đầu Alex còn nhỏ thì hơi vất vả một chút.
- Em đã gặp Như Ý chưa?
- Em có tình cờ gặp con bé một lần ở công viên, hôm ấy anh Minh đưa nó đi chơi. Cũng muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi chưa đi làm này đón con bé về chơi ít hôm, nhưng bây giờ tụi nhỏ học hành bận rộn quá – Linh thở
dài.
- Như Ý học bán trú, đi cả ngày từ thứ hai tới thứ sáu. Thứ bảy học múa ở cung thiếu nhi, còn chủ nhật thì học Piano tại nhà với
một cô gia sư, lúc nào cũng thấy con bé tất bật với việc học hành. Đến
anh gặp cũng khó, tối mịt đi làm về, hôm nào may lắm, con bé chưa ngủ
thì mới gặp được, không thì cũng chịu. Anh Đại biết em về nước chưa?
- Em không biết? – Linh lắc đầu
- Anh ấy thì lúc nào cũng ôm cả đống việc, trưa nay cũng tranh thủ đi ăn
với đối tác và bàn công việc. Bố anh cũng giục anh ấy lấy vợ để sinh cho ông thằng cháu nối dõi mà anh ấy lì lắm. Anh cũng nghĩ là anh ấy nên
lấy vợ để còn có người chăm sóc nhà cửa chứ. Như Ý càng lúc càng lớn,
nếu dạy dỗ không cẩn thận thì sẽ rất dễ hư hỏng, nhất là cả ông nội và
anh Đại đều rất nuông chiều nó. Anh thấy cứ thế này mãi cũng không ổn.
- Con bé vẫn rất ngoan mà, đúng không? – Linh giật mình hỏi.
- Ừ, nhưng được nuông chiều nên hơi cứng đầu và ích kỷ một chút – Lâm lắc đầu nói.
Linh liếc nhìn vẻ mặt Lâm, trong lòng không khỏi chua xót. Như Ý vốn không
có mẹ, ông nội và bố nó lại coi như bảo bối, không nuông chiều mới lạ.
Nhưng cây còn non mà không uốn, lớn lên muốn uốn thì rất dễ gãy cành,
chỉ sợ Như Ý nhận được quá nhiều sự quan tâm sẽ trở thành một đứa trẻ
thiếu tính tự giác và ỷ lại mà thôi. Nhưng cô có thể làm gì được đây? Cô chỉ là dì của Như Ý, hơn nữa nhiều năm như vậy không gặp, không biết
Như Ý sẽ dành cho cô tình cảm như thế nào nữa? Mà dù Như Ý có yêu quý cô thì cô cũng khó lòng mà đoạt được quyền dạy dỗ con bé từ tay Đại.
- Còn chuyện này nữa… – Lâm như sực nhớ ra.
- Có chuyện gì? – Linh nhìn anh, chăm chú lắng nghe.
- Cuốn nhật ký của Nhật Lệ, anh sẽ đưa lại cho em, sau này Như Ý lớn, em đưa lại cho con bé giúp anh nhé!
- Vậy là anh quyết định không giận con bé?
- Không phải là không muốn, mà là anh không thể. Cho con bé biết nó có
một người bố vừa bỏ rơi mẹ con nó, lại vừa ra tù vào tội thì chẳng thà
anh giữ im lặng cả đời còn hơn. Anh không muốn con bé bị tự ti hay bị
bạn bè chê cười vì thân phận thật của nó.
- Không sao, anh nghĩ như thế cũng đúng.
- Thực ra em đừng giận Nhật Lệ vì cô ấy đã quên đi chuyện đòi lại ngôi nhà của gia đình em từ tay người đàn bà kia.
- Anh cũng biết chuyện này?
- Ừ, Nhật Lệ từng kể cho anh nghe, cả chuyện em giận cô ấy và hai chị em
cãi nhau vì chuyện này. Thực ra, cô ấy không thể giải thích với em rằng
cô ấy đã biết mọi chuyện, và người đàn ông mà em yêu lại chính là con
trai của người phụ nữ đó. Cô ấy đã quyết định từ bỏ mục đích ban đầu
ngay sau khi em gửi ảnh hai người chụp chung cho cô ấy. Cô ấy đã rất khổ tâm, em hiểu không?
