Linh nghe tin Đại phá sản cũng là chuyện của hai tuần sau đó!
Những cơn mưa rả rích đầu mùa đã giữ chân hai dì cháu ở quê suốt hai tuần
liền. Mưa nhiều đến nỗi thím Mơ phải than vãn: năm nay không biết có úng lụt gì hay không đây?
Trong hai tuần này, Đại chỉ gọi điện cho
Linh đúng ba lần, mỗi lần không quá một phút, chỉ để đảm bảo là Như Ý
vẫn khỏe. Anh thậm chí còn không kịp hỏi thăm cô. Rồi những cơn mưa,
những cuốn sách, những chương trình nấu ăn của vòng loại cuộc thi Master Chef trên TV, và cả đứa cháu yêu đang tập đi, tập nói đã kéo cô vào một vòng xoáy mê mải để quên lãng đi mọi thứ. Cô ít nghĩ tới Đại, cũng ít
nghĩ về mối quan hệ nhập nhằng giữa mình và Cường hơn.
Ngày đưa
cô trở lại Hà Nội, Cường đã bình thản kể cho cô nghe chuyện xảy ra với
Đại thời gian gần đây. Tất cả phản ứng mà Linh có là bàng hoàng, ngơ
ngác nhưng cô vẫn im lặng. Cô có cảm giác như mình đang bị tất cả phản
bội khi là người biết chuyện sau cùng. Nhưng mặt khác, cô lại không thể
giận dữ với Cường vì cô biết cơn giận sẽ tố cáo khoảng tối bấy lâu nay
cô vẫn che giấu trong tim, một thứ tình cảm mà chính bản thân cô cũng
không hoàn toàn dám đối diện.
Một cái án làm ăn treo lơ lửng
trên đầu Đại vì đã có tới hơn một trăm khách hàng bị ngộ độc trong một
tiệc cưới sau khi uống rượu do nhà hàng Phương Đông cung cấp. Khi cơ
quan chức năng tiến hành kiểm tra hầm rượu, phát hiện có quá nửa số rượu trong hầm là rượu giả, rượu pha chế sai nồng độ. Đại lập tức bị thu hồi giấy phép kinh doanh, thậm chí anh còn bị tạm giam để điều tra. Ngoài
ra, Đại còn phải nộp hàng tỷ đồng và phải bồi thường cho khách bị ngộ
độc mà quá nửa trong đó là những người có tiền và có quyền lực.
Đại bị tạm giam hai ngày thì được bảo lãnh ra nhưng bị nghiêm cấm di chuyển để phục vụ điều tra. Đây là thời gian khó khăn nhất của anh, vậy mà Đại vẫn tỏ ra như không có gì khi gọi điện thoại cho cô.
Trở lại Hà Nội, Linh không chạy đi tìm Đại ngay mà tới tận hôm sau, vào buổi sáng, cô mới đưa Như Ý tới nhà anh. Khi cô tới nơi thì ông Phương đang ngồi ở ngoài đình bên trong vườn theo thói quen, với tờ báo sáng và ấm trà
đặc. Thấy cô tới, ông vui vẻ ôm lấy đứa cháu nội và mời cô vào nhà. Khi
ông cười, Linh càng thấy rõ những nếp nhăn hai bên khóe mắt ông, đôi con ngươi đỏ vằn những tia máu, kết quả của nhiều đêm khó ngủ. Ông Phương
gầy rộc đi, mái đầu đã bạc trắng. Ông cười rất gượng và buồn, có lẽ ông
cũng cảm thấy ái ngại khi để Linh chứng kiến cảnh gia đình buồn bã lúc
này.
Sau khi biết Linh là dì của Như Ý, em gái của Nhật Lệ, ông
bà Phương đã không ít lần ngỏ ý muốn cô dọn tới ở cùng họ, thậm chí còn
muốn nhận cô làm con nuôi cho hai gia đình tiện đi lại. Nhưng Linh đã từ chối, kèm theo lời hứa sẽ thường xuyên tới thăm ông bà và Như Ý. Khi cô ngỏ ý muốn đưa Như Ý về quê chơi ít ngày, ông bà Phương đều không hề
phản đối. Hai ông bà đã coi gia đình bên nhà cô như gia đình thông gia
của mình, còn định sắp xếp, đợi bà Nguyệt khỏe lại sẽ về thăm hỏi và nói chuyện với gia đình chú thím, họ hàng ở quê cô.
