Từ đầu năm nay, hàng loạt tin đồn không rõ xuất xứ bắt đầu lan tràn
trong giới kinh doanh nhà hàng, rằng tập đoàn Hoàn Mỹ đã không còn khả
năng duy trì hoạt động của Winter sau mấy năm liền thua lỗ. Hàng loạt
các đối tác sau khi nghe tin ấy, dù không biết thực hư thế nào, nhưng
vẫn ầm ầm rút vốn đầu tư và ngừng quan hệ đối tác với Hoàn Mỹ, khiến cho tập đoàn này lao đao bên bờ phá sản. Một năm này, Cường lại phải âm
thầm đối mặt với căn bệnh ung thư quái ác, càng làm việc nhiều thì căn
bệnh của anh càng trầm trọng thêm.
Đến thời điểm này, sau hơn
mười tháng vật lộn với những thua lỗ càng ngày càng nghiêm trọng, Hội
đồng quản trị tập đoàn đã thống nhất đi tới quyết định sẽ bán đấu giá
Winter để lấy tiền cứu lấy tập đoàn. Mặc dù là một khách sạn năm sao,
nhưng nhiều năm nay, các hạng mục công trình và trang thiết bị của khách sạn này đã xuống cấp, không còn giữ được vẻ tráng lệ như ban đầu nữa.
Suốt thời gian này, Cường cũng không dám liều lĩnh bỏ tiền để tiếp tục
nâng cấp khách sạn, thế nên giá thành khi bán ra Winter cũng giảm đi rất nhiều. Mặc dù phải bán đi với giá rẻ, nhưng vẫn có rất ít người muốn
dẫm chân vào vũng nước đục này. Đầu tư cho Winter hiện nay đã mất đi chỗ đứng trong kinh doanh nhà hàng khách sạn là một đầu tư liều lĩnh, không có nhiều người dám bỏ một khoản tiền lớn ra mua, sau đó lại thêm một
khoản lớn hơn nữa để thay da đổi thịt cho Winter.
Cả Vietfood và Greenmark đều tham gia vào cuộc đấu giá để mua lại Winter, nhưng cuối
cùng, Cường đã đồng ý nhượng Winter lại cho Greenmark, sau một buổi gặp
gỡ bí mật với đại diện của tập đoàn trẻ này. Không ai biết Cường và
người đại diện đó đã nói chuyện gì với nhau trong buổi gặp gỡ ấy.
Tin vui này đến tai Linh vào một buổi chiều khi cô đưa Alex đi tháo bột ở
bệnh viện. Sau khi báo tin với Linh về chuyện đã lấy được Winter, Phong
cũng nhắc luôn tới việc anh sẽ chuyển trụ sở chính của tập đoàn ra Hà
Nội và sẽ đặt ngay tại Winter. Linh đón nhận điều đó một cách hời hợt,
vốn cô không hy vọng Phong tiếp tục theo đuổi mình như thế. Cô còn không biết mình cần phải làm gì thì anh mới chịu từ bỏ mình. Người đàn ông
này cứng đầu chẳng khác gì em trai anh ta. Nhưng từ đầu cô đã chọn đi
chung trên một chiếc thuyền với Phong, cùng đứng với anh trên một chiến
tuyến, dù cô có muốn trốn tránh anh thế nào cũng khó lòng mà thực hiện
được, vì công việc kết nối hai người lại với nhau. Sau khi Alex khỏe lại và có thể tới lớp, cô sẽ quay lại cửa hàng mà cô sẽ tiếp nhận vị trí
cửa hàng trưởng. Winter còn cần thêm thời gian để sửa chữa và thay mới ở nhiều bộ phận trước khi chính thức trở lại hoạt động.
Mặc dù đã đoạt được Winter, nhưng lúc này Linh vẫn không cảm thấy vui vẻ chút
nào, ngược lại cô còn hoài nghi liệu có phải mình đã đi quá xa hay
không? Đây có phải là cuộc sống mà cô mong cầu hay không? Nhiều khi, cô
muốn quay trở về với cuộc sống nhứ trước đây của hai mẹ con ở Mỹ, cùng
sống với nhau trong một căn hộ nhỏ, con đi học, mẹ tới làm đầu bếp tại
một nhà hàng trong thành phố, tối tối hai mẹ con lại quây quần với nhau. Thỉnh thoảng cô sẽ nhận lời tham gia làm giám khảo một cuộc thi nấu ăn, và hai mẹ con lại đi du lịch cùng với nhau. Đó mới là cuộc sống mà cô
mong cầu, một cuộc sống mà mình không phải làm nô lệ cho đồng tiền, một
cuộc sống mà mình cảm thấy thoải mái nhất.
