Ánh sáng le lói chiếu qua khung cửa kính, len qua những khe hở trên rèm
cửa, chiếu lên gian phòng sang trọng. Dưới sàn nhà lăn lóc vỏ bia và
quần áo. Trên giường, một người cởi trần quấn chăn đang nằm sấp mặt
xuống đệm mà ngủ. Chiếc điện thoại đặt ngay trên bàn rung liên tục mà
vẫn không đánh thức được chủ nhân của nó. Đến khi người ở đầu dây bên
kia gọi đến cuộc thứ năm, người đang nằm trong chăn mới vươn tay chộp
lấy điện thoại. Hé mắt nhìn màn hình, Phong ngáp dài một cái rồi mới áp
máy lên tai, đáp lại bằng giọng ngái ngủ.
- Gì vậy, honey?
- Sao giờ này anh còn chưa ngủ dậy? Cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi, anh là
trưởng ban Tổ chức, sao lại vắng mặt được? – Giọng một cô gái nỉ non ở
bên kia đầu dây.
- Hôm qua đi uống về say quá. Anh tới liền đây – Phong uể oải nhấc người dậy.
- Được rồi, cứ bình tĩnh, chải tóc cạo râu cho đàng hoàng, em sẽ có lý do báo muộn cho anh. Vậy là chưa đọc tờ fax em gửi cho anh đêm qua hả?
- Có sao? – Phong ngạc nhiên rồi nghển cổ nhìn về phía máy fax, quả nhiên có vài thứ được gửi tới đêm qua – À, anh thấy rồi. Cái gì thế?
- Kết quả em điều tra được về quá khứ của bà vợ ông già anh. Có nhiều cái hay ho lắm đấy, anh cứ từ từ mà nghiên cứu.
- Tốt, em làm việc giỏi lắm – Phong nhếch miệng cười.
- Vậy đã xứng đáng được anh thưởng chưa?
- Yên tâm, anh sẽ gửi tiền vào tài khoản cho em, thêm một vé đi Hawaii một tuần nhé!
Phong quẳng ngay điện thoại xuống giường, không buồn mặc quần áo vào mà đi
thẳng ra chỗ máy fax, cầm lên mấy tờ giấy được gửi đến. Đọc qua những
thông tin trên đó, càng đọc nét mặt anh ta càng giãn ra, có thể thấy rõ
một nụ cười đắc ý trên gương mặt xờm xạc râu ria. Con chim oanh bé nhỏ
này của anh đúng là rất biết làm việc, không những giỏi moi tiền từ anh
mà còn rất biết cách làm anh vừa lòng. Với những thông tin này, anh
không tin là không thể khuất phục được bà Phượng, bắt bà ta phải nôn ra
số cổ phần đang nắm trong tay.
***
Sáng hôm ấy, Linh tới Ẩm Thực Đạo Quán tìm ông Cương để nói cho ông biết về ý định kinh doanh của mình và Đại. Hai thầy trò ngồi uống trà trong Vấn Tâm Đình và ôn
lại những chuyện xưa. Cái nắng đầu hè không còn nhợt nhạt mà bắt đầu đậm hơn, gay gắt hơn. Nắng nhảy nhót trên mái đình, trượt trên những chiếc
là sen xanh mướt. Hoa sen trắng nở lác đác, mùi hương dìu dịu khiến tâm
tình người thưởng trà cũng trở nên vô cùng thư thái.
Linh cố
gắng đuổi theo dư vị ngọt ngào còn sót lại của chén trà ướp sen. Người
ta nói tâm phải thanh thì mới thấy được trà ngon. Lâu lắm rồi cô mới có
tâm tình tốt thế này nên hương trà cũng trở nên tinh khôi kỳ lạ, đúng là sống thật lòng mình mới thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Ông Cương
lẳng lặng nhìn cô, đứa trẻ ngày nào còn bé bỏng trong bàn tay nâng đỡ
của ông, bây giờ đã như cánh chim bằng. Mặc dù Linh không phải con của
ông nhưng ông Cương vẫn thấy đứa nhỏ này có rất nhiều nét giống mình.
