Điều Bí Mật

Chương 55: Q.2 - Chương 55: Đề nghị của Lâm




Cường mở cửa văn phòng, uể oải bước vào. Lần đầu tiên từ ngày tiếp nhận vị trí này, hôm nay anh tới nhà hàng muộn đến như thế. Đã gần trưa, nhân viên ở các bộ phận đều bận bịu với công việc của mình nên chẳng ai có thời gian dừng lại để nhìn theo bóng dáng xiêu vẹo cùng với bộ mặt sưng vù của anh. Cơn say vẫn làm Cường choáng váng, tệ hơn là anh cảm thấy đau khắp mình mẩy. Đại vẫn giỏi đánh lộn như ngày xưa. Anh không nhớ mình đã ăn bao nhiêu cú đấm chắc nịch từ Đại, cũng chẳng nhớ mình đã đánh thằng bạn thân được bao nhiêu cái. Chỉ nhớ khi cả hai được can ra thì đều đã mệt lử, nằm ngay ra sàn nhà của nhà hàng mà thở. Đại rút tiền bồi thường một nửa quán rồi lê bước ra về, để lại mình anh nằm ở đó, cay cú khi nghĩ rằng Đại sẽ đến tìm Linh của anh, còn anh thì không được phép.

Cường không cho rằng mình đã làm sai. Khi yêu, người ta có quyền cạnh tranh công bằng, và cách hạ gục Đại như thế cũng chỉ là một trong vô vàn cách cạnh tranh mà thôi. Anh biết, trong mắt của một người không quen với việc đấu đá trên thương trường như Linh, thì đây là một hành động hết sức tệ hại. Anh không có cách nào để giải thích cho cô hiểu, và khi anh im lặng, những suy nghĩ tai hại lại càng đem cô rời xa khỏi anh. Anh biết Linh không còn yêu anh như trước đây, nhưng anh vẫn tin chỉ cần anh ở bên cô, chân thành đối xử với cô, cuối cùng Linh sẽ hồi tâm chuyển ý, toàn tâm toàn ý yêu thương anh. Vậy mà điều đó chưa đến thì rốt cục chính anh lại đẩy cô ra xa khỏi mình.

Trong công việc, anh như một con cáo khôn ngoan, nhưng trong tình yêu, anh lại chỉ như một đứa trẻ mới lớn. Thế nên anh cũng không thể hiểu hết được những hành động của mình đã đem lại những hậu quả gì, cái anh hướng đến, đơn giản chỉ là một chiến thắng sau cùng. Anh không lý giải được những lối rẽ của tình cảm, càng không hiểu tại sao mình làm như thế rồi vẫn không thể giành lấy được tình cảm của cô? Linh thật sự cần một kẻ trắng tay như Đại hơn một người có thể cung cấp cho cô đầy đủ tình cảm và vật chất như anh sao? Linh thà yêu một kẻ đa tình như Đại hơn một người chung thủy như anh sao? Rốt cuộc thì anh đã sai ở chỗ nào?

Cường mệt mỏi ngồi xuống ghế, cảm thấy mình nên về nhà hơn là ngồi đây như một tên hề. Nếu không phải kẹt cuộc họp chiều nay thì anh đã làm thế, cả một đêm trong khách sạn anh không ngủ ngon, và sáng nay, tới tận hơn tám giờ anh mới có thể nhấc mình ra khỏi giường. Cuộc họp bắt đầu vào đầu giờ chiều nay là một cuộc họp quan trọng của toàn tập đoàn, có mặt các đối tác tới từ nhà tài trợ của cuộc thi Master Chef sắp diễn ra, vì thế anh không thể không có mặt.

Cường đứng dậy đi vào toilet rửa mặt, dến khi trở ra đã thấy mẹ anh ngồi trên salon đợi mình. Hôm nay bà mặc váy tím cổ trễ để lộ ra nước da trắng ngần. Cường nhăn mặt trước cách ăn mặc của mẹ, nhưng anh cũng không buồn có ý kiến gì. Bà Phượng thấy con trai đi ra trong bộ dáng nhếch nhác và gương mặt sưng húp thì hoảng hốt kêu lên:

- Mặt con làm sao thế kia?