Hơn nữa, Phong ra Hà
Nội sẽ khiến cho việc Phong và Đại đụng mặt nhau là điều không tránh
khỏi. Hơn một tháng nay, kể từ sau khi khúc mắt giữa cô và Đại được mở
nút thắt, anh không còn đối với cô gay gắt, cũng không cấm đoán cô chăm
sóc Như Ý nữa. Con bé đã có thể tới chơi và ngủ lại nhà cô mỗi cuối
tuần. Thỉnh thoảng Đại còn tới ăn tối tại nhà cô, sau đó cùng chơi trò
chơi xếp hình với Alex. Khéo nhất là mỗi khi Cường tới thì Đại lại không tới nên hai người bọn họ chưa từng chạm mặt ở nhà cô lần nào.
Với bố, Alex đã không còn tỏ ra xa lạ, nhưng dường như giữa nó và Cường đã
có một khoảng cách mà Cường không tài nào lấp nổi. Nó ít quấn quýt bố
hơn, không đòi tới nhà ngủ cùng anh nữa, cũng không đòi anh đưa đi chơi
như trước đây. Nó cho phép anh chơi cùng nó, nhưng lại không bao giờ để
anh đưa nó ra ngoài.
Thời gian Cường tới với con mỗi lúc một ít
hơn, đầu tiên là một tuần tới vài lần, sau đó là một, hai lần một tuần.
Cho đến trước khi Alex tháo bột một tuần thì Cường mới tới thăm con một
lần. Trong lòng cô thầm đoán có lẽ anh quá mệt mỏi với chuyện xảy ra gần đây ở công ty nên mới có bộ dáng suy nhược như thế. Không biết nếu anh
phát hiện người ngầm chèn ép tập đoàn Hoàn Mỹ mấy năm nay là Phong và cô thì anh sẽ phản ứng như thế nào nữa?
- Mẹ, chút nữa xong, chúng ta đi thăm daddy nhé! – Alex được mẹ bế trên tay, quay sang vuốt ve
gương mặt mềm mại của Linh, đề nghị.
- Tới thăm daddy ư? Chẳng phải mỗi lần bố rủ con về đó chơi, con đều không đi sao?
- Con sợ đi một mình lắm – Alex thỏ thẻ thổ lộ – Nếu đi với mẹ thì con
không sợ nữa. Với lại, hình như daddy đang ốm? Cả tuần nay bố không tới
thăm con rồi.
- Dạo này bố nhiều việc, cần có thời gian nghỉ ngơi – Linh cười nói với con.
- Không phải đâu, bố ốm thật đấy. Hôm qua lúc mẹ đi chợ, bố có gọi điện cho con, con thấy bố ho…
- Bố con hút thuốc nhiều, mùa này lại sắp lạnh rồi nên ho là chuyện bình thường thôi mà – Linh giải thích.
- Bố ốm thật mà. Mấy lần con tới đều thấy bố uống rất nhiều thuốc. Bố còn dặn không được nói cho mẹ biết.
Linh ngẩn ra, chợt nhớ tới vóc dáng tiều tụy, nước da vàng vọt như người bị
bệnh lâu năm của Cường, cảm thấy con trai nói cũng rất có lý. Cô suy
nghĩ một chút rồi gật đầu nói với Alex:
- Được, mẹ sẽ đưa con tới thăm bố.
- Con yêu mẹ nhất – Alex reo lên sau đó ghé đầu, hôn chụt lên má cô làm Linh phải bật cười.
***
Ngôi nhà từng là mái ấm của Cường và Linh khi xưa vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc cô còn ở đây. Tường sơn màu trắng, tường rào bao quanh có hoa ti
gôn nở rộ, thềm nhà cũng có vài chậu cảnh. Linh gọi điện tới công ty của Cường, được thư ký báo là hôm nay là ngày nghỉ của anh nên Cường sẽ
không có mặt ở công ty, sau đó cô mới quyết định đưa Alex tới nhà, cũng
không báo trước cho Cường biết.