Hai chị em Nhật Lệ, Nhật Linh đều là học trò của ông, nhưng Linh mới là
người thừa kế tất cả tài năng từ người cha ruột Huy Lâm và cả ý chí của
người cha đỡ đầu là ông. Ông quý Linh không phải vì cô có tài, vì cô
nghiêm túc hơn bất kỳ ai với nghề đầu bếp, mà còn vì cô có một tâm hồn
tinh tế, thanh tân và tươi mát như một chén trà quý.
- Thầy nghĩ con có nên làm hay không? – Thấy ông Cương vẫn một mực im lặng, Linh đặt chén trà xuống, nhẹ hỏi.
- Con làm ta chợt nhớ đến bố của con. Ngày ấy khi quyết định góp vốn làm ăn, bố con cũng từng tới hỏi ta một câu như thế.
- Vậy khi ấy thầy nói thế nào?
- Ta can ngăn. Ta nói với ông ấy rằng ông ấy không thích hợp với việc
kinh doanh. Tính tình của ông ấy hiền lành, lại dễ bị lừa phỉnh. Ta chỉ
sợ ông ấy sẽ bị người ta lừa gạt. Nhưng bố con đã không nghe thầy. Tình
bạn giữa chúng ta cũng cứ thế mà rạn nứt theo.
- Thầy chưa bao giờ kể với chúng con về chuyện đó. Tại sao hôm nay thầy lại nói với con chuyện này?
- Hai năm trước, Nhật Lệ cũng đến hỏi thầy, và thầy đã kể cho nó nghe. Ta nghĩ nếu cứ để con tự mình lần mò, có thể sẽ làm con lạc đường, không
bằng nói ra một lần cho con hiểu.
Linh im lặng, cúi nhìn chén
trà đã vơi đi một nửa, nước trà xanh biếc, trong vắt, cô có thể nhìn
thấy rõ cả đôi mắt mình in trong đó.
- Bố con quả nhiên bị lừa,
mọi tiền bạc ông ấy đổ vào kinh doanh cuối cùng đều mất hết. Trước ngày
đưa cả nhà về quê, ông ấy có tới gặp thầy. Thầy khuyên ông ấy ở lại,
cùng thầy mở lớp dạy nấu ăn nhưng có lẽ do cảm thấy xấu hổ mà ông ấy đã
từ chối. Trong lần gặp gỡ sau cùng đó, bố con đã cho thầy biết một bí
mật, bố con nói ông ấy có một đứa con rơi.
Linh tưởng như mình
nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào gương mặt đã có vài nếp nhăn của ông
Cương, cô biết điều ông vừa nói là sự thật.
Bố cô có một đứa con riêng sao? Mẹ cô có biết chuyện này hay không? Tại sao bố cô lại đi nói với ông Cương mà không dám thừa nhận với ba mẹ con cô? Linh cố gắng
trấn tĩnh, nhưng đôi mắt cô thì hiện rõ vẻ hoảng hốt.
- Con bình tĩnh hơn Nhật Lệ nhiều – Ông Cương thở dài – Lúc nghe ta nói mấy lời
này, nó đã hét ầm lên, nói không tin, sau đó còn khóc lóc.
- So
với những chuyện con đã trải qua, thì chuyện này quá đỗi bình thường –
Linh bình tĩnh nói – vậy người con rơi của bố con, thầy có biết không?
Ông Cương lắc đầu:
- Ông ấy không nói gì về đứa trẻ đó. Thầy chỉ nghe bố con nói, trước khi
quen và cưới mẹ con, ông ấy có yêu say đắm một cô gái. Nhưng sau đó cô
gái ấy đi lấy chồng, một người đàn ông giàu có. Trước khi lấy chồng, cô
ta đã có thai, và cái thai đó là của ông ấy. Sau đó cô ta đẻ ra một đứa
con trai, hai người vẫn lén lút qua lại với nhau, bất kể việc ông ấy đã
có ba mẹ con con.
