Sau năm năm có mặt tại Việt Nam, hệ thống siêu thị thực phẩm và rau sạch Greenmark đã chiếm được một vị trí tương đối trong lòng người tiêu
dùng. Dưới sự điều hành của Phong, Greenmark đã dần dần bắt rễ sâu trong thị trường thực phẩm cao cấp và rau sạch, là lực chọn hàng đầu của các
nhà hàng cao cấp và các bà nội trợ khó tính.
Greenmark Láng Hạ,
một trong những siêu thị đầu tiên của hệ thống Greenmark ở Hà Nội, doanh thu hàng tháng lên tới mười con số, một con số đủ lớn để người khác
phải than thở trong thời buổi kinh tế khó khăn hiện nay. Đây cũng chính
là nơi mà Linh sẽ đến với vai trò cửa hàng trưởng, trước khi cô tham gia điều hành hệ thống siêu thị của toàn miền Bắc. Thế nhưng do tai nạn bất ngờ của Alex mà Linh phải tạm buông tay với vị trí này và ở nhà chăm
sóc con.
Lúc này, tại Greenmark Láng Hạ, vào buổi sáng, nhân
viên cửa hàng có tám người, hai thu ngân, một kế toán, một cửa hàng
trưởng và bốn nhân viên lau dọn đang không ngừng dọn dẹp, sắp xếp lại
rau quả trên các kệ hàng. Trưởng cửa hàng ở đây là một cô gái còn trẻ,
cao ráo, nước da trắng và khá xinh đẹp. Gương mặt bầu bĩnh, hai hàng
lông mày được tỉa tót cẩn thận, có thể thấy cô gái này khá chăm chút về
ngoại hình. Mặc dù còn trẻ nhưng đã có thể lên tới vị trí cửa hàng
trưởng vì cô gái này có quan hệ thân thiết với trưởng quản lý toàn khu
vực miền Bắc, mấy cô nhân viên trong cửa hàng còn xì xèo rằng cô gái ấy
chính là nhân tình của sếp trên.
Cửa hàng trưởng có tên là Hà
Phương, khi mọi người còn đang mải lau dọn thì cô lại ngồi thừ ra một
chỗ, không biết đang suy nghĩ gì mà hai hàng lông mày xinh đẹp cau lại
đầy vẻ khó chịu.
©STENT
- Chị Phương, cái bà cửa hàng
trưởng mới cuối cùng lại không tới à? – Chi, một trong hai nhân viên thu ngân hiện tại rãnh rỗi nên nhìn Hà Phương, cất giọng hỏi.
Cách
đây mấy hôm, bọn họ còn nghe phong thanh sẽ có cửa hàng trưởng mới, ai
cũng lo nơm nớp về chuyện sẽ đứt đi nguồn thu thập ngoài luồng của mình
nếu Hà Phương bị đẩy đi chỗ khác. Nhưng mấy ngày liền vẫn chưa thấy động tĩnh gì, có lẽ Hà Phương đã sắp xếp được với sếp nên chuyện này không
cần phải bận tâm nữa.
- Ừ, nghe đâu bà ấy bận việc gia đình rồi – Hà Phương gật đầu bâng quơ.
- Xì, rãnh rỗi tự nhiên lại muốn chen chân vào vị trí cửa hàng trưởng ở
đây? Chẳng lẽ sếp Thái không có ý kiến gì sao chị? – Nhân viên thu ngân
thứ hai bĩu môi hỏi.
Thái mà cô nhân viên này nhắc tới chính là
trưởng đại diện khu vực miền Bắc, chính là chân trong của Hà Phương tại
Greenmark. Thái là người có toàn quyền quyết định bổ nhiệm bất kì chức
vụ nào trong hệ thống các cửa hàng tại khu vực mà mình quản lý, đám nhân viên ở đây đều cảm thấy khó tin khi Hà Phương lại bị hất chân ra khỏi
nơi này bởi một người phụ nữ xa lạ khác.
- Đây là ý từ trên
Tổng, anh Thái cũng không có lựa chọn nào khác – Hà Phương cau mày nói
lớn, có vẻ như cô ta cảm thấy rất phiền khi bị người khác chen vào trong lúc mình đang suy nghĩ thế này.
- Có khi nào chuyện chúng ta làm đã bị phát hiện không? – Hai nhân viên thu ngân cúi đầu thấp giọng bàn tán.
- Chắc không đâu, có khi là người quen của Tổng giám đốc cũng không
chừng, nếu thế thì anh Thái cũng phải chịu thôi, nhưng sao lại rơi đúng
vào chỗ chúng ta chứ? – Cô thu ngân lắc đầu tỏ vẻ băn khoăn.