Sau tiếng bấm chuông đầu tiên đã có người đi ra. Là một đứa bé gái chừng bốn, năm tuổi, mặc một chiếc
váy hồng xinh xắn. Đứa bé trắng, rất xinh, mái tóc được cột vểnh lên
cao, má đỏ hồng như một con búp bê. Vừa trông thấy đứa trẻ chạy ra, Alex đã “a” lên một tiếng, sau đó theo bản năng lùi lại phía sau, núp sau
lưng Linh. Thấy phản ứng đề phòng của con, Linh thầm đoán, có lẽ đứa bé
này chính là Vũ Gia Hân, là đứa con gái mà Cường nhắc tới.
Con
bé còn đang giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Linh, liếc thấy
Alex một cái, mặt nó đã tối sầm lại, dứt khoát quay vào trong không thèm đếm xỉa gì tới hai vị khách đứng ngoài nữa.
- Gia Hân, ai gọi
cửa thế? – Có tiếng gọi vọng ra từ bên trong, một giọng phụ nữ trung
niên, nhưng Linh biết không phải là của bà Phượng.
Có lẽ là người giúp việc cho gia đình Cường?
Con bé Gia Hân nhìn Linh và Alex đứng bên ngoài cổng một lần nữa, sau đó quay ngoắt vào nhà, đáp ráo hoảnh:
- Không có ai đâu bà, bọn trẻ con nó trêu đấy.
Linh cau mày. Giơ tay bấm chuông lần nữa.
- Cháu đã bảo bà là không có ai mà. Bà còn không nấu cơm nhanh lên, người ta đói sắp chết rồi – Lại có tiếng đáp lanh lảnh của đứa trẻ.
Linh giận run người, đưa tay bấm chuông lần nữa. Lần này, đợi thêm chừng nửa phút thì một người phụ nữ tất tả chạy ra, tạp dề vẫn còn đang đeo trước người. Nhìn thấy Linh, người phụ nữ tò mò một chút, vẫn không mở cổng
ngay mà lên tiếng hỏi:
- Cô là ai?
Những lần trước, khi
Cường đưa Alex về đây thì trong ngôi nhả rộng này chỉ có hai bố con,
không có một ai khác, kể cả người giúp việc, vì thế người giúp việc này
mới không biết thằng bé là ai.
- Anh Cường có ở nhà chứ?
- Cậu ấy có, nhưng cậu ấy…
- Bả Khương, không được mở cổng, đó là bọn người xấu muốn vào ăn trộm đồ
đấy – Con bé mặc váy trắng xuất hiện trên thềm cửa, cất giọng lanh lảnh
như thể muốn nói cho tất cả ba người ở đây hiểu, nó chính là tiểu chủ
nhân ở nơi này.
Linh nhìn con bé lại bị nó trừng mắt nhìn lại
khiến cô không khỏi giật mình. Một con bé mới bốn, năm tuổi đầu mà đã
như thế này, không biết sau này lớn lên nó sẽ còn như thế nào nữa. Không để ý tới lời nói xấc xược của con bé, cô nhẹ nhàng giải thích:
- Tôi là người quen, muốn tới thăm anh ấy một chút. Hoặc không nhờ bác vào thông báo rằng có cô Linh và cháu Alex tới thăm.
- Thôi, hay cô cứ vào nhà đã rồi để tôi lên báo cho cậu chủ – Người phụ
nữ chất phác cảm thấy người phụ nữ ăn mặc lịch sự bên ngoài cổng có vẻ
đáng tin, lại thêm gương mặt của thằng nhóc phía sau giống y chang Cường nên trong lòng bà ta đã đoán ra được một chút ẩn tình.
Nhưng
bàn tay bà giúp việc vừa đặt lên ổ khóa, lại bị một bàn tay non nớt túm
lấy đuôi áo, kéo về sau. Gia Hân không biết đã xuống thềm tự bao giờ,
lúc này nó đang cố kéo người phụ nữ giúp việc ra khỏi cánh cổng, miệng
thì hét lên:
- Ai cho bà mở cổng. Bà mà dám mở cổng cho mấy người xấu này vào, cháu sẽ bảo bà nội đuổi việc bà.
Bà giúp việc dường như cũng không có cách nào làm cho con bé này chịu nghe lời mình, ngược lại nghe thấy lời hăm dọa của con bé thì cả người hơi
run lên. Bà ta biết bà Phượng rất yêu chiều đứa cháu nội này, chỉ cần nó muốn cái gì cũng lập tức được đáp ứng chứ đừng nói đến đuổi việc một
người nhả quê nghèo như bà.