Nghe ông Cương kể đến đây thì nước mắt đã giàn giụa trên mặt Linh. Cô làm sao có thể tin được, người cha mà cô luôn
kính ngưỡng lại có thể phản bội lại mẹ con cô mà vẫn không quên đi người phụ nữ đã có chồng kia. Sao ông có thể đối xử với ba mẹ con cô như thế
được?!
- Ngôi nhà cũ của các con, cũng là ông ấy sang tên lại
cho người phụ nữ và đứa trẻ đó, coi như bù đắp cho họ. Sau này thầy có
đi tìm hiểu xem họ là ai, nhưng ngôi nhà đã được bán lại cho người khác. Đã qua mấy lần đổi chủ nên bây giờ thầy cũng không biết chủ nhân của nó là ai nữa – Ông Cương lắc đầu thở dài.
Sự thật này như một tảng đá đè nặng trong lòng ông, giờ phút này có thể nói ra được cho Linh
biết, ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhưng việc này lại làm tổn thương
sâu sắc đến Linh, điều ấy lại làm cho ông thấy áy náy.
- Vậy còn người đã lừa ông ấy, thầy biết không?
Ông Cương nhìn Linh, rốt cuộc ông lắc đầu thay cho câu trả lời.
- Cám ơn thầy – Linh đưa tay lau nước mắt trên má.
- Giữa chúng ta mà con còn nói lời cảm ơn hay sao? Thầy thực không muốn
làm con đau lòng, nhưng nếu thầy không nói thì thế nào sau này con cũng
có thể tìm hiểu được. Nói sớm một chút cũng tốt, nếu đã biết vậy rồi,
thôi quên đi, con sống cuộc đời của con, đừng bận tâm về quá khứ nữa –
Ông Cương thở hắt ra.
Linh chậm rãi gật đầu. Sự thật ngày hôm
nay mặc dù chưa quá mức chịu đựng của cô, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ
làm Linh cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tại sao bố đã muốn giữ bí mật với gia đình rồi, vậy còn nói với thầy làm gì? Để thầy có thể giúp đỡ cho mẹ
con họ sau này, hay là muốn sau này thầy nói lại cho hai chị em cô?
Trong lòng ông, rốt cuộc là bên nào nặng, bên nào nhẹ? Người đàn bà và
đứa con kia liệu có thật sự quan trọng hơn ba mẹ con cô hay không? Linh
không biết, mãi mãi sau này cô cũng không biết. Bố đã mất, cô không cần
phải oán hận ông làm gì. Cô chỉ cảm thấy thương cảm cho mẹ, mẹ đã sống
một cuộc đời đầy hi sinh vì bố, còn ông thì lại nhẫn tâm đối xử với mẹ
như thế.
- Hôm nay con sẽ ở lại ăn cơm với thầy chứ? – Ông Cương chuyển chủ đề.
- Vâng, cũng lâu rồi con và thầy không cùng ăn cơm với nhau – Linh gật
đầu nhưng có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi câu chuyện vừa rồi
của ông Cương.
Cô ngồi thêm chốc lát, sau đó dứt khoát đứng dậy. Vừa đi ngang qua khu dành cho học viên, cô chợt nghe có tiếng gọi. Quay đầu lại, chỉ thấy Thủy chạy về phía cô.
- Cậu tới thăm thầy sao?
Không để ý tới vẻ mặt còn đỏ ửng lên vì khóc của Linh, Thủy tíu tít hỏi han.
Việc Thủy được lọt vào tới vòng trong cùng của Master Chef khiến cho các học viên trong Đạo Quán vô cùng phấn chấn. Thủy mới theo học ở đây
không được lâu, nhưng những gì cô đạt được cho tới lúc này đã làm không
ít người ngưỡng mộ.
- Ừ – Linh gật đầu – Còn cậu, cuộc thi không khó khăn gì chứ?