- Cả những chuyện này mà chị ấy cũng kể cho anh nghe, đúng là chị ấy rất tin tưởng anh – Linh cười nhận xét, bỏ qua chuyện Lâm đang nói.
Từ những tư liệu điều tra của Phong đưa
cho cô sáu năm về trước thì Linh đã lờ mờ đoán được tại sao chị gái mình lại đột ngột thay đổi như thế. Cũng là vì cô! Nếu cô không yêu đúng con trai của người phụ nữ đó, mọi chuyện với hai chị em đã dễ dàng hơn và
cô sẽ không giận chị mình tới mức tận khi biết tin Nhật Lệ qua đời cô
mới trở về. Cô đã không nói chuyện với chị gái trong một thời gian dài,
do đó càng không biết được chị gái mình mang thai và đã trải qua những
chuyện gì. Một người ích kỷ như cô làm sao có tư cách để giận Nhật Lệ
được.
- Anh và chị em yêu nhau thật lòng. Nếu không phải Trang
lén đi gặp Nhật Lệ và nói những lời bịa đặt với cô ấy thì đã không có
chuyện đáng tiếc xảy ra. Là do anh đã quá coi trọng sự nghiệp mà chần
chừ không dám quyết, sau đó nghe chị em nói đã bỏ cái thai mà anh lại
giận, cứ thế để chị em bỏ đi mà không thèm níu kéo. Đến lúc hối hận thì
đã quá muộn rồi.
- Cuộc đời này chẳng có thuốc chữa hối hận – Linh lắc đầu cười nhạt, dường như cô cũng đang nói cho chính bản thân mình.
Cùng lúc này, ở dưới nhà, Alex đang ngồi trên ghế ăn nem nướng một cách ngon lành. Mấy cô phục vụ xinh xắn còn xúm lại chỗ cậu nhóc, người xoa đầu,
người xoa má, người lại muốn chụp ảnh cùng, đến tận khi Kiên nhắc nhở,
họ mới chịu tản ra. Kiên lắc đầu không thôi, thằng nhóc này lớn lên sẽ
còn đẹp trai và sát gái hơn cả bố nó mất.
Đột nhiên, Đại và Thủy đẩy cửa bước vào. Vừa trông thấy Alex đanh hai tay cầm hai miếng nem
nướng, Đại ngẩn ra, sau đó quay sang nói với Thủy:
- Em lên phòng chuẩn bị tài liệu rồi mang xuống đây. Mười lăm phút nữa chúng ta đi.
Thủy đã làm việc bên Đại được sáu năm, hiện tại chính là thư ký của anh.
Thủy đi lên văn phòng làm việc rồi, Đại mới bước tới bàn mà Alex và Kiên đang ngồi. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, Alex sáng cả mắt, nhưng miệng
còn nhai nhồm nhàm nên lúng búng mãi mới nói được một câu đầy ngọng
nghịu:
- Áu ào ú bẹp ai! (Cháu chào chú đẹp trai!)
- Nhóc con, nuốt đi rồi hãy nói, kẻo nghẹn! – Đại cười xoa đầu Alex.
Vừa nhìn thấy Alex là anh nghĩ tới Linh, có khi nào Linh cũng đang ở đây
hay không? Hình như cô đã quay trở lại Hà Nội rồi? Nhưng cô tới đây làm
gì? Đại nhanh chóng lướt qua mấy câu hỏi trong đầu, lại chợt nghe thấy
Kiên lên tiếng:
- Đã xong rồi sao?
- Ừ, tôi về lấy tài liệu, chiều gặp đối tác tiếp theo luôn – Đại gật đầu, sau đó nhìn tới Alex hỏi – Nhóc, cháu tới đây với ai?
Lúc này Alex đã uống xong nước, nó mở đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn anh, dõng dạc nói:
- Mẹ xinh đẹp đưa cháu tới đây.
Quả nhiên là cô! Đại thầm nghĩ, tim lại đột nhiên đập dồn, trong lòng rối
bời, nửa muốn gặp cô, nửa thì không. Anh sẽ nói gì với cô đây?
Dường như đoán được tâm tình phức tạp của Đại, Kiên cười:
- Cô ấy đang nói chuyện với Lâm.