Ngoài Lâm ra,
Linh không hề giận bất kỳ ai trong gia đình ông Phương cả. Ai cũng đều
là những người rất tốt dù Đại hay Minh đều là những cậu con trai bướng
bỉnh và có sự ích kỷ riêng của mình. Linh không muốn có quá nhiều liên
hệ với cả hai anh em Đại và Minh, vì cô biết rõ tình cảm của họ dành cho mình. Được một người nào đó yêu là hạnh phúc, nhưng nếu được nhiều
người yêu thương thì lại là một gánh nặng. Cô đã từng sợ hãi và chạy
trốn tình cảm của cả hai người. Nhưng cuối cùng, khi cô dừng lại để thỏa hiệp với Đại, cô đã mắc phải cái lưới tình cảm rối rắm của anh và đến
lúc này vẫn chưa tìm ra cách để thoát khỏi nó.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Khi Linh tới chỉ có ông Phương, bà Nguyệt và cô giúp việc ở nhà. Minh đã
tới chỗ thực tập từ sớm, còn Lâm cũng ra ngoài. Ông Phương nói gần đây
anh đã tìm được việc, thường đi tới tận tối mịt mới về. Còn Đại thì đã
chuyển về căn hộ chung cư của anh để có thời gian yên tĩnh một mình. Ông Phương có vẻ lo lắng cho anh, nhưng biết tính con trai cả nên ông không ngăn anh. Mất nhà hàng là một cú sốc quá lớn đối với anh. Nó là sự
nghiệp anh đã mất rất nhiều công sức để gây dựng và phát triển, phải tận mắt nhìn thấy nó sụp đổ đúng là không dễ dàng gì. Cái anh cần là thời
gian và sự yên tĩnh, vì thế ông bà đã đồng ý để anh về ở lại căn chung
cư vốn đã cháy tàn cháy rụi trong đợt hỏa hoạn lần trước. Về chuyện làm
ăn của anh, ông Phương nói rằng ông hiểu con mình. Đại là người khôn
khéo trong làm ăn, nhưng cũng giống ông ở tính tình bộc trực, thẳng
thắn, không bao giờ làm ăn lươn lẹo, lừa đảo. Chắc chắn là còn có ẩn
tình trong đó mà mọi người chưa biết.
Khi Linh tới, bà Nguyệt
đang nằm sưởi nắng trên một chiếc trường kỷ êm ái. Bà không nói được,
chỉ nhìn hai dì cháu. Người bà gầy tọp đi, tóc cũng bạc hết, trông không còn một chút gì sót lại của người phụ nữ ngoài năm mươi đẹp đẽ linh
họat trước đây nữa. Bà không cử động được, trên bụng có đắp một tấm chăn mỏng. Linh hơi cau mày khi tới gần, cô có thể ngửi thấy rõ ràng một mùi khai nồng của nước tiểu. Rõ ràng người giúp việc đã không chăm sóc cho
bà tốt. Ngôi nhà toàn đàn ông này cũng không ai có thể chăm sóc cho bà
chu toàn được.
- Cơn tai biến đã đánh gục bà ấy thành như vậy đấy.
Ông Phương thở dài nói với cô khi cô ngồi xuống bên cạnh bà Nguyệt. Linh
quay đầu nhìn theo cái bóng già nua của ông khi ông bế Như Ý vào nhà
trước, nén một tiếng thở dài trước mặt bà Nguyệt. Cô ngồi lại bên bà
Nguyệt, kể cho bà nghe chuyện chú thím ở quê gửi lời hỏi thăm sức khỏe
của bà. Cô vừa kể, vừa nắn tay, nắn chân cho bà. Khi nghe cô kể rằng Như Ý đã biết gọi “ông”, “bà”, “ba”, “Linh” thì nước mắt bà chảy ra. Không
biết do bà vui khi thấy cháu nội mình lớn lên, hay bà khóc cho chính
hoàn cảnh của mình lúc này?
- Con dại cái mang. Hai bác cũng rất xấu hổ với gia đình cháu. Bác muốn đưa thằng Lâm về quê cháu, vừa để
thắp cho con Lệ nén hương, vừa muốn xin lỗi và thưa chuyện với gia đình
cháu, cho phép nhà bác lập bàn thờ cho con Lệ như con dâu trong nhà, cho nó được an ủi nơi suối vàng. Nhưng hoàn cảnh nhà bác lúc này, cháu thấy đấy, buồn thảm lắm cháu ạ! Thôi thì cháu cứ nói với các ông, các bà ở
quê lượng thứ cho bác. Bao giờ bác gái khỏe lại, hai bác nhất định sẽ về đó một chuyến.