- Tớ tới xin thầy vài lời khuyên trong vòng cuối thôi – Thủy cười.
- Cố gắng nhé!
- Có một người như cậu làm mục tiêu phấn đấu, tớ đương nhiên sẽ phải rất cố gắng – Thủy gật đầu.
- Ừm, vậy hẹn gặp lại cậu trên trường quay. Tớ phải đi chợ đây – Linh chấm dứt câu chuyện bằng một câu chào dứt khoát.
- À, khoan đã – Thủy ngập ngừng ngăn cô lại – Sau khi cuộc thi kết thúc, tớ có thể tới học việc với cậu được không?
Linh thừ người ra suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Tớ nghỉ làm ở nhà hàng rồi. Giờ tớ làm ở một quán ăn nhỏ, không có gì để học cả.
- Cũng không sao, tớ vẫn sẽ học. Bắt đầu từ cái nhỏ nhất như vậy cũng rất tốt. Cậu đồng ý nhé! – Thủy nài nỉ.
Không muốn câu chuyện dài thêm, Linh miễn cưỡng gật đầu:
- Cũng được. Vậy rảnh thì cậu tới đây tìm tớ. Quán bắt đầu mở sau hai
ngày nữa – Linh lục trong túi xách, lấy ra một tờ giấy nhớ và một cây
bút, sau đó ghi lên đó địa chỉ của quán ăn mà cô và Đại chuẩn bị mở.
- Ừ, tớ nhất định sẽ tới.
Thủy gật đầu cười rất tươi trong lúc nhìn bóng Linh xa dần.
Tại văn phòng của bà Phượng, một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện.
Đối lại với vẻ mặt đằng đằng sát khí của bà Phượng, Phong lại vắt chân ngồi ung dung như thể đây là văn phòng của anh chứ không phải của người mà
bản thân vô cùng căm ghét kia. Bà Phượng không hiểu tại sao đột nhiên
Phong lại tới tìm mình, nhưng bà chắc chắn anh tới không có mục đích tốt đẹp gì. Sau khi Cường bị điều chuyển khỏi Winter, bà Phượng đã làm ầm
lên với ông chồng mình nhưng vẫn không thể lay chuyển được quyết định đó của hội đồng quản trị. Winter là nơi tổ chức Master Chef, còn Phong là
người đã mang cơ hội tổ chức tới cho tập đoàn, không có lý gì lại không
thể đưa hắn lên ghế Giám đốc điều hành của khách sạn này được. Cuộc thi
này tổ chức tại Winter, nó không chỉ mang đến lợi nhuận khổng lồ, mà còn mang tới danh tiếng và khẳng định thêm thương hiệu cho tập đoàn, đương
nhiên người có công nhất trong truyện này không thể không có quyền lợi
gì.
- Mẹ cả, mẹ không cần nhìn con như thế, con không phải là kẻ thù đâu – Phong nhếch miệng cười khi thấy thái độ đầy thù địch của bà
Phượng dành cho mình.
- Ai là mẹ của mày – Bà Phượng nghiêm giọng phản bác.
- Đó là mẹ không chịu nhận, không phải con không muốn – Phong nhún vai –
Làm người trong nhà còn dễ nói chuyện, một khi đã coi nhau như người
dưng thì không sòng phẳng cũng khó lắm.
- Mày đừng tưởng đẩy
được con trai tao ra khỏi Winter là nắm được tập đoàn này trong tay. Tao nói rồi, tên tập đoàn là do tao đặt, và nó chỉ thuộc về con trai tao.
- Con không thích nói chuyện về công việc lúc này. Con tới để hỏi mẹ về
một người, hy vọng mẹ cho con chút thông tin – Phong vẫn mang vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn bà Phượng.
- Tao chẳng quen người nào mà mày có thể tìm hết. Mày cút khỏi phòng làm việc của tao, đừng để tao phải gọi bảo vệ tống mày đi.