Làm việc với Đại sáu năm nay, từ khi Đại và Linh còn làm đang ở bên nhau,
làm sao Kiên không biết chuyện của hai người chứ. Anh thậm chí còn đoán
được lý do sáu năm nay Đại vẫn sống độc thân, vì anh không muốn kết hôn
thì ít, mà có lẽ vì Linh thì nhiều. Đại vẫn đặt cược vào một cơ may nhỏ
nhoi được quay lại với cô, thế nhưng chính Đại lại không muốn thừa nhận
điều đó. Kiên biết, ông chủ vô tình trong làm ăn, dày dạn trên tình
trường của anh, một khi đã vướng vào lưới tình thực sự thì cũng chỉ như
đứa trẻ con mà thôi.
- Ăn ngon chứ? – Đại lờ đi cái nhìn đầy ẩn ý của Kiên, lại quay vào với thằng nhóc.
- Dạ…
- Tới đây với chú nào! – Đại cười nói với nó.
Không để thằng nhóc lên tiếng đồng ý hay phản đối, Đại nhấc bổng người nó lên và đặt lên đùi mình. Kiên không nghĩ là Đại và Alex đã quen nhau từ
trước thế này, rõ ràng Linh nói với anh rằng cô chưa gặp Đại từ khi về
nước cơ mà? Nhưng thấy thằng nhóc và Đại thân thiện với nhau như thế,
Kiên lại mừng thầm. Nếu thực sự Đại và Linh quay lại với nhau thì thằng
nhóc cũng không phải một trở ngại quá lớn nữa.
- Nói xem, mấy hôm nay cháu đi chơi những đâu rồi? – Đại cúi xuống, má cọ vào mái tóc tơ của thằng nhóc, hỏi đầy quan tâm.
- Daddy đưa cháu đi trượt patin, còn mẹ cháu thì đạp xe đạp quanh hồ vào buổi sáng.
- Cháu biết đi xe đạp rồi sao? Giỏi quá!
- Hình như Như Ý chưa biết đi xe đạp phải không anh Đại? – Kiên cười –
Hay anh cho con bé tới chơi với Alex và Linh, rồi học đi xe đạp luôn.
Đại vờ như không nghe thấy đề nghị của Kiên. Anh lấy khăn ướt lau dầu ăn
trên hai bàn tay trắng mũm mĩm của Alex, lại nói với nó:
- Cháu có thích bơi không? Tuần sau chú cho cháu đi bơi với chị Như Ý.
Nhưng Alex lại lắc đầu.
- Sao thế? Cháu không biết bơi à?
- Không được, mẹ nói tuần sau cháu phải đi học rồi, không có thời gian đi bơi với chú được – Alex nói một cách đầy người lớn khiến cả Đại và Kiên đều phải phì cười.
- Chị Như Ý cũng đi học, nhưng buổi chiều chú vẫn đưa chị ấy đi bơi mà. Cháu biết bơi chưa?
- Dạ biết.
- Giỏi quá! Ai dạy cháu bơi? – Đại nhớ là Linh bơi rất kém, chắc không phải là cô dạy con trai mình bơi rồi.
- Bác Phong ạ!
Đại cau mày. Lại là cái gã Phong nào đó! Có vẻ như người này còn thân quen
với mẹ con Linh hơn cả anh tưởng tượng. Anh phải điều tra xem người này
là ai.
Đúng lúc này, từ trên tầng hai có tiếng bước chân đi
xuống. Cả Đại và Kiên đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lâm xuống trước,
theo sau là một phụ nữ trẻ mặc váy liền thân màu đen làm nước da trắng
bóc của cô càng thêm nổi bật. Gương mặt không trang điểm đẹp mộc mạc,
nhất là đôi mắt sáng thì không thay đổi nhiều so với sáu năm về trước.
Một giây này nhìn thấy Linh, trái tim Đại như ngừng đập.
Những kỉ niệm xưa cũ ở bên cô ào ạt hiện về.
Người con gái trong cơn sốt và mê sảng đã quấn chặt lấy anh. Nụ hôn đầu say mê, phảng phất men say.
Anh đã điên cuồng trút giận lên cô khi nhận ra mình là kẻ sau cùng biết thân phận thật của cô.
Đã từng ôm cô từ đằng sau, từng gối đầu lên đùi cô mà ngủ thật ngon lành, đã từng hôn trộm cô khi thấy cô ôm Như Ý ngủ say.