Bà Phượng đau lòng sờ lên mặt con trai, rồi cằn nhằn thêm mấy câu. Bà sai cô thư kí đi tìm mua bông băng thuốc đỏ để bà chăm sóc cho vết thương trên mặt a. Cường cục cằn đáp:

- Không cần đâu. Con không sao?

- Mặt mũi như thế này còn nói không sao? – Bà Phượng nghiêm giọng nạt nộ – Con định vác cái bộ mặt này đi họp để người ta cười vào mặt bố mẹ hay sao?

Mẹ nghĩ hình thức quyết định cái ghế chủ tịch tương lai sao? – Cường hỏi lại, nhăn mặt vì tay bà Phượng chạm vào vết thương.

- Thằng Phong đã ra Bắc, con nghĩ nó sẽ từ bỏ cơ hội chỉ trích con trước mặt các cổ đông sao? Nó còn đang nghĩ cách đối phó với chúng ta, vậy mà con chỉ suốt ngày lo yêu đương nhăng nhít, không quan tâm gì đến chuyện này cả. Con đã biết tin Hội đồng quản trị đang bàn bạc đưa con tới tiếp quản một khách sạn khác, để cho thằng Phong đảm nhận vị trí giám đốc của con chưa?

- Đi cũng tốt chứ sao?

Cường nghĩ tới Linh. Cô đang làm ở đây, vậy mà anh không thể gặp cô, không thể nói chuyện với cô, không thể nói chuyện với cô, vậy thì thà anh đi nơi khác còn hơn.

- Con có biết cái khách sạn này quan trọng cỡ nào trong hệ thống khách sạn của tập đoàn hay không, nói thế mà nghe được à? – Bà Phượng phát cáu lên vì sự ương bướng của con trai.

- Hắn có thể làm gì hơn sao, trừ phi hắn có cách để bố nhường lại cho hắn toàn bộ số cổ phần của ông ấy. Nhưng mẹ nghĩ người như bố sẽ làm vậy sao? Không bao giờ…

- Mẹ chỉ lo xa thế thôi, dù sao con cũng phải cẩn thận. Mà mẹ nghe nói con với con bé kia cắt đứt quan hệ rồi phải không? Cũng tốt, nó chẳng giúp ích được gì cho con đâu. Nếu vậy thì tới xin con Hằng tha thứ đi, rồi xúc tiến tới hôn nhân luôn.

- Chuyện của con mẹ đừng xin vào. Con yêu ai, lấy ai là chuyện của con. Con đã nói rồi, con không thích bám gấu váy đàn bà để bảo vệ cái sự nghiệp này.

- Anh làm cứ như có mình anh thì anh làm được hết đấy – Bà Phượng lườm, có vẻ hả dạ khi biết Cường và Linh đã chia tay nên bà cũng không gắt gỏng với con trai như trước nữa.

Cường không cãi lại, chỉ lặng im để bà Phượng thoa thuốc lên những vết bầm trên mặt mình. Đầu óc anh mải nghĩ về Linh nên những gì bà Phượng nói sau đó anh cũng chẳng nhập tâm mà ghi nhớ. Dù sao cũng chỉ quanh đi quẩn lại chuyện công việc, mà với một người tham vọng và luôn thích nắm người khác trong tay như mẹ anh thì có nghe mãi cũng thấy chán mà thôi.

Linh vừa định ra về thì có người tới báo giám đốc cho gọi. Cô thay đồ sau đó đi lên phòng của Cường, căn phòng mà cô đã từng rất quen thuộc mỗi khi đợi anh cùng ra về trước đây. Thư ký cũng không cản cô vào. Linh gõ cửa rồi cứ thế đẩy cửa mà vào. Cường đang ngồi ở sofa đợi cô đến.

