Phản ứng của những người trong gia đình ông Phương về chuyện của Đại và
Linh không khác nhau là mấy. Mọi người đều đồng tình một cách vui vẻ,
nhất là khi Đại nói rằng sẽ sớm tiến đến hôn nhân với Linh. Mặc dù bà
Nguyệt vẫn còn hơi tiếc cô con dâu cùng phố, nhưng với Linh thì bà cũng
không có ý phản đối gì. Ông Phương bắt đầu vui vẻ hơn mỗi khi nghĩ tới
cô con dâu tương lại rất vừa ý ông này.
Như Ý đã nói bập bẹ,
cũng đã bắt đầu đi vững vàng hơn nên cả nhà trông nom nó không vất vả
như trước nữa. Linh tới chơi cùng con bé mỗi ngày, lúc rảnh cô còn giúp
bà Nguyệt xoa bóp chân tay và tắm rửa cho bà. Thời gian này, cô không
còn đi làm ở khách sạn nữa mà chỉ đến đó mỗi khi có chương trình cần ghi hình mà thôi. Dẫu vậy cô cũng rất tất bật, bởi Master Chef là một
chương trình lớn, và một giám khảo như cô không chỉ có mỗi nhiệm vụ là
lên trường quay quay chương trình, mà còn phải gặp gỡ và hướng dẫn ngoài lề cho các thí sinh. Linh dần dà trở nên nổi tiếng trong các cuộc bàn
luận giữa những thí sinh trẻ tuổi, họ coi cô như một tấm gương để phấn
đấu và học hỏi. Cô cũng đồng thời nhận được vô vàn những lời mời đến từ
các nhà tài trợ về làm việc cho nhà hàng của họ, hoặc lời mời từ các
trung tâm giảng dạy nấu ăn chuyên nghiệp, nhưng Linh đều từ chối. Cô đã
có kế hoạch riêng cho tương lai chung giữa cô và Đại.
Điều làm
Linh kinh ngạc nhất trong cuộc thi Master Chef này chính là việc một
người quen cũ trước đây cũng đã lọt được tới tận vòng chung kết, Thủy,
người mà cô gặp lần đầu khi tới nhà hàng Phương Đông của Đại để học làm
bún thang. Sau đó cô còn gặp Thủy vài lần tại Ẩm Thực Đạo Quán, nơi mà
Thủy đang theo học. Thủy vẫn không biết cô là ai, cho đến khi cô xuất
hiện tại ghế Giám khảo. Tất nhiên điều đó đã mang tới cho cô gái trẻ kia một niềm kinh ngạc vô cùng, bởi có nằm mơ cô gái ấy cũng không dám nghĩ rằng người mà cô từng có cơ hội gặp gỡ lại là người khiến toàn bộ các
thí sinh cũng như khán giả sôi trào mỗi lần cô bước ra trường quay hiện
nay. Linh cũng nhận ra Thủy, tuy nhiên cũng như An hay tất cả các thí
sinh của Đạo Quán đang tham gia thi tại Master Chef, cô không thiên vị
một ai cả. Tất cả đều đi vào các vòng trong bằng chính nỗ lực và tài
năng của mình.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
An là một
trong những hạt giống triển vọng nhất có thể giành được quán quân của
năm nay, vì vậy cô càng không muốn thể hiện sự thân quen giữa hai người, điều này có thể tổn hại đến chính tương lai của anh. Thậm chí nếu anh
giật được ngôi vị cao nhất thì cũng chưa chắc đã thuyết phục được lòng
người, nếu như người ta bất ngờ biết mối quan hệ giữa cô và An.
Mỗi lần cô lên trường quay, Đại đều mang Như Ý đi theo để cổ vũ cô. Anh
đang trong thời gian nhàn rỗi nhất nên luôn luôn cùng với cô con gái nhỏ của mình xuất hiện ở bên cạnh cô, khiến người ta lầm tưởng rằng cô đã
lập gia đình và có một cô con gái. Linh chỉ cười mà không giải thích gì, cũng không đề cập gì tới Đại hay Như Ý trước các câu hỏi của báo giới.
Ở một góc xa nhất và khuất nhất của hàng ghế khán giả, còn có một chàng
trai luôn ngồi lặng lẽ nhìn cô. Cường không chú ý đến bất kỳ ai, bất kỳ
thí sinh nào dù là nổi bật nhất, anh chỉ chăm chú nhìn cô, lắng nghe
từng lời cô nói, cười theo khi cô cười, và âm thầm đau khổ mỗi khi thấy
cô ở bên Đại. Khi ấy, nhìn cô thật hạnh phúc!