-
Nếu không phải vì chuyện này thì chị Phương còn băn khoăn chuyện gì nữa
chứ? Mới sáng sớm ra mà đã cau có thế kia rồi – Cô thu ngân tên Chi hơi
bĩu môi, sau đó lại trở về dáng ngồi ngay ngắn, tiếp tục đọc tin tức
trên mạng.
Hà Phương không có tâm tình nào để ý tới thái độ của
nhân viên cửa hàng, trong đầu cô lúc này chỉ tràn ngập sự tức giận không thể nói thành lời.
Sáng nay, khi vừa thức dậy, cô đã nhận được
tin nhắn từ một người mà cô đã bỏ rất nhiều tiền ra để mua chuộc. Tin
nhắn làm cô nhảy dựng lên, hai mắt như tóe lửa, nếu có người nào ở đó sẽ bị dáng vẻ của cô dọa cho chết khiếp.
“Chết tiệt, hắn lại dám
đánh con bé! Nó chỉ là một đứa bé bốn tuổi! Nó còn là con ruột của hắn,
vậy mà hắn dám trách phạt nó. Bà già kia ngày thường uy nghi là thế, vậy mà cũng không bênh được cháu mình. Khốn kiếp.”
Hà Phương mắng
loạn trong lòng, không biết phải làm gì để xả cơn tức này ra. Theo tin
từ người giúp việc của gia đình đó, cách đây hai hôm, Gia Hân được bà
nội và bố đưa đi công viên nước Hồ Tây chơi, không ngờ sau khi trở về,
ngay tối hôm ấy, Cường về nhà trong trạng thái say xỉn và đã đánh con
một trận, nếu không phải bà Phượng và người giúp việc chạy ra can ngăn,
có khi anh đánh con bé tới chết cũng không chừng. Mặc dù Gia Hân được bà nội coi như cục vàng nhưng nó lại chưa bao giờ được bố yêu thương,
chiều chuộng, bị trận đòn này, nó sợ hãi tột độ, không hiểu tại sao mà
người bố nó luôn kính sợ lại trở nên kinh khủng như thế. Bà nội ngày hôm ấy cũng không dám ho he bênh nó nửa lời. Vừa sợ vừa giận, Gia Hân ở lỳ
trên giường giả vờ ốm mấy ngày, không chịu đi học, cứ có người vào thăm
là nó khóc ầm lên, nói bố không thương nó, bố muốn đánh chết nó.
Cường tỉnh rượu, rất hối hận vì đã đánh con, nhưng cơn giận vẫn bừng bừng
trong lòng nên chẳng buồn hỏi thăm, an ủi con bé. Trong lòng anh chỉ lo
sốt vó lên về tình trạng của Alex, nhất là khi thằng bé một mực trốn
trong phòng không chịu ra gặp anh mỗi khi anh đến thăm. Giận con gái thì ít mà giận mình thì nhiều, anh bối rối không biết phải giải thích với
mẹ con Linh thế nào về sự tồn tại của Gia Hân, cũng không biết sẽ phải
làm gì trước ánh mắt nửa sợ hãi, nửa oán độc của con gái mỗi khi nó nhìn anh.
Hà Phương nghe một loạt những tin tức đó, chỉ hận bản thân không thể chạy tới mà cướp con gái trở về. Mặc dù rất yêu và nhớ con
bé, nhưng cô cũng biết Gia Hân sẽ có một tương lai tốt đẹp và sung sướng hơn mẹ nó gấp trăm ngàn lần nếu ở với bà nội và bố. Cường đang mắc bệnh nặng, ngay cả bà Phượng cũng không biết điều này, nhưng Hà Phương lại
biết được nhờ các mối quan hệ của mình. Nếu Cường chết đi, Gia Hân của
cô chắc chắn sẽ thừa kế toàn bộ tài sản từ bố nó. Đến lúc Gia Hân trưởng thành và có thể tiếp nhận vị trí mà nó được thừa kế, lúc đó cô tới nhận con, nói với nó toàn bộ sự thật, chắc chắn con gái cô sẽ tiếp nhận
người mẹ đáng thương này. Lúc ấy, nếu bà Phượng còn sống, cô chắc chắn
sẽ cho bà ta nếm đủ mùi nhục nhã như bà ta đã từng làm với mình.
Hà Phương, không ngờ lại chính là mẹ ruột của Gia Hân, đứa trẻ đã đẩy ngã Alex khiến thằng bé bị gãy tay và sứt cả trán.
Đã một tuần trôi qua sau khi Alex bị tai nạn. Linh càng chăm chút cho con
kỹ càng, nửa bước cũng không rời con. Phong ở lại Hà Nội được bốn ngày
thì cũng phải quay trở về Sài Gòn để tiếp tục điều hành công ty. Ngày
nào Cường cũng tới thăm con, nhưng hễ anh tới là Alex lại trốn trong
phòng không ra gặp anh, hoặc anh có vào phòng thăm nó thì nó cũng giả vờ ngủ hoặc tự chơi xếp hình một mình, coi như anh không hề có mặt. Nhưng
mỗi khi anh đi rồi, Alex lại méo miệng khóc. Nó khóc rồi lại tự lau nước mắt, không để mẹ nhìn thấy.