Thấy cô bước vào, anh khẽ mỉm cười rót cho cô một chén trà nóng rồi mới bắt đầu câu chuyện:

- Ngày mai anh sẽ rời khỏi khách sạn này, tới tiếp quản ở một khách sạn khác, vì thế anh gọi em lên đây là để hủy hợp đồng đã ký trước đây với em. Từ ngày mai, em có quyền lựa chọn rời khỏi đây, hoặc tiếp tục ở lại, tùy em.

- Mặt anh còn đau không? – Linh nhìn anh, đột nhiên lại hỏi.

- So với vết thương trong lòng anh thì nó chẳng là gì – Cường nhếch miệng cười – Em biết vì sao anh bị thương chứ?

Linh khẽ gật đầu còn Cường thì cảm thấy đau trong lòng.

Vậy là Đại thực sự tới tìm Linh đêm hôm qua sao?

- Anh đã kí rồi, chỉ cần em ký tên là hợp đồng giữa hai chúng ta sẽ hoàn toàn hủy bỏ. Em hãy chọn một nhà hàng khác đi, với tài năng của em, hiện tại không có nơi nào làm khó em được.

- Tại sao phải như thế?

- Phong sẽ làm giám đốc thay anh ở đây. Hắn có được hợp đồng tổ chức với Master Chef và chọn khách sạn này làm nơi tổ chức cuộc thi, vì vậy mà hắn có cớ để đá anh đi. Anh không muốn em làm việc cho một kẻ như hắn, và tốt nhất hãy nghe lời anh, đừng đến gần hay tỏ ra thân quen với hắn. Điều này chỉ có lợi cho em mà thôi.

- Có phải vì những gì anh ta đã nói với em?

- Không hề. Những điều đó đều là sự thật, anh sẽ chịu trách nhiệm với em những sự thật đó. Nó như một cái giá để trả cho tình bạn giữa anh và Đại.

- Anh ấy đã nói với em, chuyện này không hẳn là tại anh, là do nhân viên của anh ấy quá tham làm mà thôi. Em nghĩ anh ấy không hận anh đâu, anh ấy chỉ thất vọng nhiều vì bị chính bạn thân của mình đối xử như thế.

- Em đã tới với nó – Cường nhìn cô, chỉ thấy cô bối rối cúi xuống, không dám nhìn vào mắt mình.

Cường khẽ cười nhạt:

- Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, vì thế anh cũng không mong trông thấy em, điều đó chỉ làm anh cảm thấy rất đau lòng. Nhưng nếu một lúc nào đó em cảm thấy cần anh thì cứ tới tìm anh. Anh biết, chuyện kết thúc này không liên quan gì tới những gì anh đã làm, nó chỉ đơn giản là một lý do như giọt nước tràn ly mà thôi. Tình cảm của em với anh đã không còn như xưa, nhất là từ sau khi em gặp được Đại và bắt đầu có tình cảm với nó. Anh không trách em, chính sự thúc ép và cố chấp của anh đã làm em không thể nói ra những lời thật lòng mình.

- Em sẽ rời khỏi nơi này, anh đừng lo, ngoài việc nhận lời anh làm giám khảo cho Master Chef, em sẽ không có một chút liên quan nào với anh ta đâu.

- Ừ…

Linh cầm lấy bút, ký vào giấy kết thúc hợp đồng, sau đó cô cũng không ở lại khách sạn nữa mà lập tức ra về. Hôm nay cô có hẹn với Đại sẽ tới thăm mẹ anh và cùng ở lại ăn bữa tối. Đại muốn chính thức công khai quan hệ giữa hai người với gia đình anh.

Vừa ra khỏi khách sạn Linh đã thấy Lâm đợi mình ngay ngoài cổng lớn. Cô ngạc nhiên nhưng vẫn để anh giúp mình dắt xe ghé vào một quán trà đá ven đường ngay gần đó.

