Linh vẫn cặm cụi bên bệ bếp, dù nó đã sáng bóng lên nhưng chiếc khăn
trong tay cô vẫn tiếp tục miết lên những viên gạch hoa màu trắng. Đôi
mắt cô nhìn xuống, nhưng không giống như đang tập trung tập trung. Đầu
óc cô vẫn đang mải chạy theo những suy nghĩ phức tạp, rối bời.
Đã bốn ngày kể từ sau khi chuyện đó xảy ra. Ba ngày đầu, Cường liên tục
gọi điện nhưng cô đều không bắt máy. Ba ngày ấy Cường đi công tác xa nên càng không thể đến tìm cô. Cô không muốn nói chuyện với anh, nghĩ rằng
không gặp anh lúc này mới là tốt nhất. Những gì đã nghe được khiến cô
cảm thấy sợ hãi con người Cường, buồn và thất vọng vì anh. Hôm nay khi
đi làm, cô gặp anh và hai người đã nói chuyện. Khác với những gì cô suy
đoán, anh im lặng khi cô nói muốn kết thúc, và chỉ nói một câu duy nhất
trước khi lạnh lùng rời đi:
“Nếu đây là lựa chọn của em thì anh
tôn trọng, nhưng nếu em cảm thấy mệt mỏi và lại muốn quay về bên anh thì cứ nói với anh. Anh sẽ chờ em.”
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Chợt Linh nghe có tiếng bấm chuông. Đã hơn mười một giờ, còn ai tới vào giờ
này? Đứng ở bên ngoài là một người mặt mày sưng húp, có chỗ máu còn chưa kịp khô lại, nhìn vô cùng đáng sợ. Chỉ duy có đôi mắt là không thay
đổi. Linh vội vàng mở chốt cửa, lo lắng hỏi:
- Anh làm sao thế kia?
- Anh đánh nhau – Đại cười, sau đó bước vào trong nhà.
Anh mệt mỏi buông mình xuống nền nhà, dựa lưng vào ghế, trong khi Linh vội
vàng chạy đi tìm hộp cứu thương. Lúc trở ra, thấy anh nhắm mắt, bình
thản như đang ngủ, cô cau mày mắng:
- Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh lộn như trẻ con vậy? Mấy giờ rồi còn không chịu về nhà? Ai trông Như Ý cho anh?
- Được rồi, chỉ phát tiết một chút thôi mà. Anh mà về với bộ dạng này
chắc chắn sẽ bị bố anh đuổi cổ ra khỏi nhà ngay – Đại hờ hững nói.
Sơ cứu xong, Linh định đứng dậy thì nghe Đại nói:
- Anh đánh nhau với Cường.
Chẳng lẽ Đại đã biết mọi chuyện lần này do Cường gây ra sao? Cô lo lắng nghĩ, nhưng lại không dám hỏi thẳng nên đành lặng im.
- Mặc dù bây giờ tình bạn giữa bọn anh đã sụp đổ, nhưng thói quen cũ thì
không thể từ bỏ. Hai thằng vẫn tới cùng một quán rượu khi buồn chán. Bọn anh đã đánh nhau ở đấy – Đại thở dài nói – Anh cảm thấy rất tiếc khi
tình bạn bấy nhiêu năm cứ thế mà đổ vỡ, không thể cứu vãn được. Bây giờ
thì anh thật sự là kẻ trắng tay rồi.
- Anh có thể làm lại được mà.
Linh đau lòng khi nhìn Đại. Râu ria xồm xoàm, đầu tóc xơ xác, lâu ngày không cắt, đôi mắt trũng sâu mệt mỏi, cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Dáng vẻ phong độ, điềm đạm thường ngày cũng không còn nữa, thay vào đó là
một con người âu sầu, chán nản.
- Anh còn lại một chút vốn nhỏ,
định làm lại, nhưng sáng nay, khi thằng Lâm thú nhận với anh rằng nó đã
mượn mẹ giấy tờ nhà đất của gia đình để đi thế chấp, vay tiền ngân hàng
để đầu tư chuyến ra nước ngoài quay clip nhạc vừa rồi, anh cảm thấy có
lẽ ông trời định tuyệt đường của mình thật. Số vốn ít ỏi của anh còn
không đủ để chuộc lại nửa căn nhà. Có lẽ anh sẽ phải bán cả căn hộ chung cư và xe của mình, gom được đồng nào hay đồng ấy, để chuộc lại giấy tờ
nhà. Nếu mất căn nhà này, chắc mẹ anh sẽ chết mất. Đây là căn nhà do ông bà ngoại để lại cho mẹ, mẹ đã từng nói, có chết cũng phải chết trong
căn nhà của mình.