- Việc trước mắt là cả gia đình phải chăm sóc
tốt cho bác gái đã ạ! Chú thím cháu ở quê cũng muốn lên thăm bác gái,
nhưng ở quê đang bắt đầu vụ thu hoạch cà nên chú thím sẽ lên sau.
- Bác cảm ơn gia đình cháu nhiều lắm. Nhưng cháu cứ nói với ông bà không
cần phải lên, đi lại vất vả ra. Thằng Lâm cũng nghỉ hát, đang đi làm
phục vụ ở nhà hàng, đợi đi học nghề rồi sẽ xin đi xuất khẩu lao động.
- Anh ấy biết nghĩ như thế thì mừng rồi ạ!
- Bây giờ bác lo nhất thằng Đại. Có lẽ đây là vấp ngã đau đớn nhất của
nó. Dù bác tin nó sẽ vượt qua, nhưng nghe con Huyền nói, ngày nào nó
cũng uống rượu. Cái con Huyền cũng là đứa có tình, thằng Đại bị như thế
mà con bé vẫn lo lắng, quan tâm cho nó. Nếu không có nó thì thằng Đại
giờ này chắc vẫn bị tạm giam… – Ông Phương lại thở dài một tiếng nữa.
Thấy Linh lặng im không nói gì, ông lại thêm vào mấy câu giải thích:
- Người nhà của nó làm công an và trong tòa án nhiều nên đã xin bảo lãnh
được thằng Đại ra ngoài chờ điều tra. Nhà bác vẫn giấu bà ấy chuyện này, sợ nếu bà ấy biết sẽ lại càng suy sụp thêm.
- Tối nay cháu sẽ sang thăm anh ấy. Nhưng anh ấy ở đó với chị Huyền ạ?
- Ngày nào con Huyền cũng tới đó cơm nước cho nó xong mới về nhà, nhưng
cũng không khuyên bảo được thằng Đại cái gì. Nó bướng bỉnh lắm. Nếu cháu có gặp thì khuyên nó vài câu giúp bác nhé!
- Vâng. Cháu tới đây còn định bàn với bác về chuyện của Như Ý. Mặc dù cháu rất lo lắng cho
bé, nhưng thay đổi hoàn cảnh sống liên tục cũng không phải là tốt cho
nó. Nếu gia đình vẫn có thể chăm sóc tốt cho con bé được thì cháu sẽ để
bé sống ở đây với gia đình. Nhưng nếu khó khăn quá thì cháu sẽ nuôi và
chăm sóc bé, đợi tới khi con bé đủ tuổi đi học hãy tính tiếp, ý bác thế
nào ạ?
- Như Ý là giọt máu của gia đình bác, dù thế nào thì hai
bác vẫn muốn con bé được sống ở đây cùng ông bà, cùng bố và các chú nó.
Nhưng chuyện này bác không quyết định được, phải chờ xem ý thằng Đại thế nào đã. Bác không muốn cháu có thêm gánh nặng, cháu còn cuộc sống
riêng, rồi còn lập gia đình…
- Cháu không phải là người may mắn
trên con đường học hành, nhưng công việc hiện tại của cháu cũng cho cháu một mức lương đủ sống. Còn lập gia đình thì lúc này cháu vẫn chưa có ý
định tiến xa hơn với bạn trai của mình. Cháu muốn dành thời gian nhìn
Như Ý lớn khôn đã.
- Cậu con trai nào mà lấy được cháu thì thật
có phúc. Hay chuyện này cứ để bác bàn thêm với thằng Đại đã nhé! Bây giờ cháu cứ để Như Ý ở đây, bác sẽ bắt nó về nhà để chăm lo cho con bé.
- Vâng. Chiều nay cháu ở đây, ăn cơm chiều xong cháu sẽ về.
- Hay quá! Lâu rồi bác không được ăn cơm cháu nấu.
Ông Phương cười, những nếp nhăn lại hiện ra nơi khóe mắt. Trong đôi mắt già nua đó còn ánh lên một chút niềm vui.