- Xin lỗi em, đến giờ này anh chỉ có thể mời em một cốc trà đá – Lâm cười giượng khi cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh và tự gọi cho mình một cốc nước.

- Trà đá vỉa hè cũng tốt – Linh lắc đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ vì hôm nay Lâm lại chủ động tới tìm mình.

Nhìn lại Lâm, từ lần cuối cùng cô gặp Lâm cũng đã khá lâu rồi, vẻ ngoài của anh đã thay đổi hoàn toàn. Không còn vẻ lãng mạn kiêu ngạo của một chàng ca sĩ nổi danh nữa, thay vào đó là gương mặt trầm buồn, đôi mắt u uất khó tả, râu ria, tóc tai cũng không được cắt tỉ mỉ, gọn gàng như hồi đi diễn nữa. Anh chàng ca sĩ Nguyễn Lâm đình đám một thời giờ đây đã không còn. Linh rất muốn thương cảm cho anh, nhưng mỗi lần nghĩ tới chị mình đã sống và chết đi như thế nào, cô lại cảm thấy rất giận. Bắt cô giữ một thái độ hòa nhã với anh ta lúc này là điều không thể.

- Anh biết em còn giận anh lắm – Lâm ngần ngại một chút rồi cũng chịu nói tiếp.

- Chỉ giận thôi sao? – Linh lạnh nhạt đáp.

- Anh biết, anh có lỗi với Nhật Lệ, có tội với gia đình em.

- Giờ anh nói ra những chuyện đó thì đã muộn rồi. Nếu anh biết lỗi ngay từ đầu thì khi Như Ý xuất hiện, anh đã không làm như thế. Ngay cả máu mủ của anh mà anh còn chối từ.

- Anh không có tư cách được nhận một tiếng gọi “bố” từ con gái anh, nhưng dù sao anh vẫn là bố ruột của nó. Anh biết nếu anh nói ra điều này với anh Đại, anh ấy sẽ không đồng ý, nên anh mới tìm em. Anh muốn góp một phần công sức để nuôi Như Ý, mong em chấp nhận.

- Anh tưởng chỉ cần có tiền là trẻ con sẽ thật sự lớn khôn sao? – Linh liếc nhìn Lâm, chỉ thấy anh ta cười gượng gạo, cô lại lạnh lùng quay đi.

- Nếu anh muốn thật sự sống như một người cha thì anh hãy sống cho thật tốt, làm những việc xứng đáng với một người cha. Như Ý đáng lẽ cần phải biết chuyện này khi nó lớn lên, và tha thứ cho anh hay không là việc của nó, nhưng là người nuôi nó từ khi chào đời, tôi không muốn điều đó xảy ra. Vì vậy bí mật này tốt nhất anh cứ chôn chặt trong lòng đi, để quá khứ ngủ yên, như thế tương lai của anh cũng sẽ tốt hơn. Tôi và anh Đại sẽ nuôi Như Ý và coi nó như con đẻ của chúng tôi.

- Nhưng nếu anh không làm gì, anh sẽ càng cảm thấy có lỗi với Nhật Lệ hơn.

- Anh không cần phải cảm thấy thế. Nếu anh nhớ tới chị ấy, thì hãy về quê thắp cho chị ấy một nén hương. Đến tận khi mất đi rồi, chị ấy vẫn còn yêu anh. Còn anh thì sống ích kỷ trong cái vỏ bọc của một ngôi sao danh giá…

- Giải quyết xong chuyện nhà cửa anh nhất định sẽ về quê để thắp hương cho cô ấy. Bây giờ mọi việc ở nhà đang rối tung lên, cũng là do lỗi của anh cả. Anh không biết nói với bố mẹ như thế nào về chuyện ngôi nhà, anh Đại cũng hết cách rồi.

Lâm vừa nói vừa quay ra nhìn dòng người vẫn mải miết xuôi ngược dưới cái nắng tháng năm bắt đầu gay gắt. Vậy mà lòng anh lại như gió táp mưa sa, không làm sao có thể bình yên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.