Từ sau hôm đi công viên nước, tối
nào Minh cũng tranh thủ đưa Như Ý tới chơi với Alex chừng nửa tiếng. Hai đứa trẻ càng ngày càng thân thiết, khi thì Như Ý đọc truyện cổ tích cho Alex nghe, khi thì hai đứa cùng chơi xếp hình, có khi lại chơi trò chơi ghép chữ tiếng Anh trên chiếc máy tính bảng. Trong trò chơi ghép chữ
này, Alex luôn là người chiến thắng, vì thế nó rất vui vẻ.
Nhưng tối nay, người đưa Như Ý tới chơi với Alex lại là Đại chứ không phải
Minh. Hôm qua khi ngồi nói chuyện với cô, Minh cũng nói rằng hôm nay anh sẽ lại quay về đơn vị, chắc phải hai tháng nữa mới lại về nhà. Linh cứ
tưởng rằng hôm nay sẽ không có ai đưa Như Ý tới nên sau khi nhìn thấy
Đại, cô hơi bối rối.
Cả buổi tối, Đại cứ ở lì trong phòng cùng
hai đứa trẻ, Linh đành ngồi ngoài phòng khách xem tivi một mình. Tiếng
cười đùa khanh khách thỉnh thoảng từ trong truyền ra cho thấy Đại và hai đứa trẻ đang chơi rất vui vẻ. Hôm nay đã lại là cuối tuần, Như Ý được
bố cho ở lại chơi lâu hơn thường lệ. Đến khi Linh nhìn đồng hồ và thấy
đã đến giờ cho con đi ngủ thì Đại cũng bước ra. Linh đứng dậy lấy nước
cho anh, gượng cười hỏi:
- Hai đứa vẫn chơi sao? Hay hôm nay anh để Như Ý ngủ lại đây với Alex đi, ngày mai em sẽ đưa con bé về?
Đây là lần đầu tiên sau sáu năm hai người ở riêng một chỗ với nhau. Đoạn
tình cảm ngày ấy vẫn thỉnh thoảng sống lại trong cô, vì thế cô mới gượng gạo đến thế. Đại gật đầu, ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn cô, chỉ thấy cô
đang nhìn anh chờ đợi câu trả lời. Anh không nghĩ tới những chuyện đã
xảy ra, trong lòng không hiều sao lại nảy lên một chút tức giận và ghen
tuông vô cớ. Anh lạnh lùng từ chối:
- Ngày mai Như Ý phải đi học thêm, không ở lại được.
- Chỉ một đêm thôi mà – Linh nài nỉ – Dù sao thì chị em nó cũng đã rất thân thiết với nhau rồi.
- Không được – Đại vẫn lắc đầu – Tối mai nó lại tới.
Linh cứng cổ họng lại, một cơn xúc động trào dâng trong lòng, đó là một cơn
xúc động của sự đau khổ không thể nói thành lời. Cô biết Đại là người vô cùng lạnh lùng trong công việc, nhưng lại không nghĩ anh có thể tàn
nhẫn như thế với những mối quan hệ đời thường. Chỉ vì chuyện quá khứ mà
anh ghét cô tới mức ấy sao?
- Anh… anh khinh ghét em tới mức ấy sao? Chẳng lẽ những chuyện ngày đó không thể bỏ qua sao?
Đại tức nghẹn cổ, cô còn có thể nhìn anh bằng ánh mắt oán trách sao, trong
khi chính cô là người từ chối không gặp Như Ý khi con bé đứng giữa hai
bờ sống chết? Cô luôn miệng nói yêu thương con bé, nhưng nghe tin cháu
mình ốm thập tử nhất sinh mà cô cũng không về thăm, thậm chí một cuộc
gọi hỏi thăm cũng không hề có, anh có thể tin mấy phần vào thứ tình
thương đó của cô? Hay tất cả chỉ là giả tạo?
- Đúng – Đại lạnh lùng buông một câu rồi đứng dậy, định quay trở vào phòng.
- Anh Đại… – Linh cũng vụt đứng dậy, túm được lấy cánh tay anh, xuống
giọng – Anh nói đi, em phải làm gì thì anh mới bỏ qua chuyện đó? Chuyện
đó cũng đâu liên quan gì tới việc em có hay không có quyền quan tâm tới
Như Ý.
- Thôi đi, cô còn tỏ ra đáng thương tới khi nào? – Đại
giật tay ra khỏi bàn tay đang run rẩy của Linh- Tôi không trẻ con tới
mức để ý tới chuyện tình cảm trẻ con cái thời ngu dại ấy. Cô không có
quyền được gần gũi Như Ý, vì vốn dĩ cô không có tư cách làm dì nó.