Dõi theo Linh
không chỉ có Đại hay Cường, mà còn có hai nhân vật đặc biệt nữa. Một
người đã lớn tuổi, tóc hoa râm, đã từng vô cùng nổi danh trong giới ẩm
thực nhưng hiện tại lại không một ai biết đến, bởi lẽ ông đã quy ẩn một
thời gian quá dài rồi. Không một nhà báo trẻ nào hiện nay biết mặt ông
nên không ai biết tới sự hiện diện của ông tại đây cả. Ngân Thủ Vương
Trần Nguyên Cương, ông chủ của Ẩm Thực Đạo Quán, cuối cùng cũng chịu
xuất hiện trở lại. Ông hài lòng nhìn theo mỗi bước đi của cô gái mà ông
luôn coi như con kia. Cô thuộc về những sân khấu lớn, chứ không phải mãi mãi chỉ bó chân trong một đạo quán, hay những căn bếp nhỏ, nơi sẽ làm
hào quang từ tài năng của cô mờ dần đi. Một người nữa, còn bất ngờ hơn,
chính là người đàn ông mang thẻ Ban tổ chức luôn ngồi trên hàng ghế danh dự.
Phong cũng không hiểu tại sao, dần dần anh lại quan tâm
nhiều đến cô gái trẻ này tới như vậy. Nhìn cô nấu ăn, nhìn cô hướng dẫn
thí sinh, nhìn cô cười, anh lại thấy cô thật giống mẹ mình trước đây. Bà cũng đã từng như cô, đứng trên đỉnh cao của vinh quang, được nhiều
người săn đón. Nhưng cuối cùng bà lại chọn đi cùng với bố anh, một người đàn ông đa tình đã có vợ. Có lẽ đó chính là sai lầm lớn nhất của đời
bà, chính sai lầm đó đã mang đến cho bà vô vàn bi kịch, cuối cùng ngậm
ngùi mà qua đời. Mỗi lần nhìn Linh, anh lại nhớ đến mẹ mình và đã có lúc anh muốn bỏ mọi suy nghĩ lợi dụng cô, muốn chân thành đối đãi với cô.
Nhưng Linh không biết những điều ấy. Cô không biết Cường luôn âm thầm dõi
theo cô. Cô cũng không biết ánh mắt hài lòng và mãn nguyện của ông Cương trên hàng ghế khán giả. Cô càng không biết những suy nghĩ trong lòng
của Phong. Cô chỉ biết rằng có một người đàn ông mang theo đứa con gái
nhỏ ngồi phía sau cổ vũ hết mình cho cô. Sau mỗi chương trình, cả ba lại cùng nhau ra về vô cùng vui vẻ. Và cô yêu cả hai người đó.
-
Căn nhà của anh cùng với chiếc xe máy để đi lại cho tiện. Chị Tâm sẽ cho vay nốt chỗ còn thiếu để chuộc lại căn nhà cho ông bà. Sau này anh làm
lại được rồi sẽ trả chị ấy. Như vậy là xong, nhưng tiền vốn để làm ăn
lại từ đầu cũng sạch bách, không biết phải bắt đầu từ đâu nữa?
Trong khi Linh nấu cơm thì Đại bày đồ chơi ra sàn nhà chơi cùng Như Ý. Gần
đây hai bố con thường xuyên tới đây để ăn ké cơm tối với cô.
-
Em cũng đang định bàn với anh việc này – Linh bày đồ ăn ra bàn cho nguội sau đó đi ra ngoài phòng khách, bắt đầu gọt hoa quả – Bác Ngân và anh
Kiên nói sắp tới sẽ có hai gian hàng liền kề với nhau dọn đi, bác ấy
đang định thuê lại thêm một gian nữa để mở rộng cửa hàng. Nhưng nếu anh
có hứng thú thì mình thuê cả hai, rồi em và anh bán hàng ở đó. Khu phố
đó làm ăn được, lại vốn đã rất nổi tiếng về sự sạch sẽ, vệ sinh an toàn
rồi. Chúng ta mỗi người bỏ một nửa vốn, em nghĩ chẳng mấy chốc sẽ thu
hồi lại được thôi. Sau này có nhiều vốn hơn, mình thuê mặt bằng rộng
hơn, thậm chí có thể mở cả một series cửa hàng không chừng đấy.
- Anh sẽ suy nghĩ về việc này, nhưng em tính sẽ kinh doanh gì, để anh còn tính toán chi phí nữa? – Đại hỏi.
- Em nghĩ rồi, anh nghĩ sao về món cuốn?
- Món cuốn, nghe có vẻ thú vị đấy. Ở Hà Nội cũng có vài cửa hàng làm món
cuốn, nhưng chủ yếu là phở cuốn, còn lại hầu như không có cửa hàng nào
làm chuyên về các món cuốn.
- Đúng thế, đó là thế mạnh thứ nhất
của chúng ta – Linh gật đầu – Mặc dù nó hơi cầu kì nhưng chi phí bỏ ra
cũng không nhiều, lại không mất nhiều công chế biến. Em đã từng nghiên
cứu qua, món cuốn của Việt Nam là một trong những món hợp khẩu vị với
hầu hết các du khách nước ngoài. Hay nói cách khác là họ rất thích món
này. Trước đây khi ở bên Mỹ, bọn em cũng có một cửa hàng món ăn Việt,
món bán chạy nhất chính là món cuốn.