- Hỗn láo… – Một tiếng quát vang lên từ phía sau, sau đó Cường chậm rãi đi từ trong nhà ra.
Anh đứng ở bậc thềm mà cả người lay lắt như có thể gục xuống bất cứ lúc
nào. Nhưng Cường vẫn cố nở một nụ cười với Linh và Alex, sau đó lại nhìn đứa con gái của mình, trong mắt nảy lên lửa giận:
- Ai dạy con ăn nói hỗn láo như thế? Có phải được bà nội chiều quá nên muốn gây loạn phải không? Đi vào nhà.
Gia Hân đang hùng hùng hổ hổ ra oai với hai mẹ con Linh và bà giúp việc,
nhưng Cường vừa lên tiếng và bước ra đã khiến cho con bé sợ run lên, cả
người không tự chủ được mà phải nép sát vào sau người bà giúp việc.
Nhưng trong đôi mắt đang đầy sự sợ hãi của nó còn có một chút tức tối,
hiển nhiên là rất không vui vẻ khi bị bố một lần nữa bỏ rơi và bênh vực
thằng nhóc kia.
Bà giúp việc vội mở cổng cho Linh, sau đó bế
ngay đứa trẻ vào trong nhà. Cường bước từng bước chậm chạp xuống thềm,
tới trước mặt hai mẹ con Linh, ngồi xuống, nhìn Alex vẫn trốn sau chân
mẹ, âu yếm nói với nó:
- Alex, tới thăm daddy sao? Tay con khỏi rồi à? Mau lại đây cho bố xem tay con đã khỏi hẳn chưa nào?
- Anh đang yếu, bế con làm sao được. Mau đi vào nhà đi – Linh lắc đầu,
sau đó cúi nhìn con trai – Alex, con dắt daddy vào nhà đi.
Alex
nhìn mẹ, sau đó lại đưa mắt nhìn vào phía trong ngôi nhà, vẫn còn có
chút lưỡng lự. Nó vẫn không quên giây phút kinh hoàng khi đứa bé gái vừa nãy đẩy nó ngã ở ngoài bể bơi. Chính vì đứa con gái ấy mà nó phải nằm
bẹp trên giường với một cánh tay treo lủng lẳng trên cổ, vô cùng khó
coi.
Ba người đi vào trong nhà. Linh ngồi xuống sofa, chỉ thấy
lúc này con bé Gia Hân đang ngồi ở chân cầu thang, tay ôm một con búp bê rất lớn, một tay không ngừng bứt mái tóc vàng hoe của con búp bê đó.
Dường như nó đang tìm một nơi để trút cơn giận hơn là chơi búp bê một
cách hồn nhiên như những đứa bé gái khác.
Cường đang ôm Alex trong lòng, thấy Linh nhìn Gia Hân không rời thì cười gượng:
- Mấy tháng nay công ty nhiều việc quá, bác sĩ bảo anh bị suy nhược thần
kinh nên cần phải ở nhà nghỉ ngơi, tránh xa công việc căng thẳng. Chắc
nghỉ ngơi vài hôm là sẽ ổn thôi. Alex, khi nào bố khỏe, bố đưa con đi
trượt patin nhé!
Alex khẽ gật, mắt không ngừng nhìn về phía Gia
Hân với ánh mắt vừa ghét bỏ lại vừa sợ hãi. Gia Hân chứng kiến Cường ôm
Alex trong lòng thì bàn tay nhỏ bé càng giật mạnh mái tóc của con búp bê khiến mái tóc đó xù lên, có vài sợi còn bị giựt đứt lìa ra. Nó ca3mt
hấy vô cùng ghen tị, cũng rất căm ghét thằng nhóc kia. Tại sao bố chưa
bao giờ ôm ấp nó như ôm thằng bé ấy? Tại sao bố chưa bao giờ hứa đưa nó
đi chơi như vừa hứa với thằng bé đó? Đây là bố lại quát mắng nó ngay
trước mặt thằng bé kia, để thằng bé kia càng có cơ hội lên mặt với nó?
Linh khoanh tay, mắt không bỏ sót một phản ứng nào của Gia Hân, sau đó quay về nhìn Cường, lạnh lùng gằn từng tiếng một:
- Có phải đây chính con bé đã đẩy ngã Alex?