Trong một căn phòng rộng, đèn sáng mờ mờ. Ở
giữa có kê một bộ bàn ghế đắt tiền nhìn thẳng lên một sân khấu. Trên
chiếc ghế bành rộng có hai người ngồi. Một cô gái mặc bộ xường xám màu
đỏ với những đường cong mê người, bờ môi chín mọng và ánh mắt đong đưa
gợi tình đang ngồi một bên mép ghế. Bàn tay trắng nõn của ả vuốt nhẹ
trên một mái đầu xanh đang dựa vào ghế. Đôi mắt của ả lim dim, cả người
uốn éo theo từng cái trượt tay của người đàn ông từ lưng, vòng quanh eo
và nâng dần lên phía ngực. Nhưng bàn tay của người đàn ông vẫn như trêu
đùa, chỉ lặp đi lặp lại những hành động như khiêu khích đó một cách máy
móc, chậm rãi, từ tốn, vẻ mặt thản nhiên, dường như không hề thích thú
với sự hưởng thụ vương giả này. Đôi mắt vẫn dán chặt vào hai cô gái đang múa ở bên trên. Mỗi lần một chiếc quần hay áo được buông lơi khỏi những cơ thể ấy, người đàn ông lại nhếch miệng cười. Cũng không biết hắn cười cái trò khêu gợi rẻ tiền đó, hay cười khi nghe thấy cuộc nói chuyện
giữa hai người khác qua một máy nghe trộm đầy tinh vi.
Người đàn ông trạc ba mươi tuổi, gương mặt điển trai, đôi mắt sắc lạnh như dao.
Mái tóc để dài, xõa xuống trán, che đi một bên mắt đáng sợ như mắt chim
ưng. Sống mũi cao, làn da trắng như thiếu nữ, hàm răng sáng bóng. Thoạt
nhìn, hắn giống như một gã công tử hư hỏng, sống trong nhung lụa và được nuông chiều quá mức. Không ai biết, đằng sau đôi mắt đáng sợ ấy là cả
một cuộc sống đau khổ như thế nào.
- Vậy ra đây là cô gái mà
thằng em anh đang theo đuổi – Hắn lại một lần nữa xoa nhẹ bờ eo mảnh
khảnh của cô gái, nói như thì thầm – Vua Đầu Bếp trẻ nhất của giải
Master Chef. Quán quân của Siêu Đầu Bếp Mỹ. Á quân của giải Đầu Bếp Toàn Cầu. Chậc, cũng không tệ.
- Anh có hứng thú với con nhỏ? – Cô gái hứ một tiếng kiêu kỳ rồi hỏi.
- Ừ, tất nhiên. Đây là người đàn bà của em trai anh cơ mà, anh rất có
hứng thú với những gì là của nó – Hắn lại cười, nói nửa đùa nửa thật,
dường như hắn rất thích nhìn phụ nữ ghen tuông.
- Có gì hay ho đâu. Em có thể khiến cho ả ta thân bại danh liệt.
- Được rồi, anh biết em là bà hoàng truyền thông, nhưng trước khi anh cho phép, em tuyệt đối không được làm gì với những điều xung quanh thằng
Cường – Hắn nâng cằm cô gái, nói một câu nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô ả
cả người nổi đầy gai ốc.
- Em biết rồi mà. Nhưng đừng bao giờ tỏ ra có hứng với đứa con gái khác ngay trước mặt em như thế, em không
thích – Cô ả phụng phịu.
- Ha ha… Cưng thấy thằng em anh thế nào?
- Đẹp trai, nho nhã, lịch thiệp, nói chung là cũng được.
- Đàn bà lúc nào cũng bị cái vẻ bề ngoài đánh lừa. Nếu nó tốt đẹp như thế thì đã không vì tranh đoạt một đứa con gái mà dồn ép bạn thân của mình
tới mức phá sản – Hắn nhấp một ngụm rượu mỉm cười.
- Vậy tiếp theo anh định làm gì?
- Chẳng cần làm gì cả, đợi thôi.
- Đợi gì?
- Đợi nó tự lộ sơ hở. Khi người ta chìm đắm trong tình yêu, họ thường để
lộ những yếu điểm chết người. Anh đợi thằng em anh tự lộ sơ hở của nó.
Bây giờ cứ để nó hả hê một chút với chiến thắng trên tình trường đi. Em
có hiểu câu: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng” là thế nào không?
- Tất nhiên rồi. Nhưng việc chiếm lấy toàn bộ tập đoàn Hoàn Mỹ không dễ
đâu. Bà Phượng hiện còn nắm giữ tới mười phần trăm cổ phần, nếu như
không có được số cổ phần đó thì anh khó lòng nắm được tập đoàn trong tay lắm. Mà bà Phượng thì đời nào chịu nhượng cho anh chứ?
- Ai
cũng có yếu điểm cả. Yếu điểm của thằng Cường là con nhỏ người yêu nó.
Còn yếu điểm của mẹ cả anh chính là thằng con quý báu ấy. Anh không tin
không làm bà ta nhả ra số cổ phần đó được – Gã đàn ông bình thản nhìn về sân khấu phía trước, dường như những gì cô gái đề cập tới không làm hắn bận tâm một chút nào.
Hắn đã phải nhẫn nhịn quá lâu rồi. Hắn
thậm chí phải chịu cúi đầu như một con chó cho mẹ con họ tha hồ chà đạp, tha hồ sỉ nhục, cũng vì một ngày hắn có thể ngẩng đầu lên được.
Hắn – Vũ Tuấn Phong – sẽ đòi lại tất cả những gì vốn đáng thuộc về mình!