- Anh… anh nói thế là sao? – Linh sững sờ nhìn anh.
- Tôi hỏi cô. Cô luôn nói cô là dì nó, cô có quyền được thương yêu nó,
nhưng khi nó sắp chết thì cô ở đâu? Cô làm được gì cho nó? – Đại gầm
nhẹ, cố gắng không đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ trong phòng.
- Cái gì? Sắp chết? – Linh tái mét cả mặt khi nghe Đại trách cứ – Anh nói Như Ý từng bị làm sao? Sao lại sắp chết?
- Năm nó ba tuổi, nó bị viêm não, bác sĩ nói nó khó có thể qua khỏi.
Trong cơn mê sảng, lúc nào nó cũng đòi mẹ. Tôi đã phải gọi điện sang Mỹ
cho cô, nghĩ rằng dù phải nài nỉ thế nào cũng phải mang cô về cho con
bé. Nhưng cô không những không trả lời, mà sau đó còn sang châu Âu dự
một cuộc thi nấu ăn, thậm chí còn giành giải quán quân, được giới ẩm
thực vinh danh và ca tụng suốt một thời gian. Người ham hư vinh như cô,
thậm chí bỏ mặc cả tình thân để giành lấy những thứ phù phiếm đó, liệu
có xứng đáng làm dì của Như Ý không? Cô còn muốn đòi hỏi quyền làm dì
của cô sao? – Đại nói một hơi không nghỉ, hai mắt anh cũng đã đỏ lên
theo âm điệu càng lúc càng lạnh đi.
Linh như chết đứng tại chỗ, cô không tin nổi vào những điều mình nghe thấy và hình như cũng không muốn tin vào điều đó.
- Không đúng. Nhất định là không đúng. Em không hề nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Em không hề nghe được tin tức gì của Như Ý – Cô lắc đầu
phân trần, hai mắt đã đỏ hoe.
- Phải, cô không nghe cuộc gọi ấy, vì người nghe là một gã đàn ông, hắn còn hứa sẽ truyền đạt lại lời của
tôi cho cô. Tôi đã cứ hy vọng sẽ thấy cô trở về, nhưng niềm tin của tôi
có lẽ không nên đặt lên một người tham vọng như cô.
- Người đàn
ông nghe điện thoại sao? Geogre? – Linh lẩm bẩm tự hỏi – Không đúng,
trước khi mình đi tham gia cuộc thi Siêu đầu bếp toàn cầu thì… Phong?
Linh giật mình, buột miệng nói ra một cái tên. Đại lạnh lùng không nói, càng càm thấy giận dữ khi biết gã đàn ông đó là Phong. Có lẽ người này còn
thân mật với hai mẹ con Linh hơn anh tưởng.
- Anh Đại, em thật sự không biết là Như Ý từng ốm nặng như thế. Em thật sự không biết mà – Cô nhìn anh giải thích.
- Kể cả có biết, thì cô sẽ bỏ cái cuộc thi đó để về Việt Nam sao?
- Có, dù lúc đó có phải bò hay lết đi thì em nhất định cũng phải về thăm
Như Ý. Trong lòng em, Như Ý không khác gì Alex, em coi nó như con do em
dứt ruột đẻ ra – Linh gật đầu đầy vẻ kiên định.
Đại lặng yên,
ánh mắt Linh cho anh thấy cô không hề nói dối. Cơn giận đùng đùng trong
lòng anh nguôi ngoai đi không ít, nhưng anh vẫn cảm thấy không được
thoải mái mỗi khi nghĩ tới mối quan hệ mập mờ giữa Linh và Phong.
Ừ thì anh không có tư cách để ghen, nhưng người ta đã yêu thì đếm xỉa gì tới vấn đề tư cách chứ.
- Anh Đại… – Linh thấy anh im lặng thì lại chạm nhẹ vào cánh tay anh, khẽ nói – Cho em cơ hội được bù đắp cho Như Ý nhé!
Đại vẫn im lặng. Sau đó anh bước lên một bước, thoát khỏi cái cảm giác như
có điện chạy trong người khi cô chạm vào anh, sau đó lạnh lùng nói:
- Sáng mai tôi đến đón con bé đi học. Giờ hai đứa cũng ngủ rồi.
Nói rồi anh đi thẳng về phía cửa, cũng không chào hỏi cô một câu nào nữa.
Linh đứng lặng tại chỗ, nhìn về phía cánh cửa, nơi anh vừa biến mất, trong
lòng lại dạt dào cảm thán. Có lẽ anh vẫn chưa thể bỏ qua những khúc mắc
trong quá khứ giữa hai người.