- Như thế thì cũng không nên đi uống rượu.
- Hôm nay anh phải ra ngoài để bàn việc mua bán nhà và xe. Anh…
- Rồi anh sẽ làm gì?
- Chắc tạm thời phải xin việc ở một công ty nào đó. Nhưng giờ thì chưa
được, vụ án chưa thụ lý xong, giờ có đi xin việc cũng không ai dám nhận
anh – Đại lắc đầu ngán ngẩm.
Chợt anh ngẩng đầu nhìn cô. Lính bối rối ngẩng đầu nhìn ra chỗ khác. Đại lại vươn tay, giữ lấy cô.
- Linh, bây giờ anh đã trở thành một người tay trắng, em có ngại khổ nếu theo anh không?
Cô không đáp, chỉ nhìn anh ngây ngốc. Đôi mắt đã từng nhìn vào biết bao
nhiêu đôi mắt khác buông lời tán tỉnh, lúc này sao lại nghiêm túc và
chân tình đến thế? Anh đang tỏ tình với cô sao?
- Anh đang tỏ tình với em ư? – Cô hỏi xong câu này chợt thấy mình thật ngốc.
Đại bật cười. Linh lạnh lùng, sắc sảo và thấu đáo không ngờ có nhiều lúc
lại ngây ngô đến thế. Một câu hỏi không có chút giả vờ nào từ cô càng
làm Đại có thêm hứng thú, mặc dù đây là lần đầu tiên anh tỏ tình trong
tâm trạng sợ thất bại như thế. Dù sao anh không còn là một giám đốc trẻ, tài năng và phong độ, có thể dùng tiền hay vẻ đẹp, sự lịch lãm của mình để mê hoặc bất kỳ cô gái nào. Bây giờ anh chỉ là một người tay trắng
thật sự, sẽ chẳng có tương lai hứa hẹn nào nếu dựa vào anh. Những cô gái anh quen trước đây đã hoàn toàn rũ bỏ anh như thay một cái áo. Lúc này, có lẽ họ đã tìm được một nguồn vui mới, hoàn toàn coi anh như chưa hề
tồn tại.
Thấy Đại đột nhiên bật cười, Linh cau mày. Anh trêu đùa cô sao?
Thấy cô giận dữ toan đứng dậy, Đại vội vàng giữ lấy tay cô, nói tiếp:
- Anh muốn ở bên em, Linh à.
- Anh đã nói thế với bao nhiêu người rồi? – Linh chợt nhớ tới Tường Vi, tới Thư; tới Huyền mà cảm thấy bực bội.
- Em đang ghen sao? Đại hứng thú nhìn biểu hiện của cô.
Linh rút tay ra khỏi tay anh, định đứng dậy lần hai. Đại nhổm người nhìn sâu trong mắt cô, nói rành rọt:
- Tin anh. Dù quanh anh có bao nhiêu cô gái nhưng anh chưa từng nói như
thế với một ai. Em là người thứ hai, có lẽ sẽ là người cuối cùng. Em
thực sự rất quan trọng với anh, và cả Như Ý nữa.
- Em không tin anh – Linh lắc đầu.
Đại cười. Rồi đột nhiên anh vòng tay ra sau gáy, vít cổ cô xuống rồi đặt
lên môi cô một nụ hôn. Lại thêm một nụ hôn bất ngờ làm Linh ngây ra,
nhưng cô không giãy giụa muốn thoát khỏi anh nữa.
©STENT
- Vậy là đồng ý đúng không? – Đại buông tay, nhìn cô cười.
Linh không còn gì để nói. Mặc dù muốn nói lời phủ nhận nhưng mọi phản ứng đã tố cáo hoàn toàn tình cảm của cô, nhất là vừa rồi, Đại còn nghe được
tiếng tim cô đập nhanh hơn trong lồng ngực.
- Chỉ cần em tin anh thì anh nhất định có thể đem đến cho em và Như Ý một cuộc sống hạnh phúc.
Linh không nói gì nữa. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, để anh dựa vào mình mà
ngủ. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ sau khi bị phá sản, Đại mới cảm
thấy muốn được ngủ một giấc thật ngon đến thế.
Trong căn phòng
nhỏ, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc từng giây, tiếng thở nhẹ đều đều của hai con người đã tìm được sự yên bình. Ngoài bức tường kia, thành phố
lại bắt đầu bước vào một đêm không ngủ.