Đã từng thề thốt sẽ cho cô trở thành một bà chủ nhà hàng thật lớn.
Và anh cũng đã từng khóc vì sự rẽ ngang đột ngột của cô.
Sau sáu năm, cô trưởng thành hơn, đã làm mẹ, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng
trong và thánh thiện như lần đầu gặp gỡ. Đôi mắt ấy lẳng lặng nhìn anh,
chứa cả bầu trời những tâm tình sâu kín mà anh không tài nào hiểu hết.
Sau nửa giây bấn loạn, cuối cùng Đại cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình. Anh đặt Alex xuống đất khi nó cất tiếng gọi mẹ, thằng nhóc
chạy nhanh về phía cô, để lại một vệt dầu ăn màu vàng loang lổ trên áo
sơ mi sáng màu của anh. Linh mỉm cười và hơi gật đầu chào anh, còn Đại
chỉ đáp lại bằng ánh nhìn thờ ơ.
Linh và Lâm vừa xuống tới nơi
thì Thủy cũng chạy xuống. Nhận ra Linh, Thủy chỉ hơi kinh ngạc, sau đó
thấy ánh mắt của Đại dù lạnh lẽo nhưng rõ ràng là chưa từng rời mắt khỏi người tình cũ thì ánh mắt cô ta hơi sầm xuống.
- Anh Đại, tài liệu em lấy đủ rồi, chúng ta đi thôi – Thủy bước lên chắn ngang tầm mắt của anh tới Linh, khẽ giục.
- Ừm… – Đại gật đầu, lặng lẽ đứng dậy.
- A… Áo của anh sao thế này? – Thủy thốt lên, vội lấy một túi giấy ướt trên bàn ăn, xé ra và tiến tới lau lên áo anh.
- Không sao đâu, mặc áo vest vào sẽ không thấy nữa – Đại gạt tay cô thư
ký ra, trầm giọng nói, dường như anh hơi khó chịu vì cử chỉ đụng chạm
đầy sỗ sàng này.
Rồi anh quay người, định bước đi. Lúc này, Linh mới lên tiếng:
- Anh Đại, cuối tuần này em có thể tới đón Như Ý về nhà chơi với Alex được chứ?
Đại dừng bước chân, nhưng anh không quay đầu nhìn cô. Hình như anh sợ cô sẽ nhìn thấu tâm can mình.
- Không được. Cuối tuần Như Ý còn bận học piano, không có thời gian đi chơi.
Alex thấy tay mẹ nó run run, nó ngước mắt nhìn một hồi. Sau đó, nó buông tay mẹ, trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Alex chạy tới trước mặt Đại, ngẩng đầu nhìn anh nói:
- Chú nói là sẽ cho cháu đi bơi mà.
Tuần sau cháu phải đi học, nhưng cuối tuần này nhất định là được. Chú
nói nếu chú xin phép thì mẹ sẽ cho cháu đi mà.
Linh tròn mắt
nhìn con trai, không biết thằng nhóc này từ bao giờ lại lém lỉnh như vậy nữa. Trước nay Phong luôn nói nó thông minh và già trước tuổi, tới tận
bây giờ cô mới dám tin.
Đại ngồi xổm xuống, xoa xoa cái má bầu bĩnh của Alex, khẽ cười:
- Mẹ cháu nhất định là không phản đối rồi. Vậy cuối tuần này chú sẽ đưa cháu và chị Như Ý đi bơi, được chưa?
- Vậy thì chú ngoắc tay với cháu – Alex giơ ngón tay út bé xíu lên đề nghị.
Đại bật cười, ngoắc tay với nó, sau đó vội vã rời khỏi nhà hàng.
Đại đi rồi, Alex quay lại nhìn Linh, toét miệng cười:
- Mẹ xinh đẹp, đi thôi, mau đi mua đồ bơi cho con…
Linh lắc đầu cười với con, cũng tạm quên đi lời từ chối lạnh lùng của Đại
khi nãy. Cô biết nói Như Ý bận học piano chỉ là cái cớ, có lẽ Đại thực
sự còn oán giận cô và không muốn cho cô gặp cháu mình thì đúng hơn, nếu
không Đại đã không sảng khoái đồng ý với Alex về chuyện đi bơi như thế!