- Phải rồi, chính là một trong những món đưa em lên ngôi vị quán quân của Master Chef năm đó? – Đại gật gù.
- Dùng một món cuốn để chinh phục giám khảo của Master Chef đúng là không dễ dàng gì – Linh cười – Cũng có thể nói là do em may mắn đi.
- May mắn sao? Em biết cách đánh trúng tâm ý của giám khảo còn gì. Một bài diễn thuyết hùng hồn về nước chấm – Đại phá lên cười.
- Chính vì thế em mới khuyên anh nên mở cửa hàng kinh doanh món cuốn. Món này ngon hay dở đều do nước chấm quyết định. Nước chấm cũng có năm bảy
loại, mỗi loại đi với một món cuốn riêng, vì thế nói món này làm khó thì cũng không khó, nhưng nói dễ thì nhất định là không dễ.
- Được, chỉ cần em thích, anh nhất định sẽ mở cửa hàng đó cho em làm bà chủ –
Đại cười – Bây giờ chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhưng sau này nhất định anh
sẽ lấy được tất cả, tin anh đi.
- Chỉ cần anh không nản chí là được. Với những người có tầm nhìn kinh doanh rộng như anh thì làm nhỏ lẻ thế này chắc ức chế lắm?
- Có sao thì làm vậy thôi. Điều kiện của anh bây giờ không cho phép anh
liều lĩnh với những vụ làm ăn lớn. Anh phải cẩn trọng từng bước một.
Đại đang nói thì điện thoại báo tin nhắn. Anh vừa đọc tin nhắn vừa cau mày, Linh ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Không có gì. Ăn tối thôi, xong em trông Như Ý cho anh một lát, anh ra ngoài có việc.
Thấy Linh nhìn mình chằm chằm, Đại lại giải thích thêm:
- Đừng lo, anh đi gặp một người bạn thôi, không đánh nhau đâu.
- Ừ… Liệu về sớm đấy – Linh gật đầu sau đó quay người đi vào trong để dọn cơm tối.
***
Đại tới nơi hẹn trong tin nhắn thì Huyền đã tới từ trước. Trông cô có vẻ
suy sụp hơn anh nghĩ. Từ sau khi bắt đầu với Linh, anh đã không còn gặp
bất kỳ cô gái nào nữa, ngoài vài lần liên lạc qua điện thoại với Tường
Vi – đóa hoa nhỏ mà anh đã coi như tri kỷ.
- Anh thực sự sẽ lấy cô gái ấy? – Huyền đau khổ nhìn anh, giống như cầu khẩn anh hãy phủ nhận tất cả.
- Ừ, anh sẽ cưới cô ấy – Đại gật đầu.
- Tại sao? Chúng ta đã…
- Xin lỗi em. Nếu anh đổ cho lý do là khi ấy anh say thì anh chẳng hơn gì một thằng khốn nạn. Nhưng nếu em ở bên anh, em sẽ chẳng hề được hạnh
phúc, đó là sự thật. Anh không muốn làm em phải khổ, vì anh không yêu em – Đại nghiêm túc nói.
Huyền là một người tốt và anh đã làm tổn
thương cô nhiều. Nhưng anh không thể lấy trái tim và cuộc đời mình ra
đền bù cho cô được, như thế chỉ càng làm hai người thêm mệt mỏi về sau
mà thôi.
- Tại sao anh lại muốn ở bên cô gái đó chứ không phải
em? Vì cô ấy là một đầu bếp danh tiếng, còn em chỉ là một nhân viên nhà
nước quèn thôi, đúng không?
- Em sai rồi. Anh đã có tình cảm với Linh từ khi cô ấy bắt đầu vào làm người giúp việc tại nhà anh. Dù cô ấy chỉ là một cô gái quê mùa nghèo khổ phải đi ở, hay cô ấy là một đầu bếp danh giá nhất trên thế giới thì tình cảm ấy của anh vẫn không thay đổi. Bọn anh đã đi một chặng đường quá xa để cuối cùng mới nhận ra là bọn
anh cần nhau như thế nào. Anh không bao giờ muốn buông tay cô ấy ra.
- Được rồi, em hiểu rồi. Em chúc phúc cho anh – Huyền gật đầu rồi đứng
bật dậy, chạy thật nhanh ra khỏi quán. Khi cô lướt qua trước mặt anh,
Đại có thể nhìn thấy một dòng nước mắt chảy ra trên gò má cô.
Đại ngồi lặng im suy nghĩ, chớt nhớ lại tất cả những cô gái mà anh từng làm tổn thương. Anh không muốn có thêm cô gái nào tổn thương vì anh nữa,
chính vì thế, anh phải thật sự yêu thương Linh, quan tâm tới cô và chăm
sóc cho cô.
Nếu không có Linh ở bên, anh nghĩ có lẽ giờ phút này bản thân anh vẫn hoang mang trong những suy nghĩ rối rắm không lối
thoát của mình. Nếu không có cô, anh cảm thấy cuộc sống chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.