- Con đã nói người đó là ai đâu mà mẹ vội từ chối. Hơn hai năm trước, có
một cô gái tới văn phòng này tìm mẹ, nói rằng mẹ là nhân tình của bố cô
ta, còn thằng em quý hóa của con chính là anh trai cùng cha khác mẹ của
cô ta. Con chỉ muốn hỏi xem cô ta là ai mà thôi – Phong thản nhiên nhìn
bà.
Bà Phượng đang vươn tay cầm lấy điện thoại định gọi bảo vệ
thì đột nhiên sững lại, máy điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất kêu
“cạch” một tiếng.
- Mày nói cái gì? Bà Phượng tưởng mình nghe nhầm, bèn hỏi lại.
- Con không nghĩ là mẹ bị nặng tai ở tuổi này – Phong lắc đầu, từ chối nhắc lại.
- Tao không biết mày đang nói chuyện gì, cút ra khỏi đây mau – Bà Phượng quát lên.
- Được, mẹ không biết, vậy con đi hỏi Cường, chắc cậu ta biết chứ nhỉ? – Phong bình thản đứng dậy.
- Mày đứng lại đó. Tao cấm mày đi tìm con trai tao nói nhảm.
- Là mẹ ngoan cố thôi. Con chỉ muốn hỏi thăm về cô gái đó.
- Tao không biết nó. Nó đến vu khống nên tao đã tống cổ nó ra ngoài – Mặt bà Phượng đột ngột chuyển sang trắng bệch.
- Vu khống ư? Phong nhếch miệng cười – Vậy mà con nghe nói, mẹ không
những không đuổi cô ta đi, mà còn thừa nhận tất cả. Sau đó mẹ còn nói
với cô ta rằng tất cả mọi chuyện chỉ là do mẹ bịa ra. Cường thật ra vẫn
là con của ông già, mẹ chỉ bịa ra để chiếm đoạt tài sản và căn nhà của
người đàn ông kia.
- Là nó, chính con thư ký của tao đã ton hót
với mày phải không? – Bà Phượng rít lên giận dữ, gương mặt xinh đẹp lúc
này méo mó vì cơn giận nhìn vô cùng đáng sợ.
- Mẹ quan tâm nhiều đến thế làm gì? Chẳng phải cũng tại mẹ mới ra cơ sự này hay sao? Chỉ vì mẹ ghen với cô ta, nghi ngờ cô ta léng phéng với ông già, nên không
những đuổi việc cô ta, mà thậm chí còn cho người tới đánh ghen nữa. Nuôi chó không tốt thì đừng trách tại sao bị nó cắn lại.
Bà Phượng
im bặt, cố gắng suy nghĩ cách để đối phó lại Phong. Phong khoanh tay
thản nhiên chờ đợi. Mãi một lúc sau, bà Phượng mới gằn giọng hỏi:
- Mày nói ra chuyện này có mục đích gì?
- Mục đích gì chắc mẹ phải rõ hơn con chứ? Con cần toàn bộ số cổ phần của mẹ ở Hoàn Mỹ.
- Đừng hòng.
- Tốt thôi – Phong nhún vai – Vậy để xem phản ứng của con trai yêu quý
của mẹ thế nào khi biết việc này. Chắc nó cũng bất ngờ như con thôi,
không nghĩ mẹ cả vì tài sản của người khác mà lại làm ra chuyện như thế.
- Mày… Tao cấm mày… – Bà Phượng giơ tay chỉ vào mặt Phong, quát lên.
- Mẹ không có lựa chọn thứ ba đâu. Mẹ có một tuần để suy nghĩ, nghĩ xong
rồi thì gọi cho con. Nếu mẹ im lặng không gọi, tức là mẹ chọn cách thứ
hai – Tuấn Phong cười nhạt – Không ở lại làm bẩn mắt mẹ nữa, con đi đây.
Nói rồi, không đợi bà Phượng nói thêm câu gì, Tuấn Phong đứng thẳng dậy đi thẳng.
Ván bài giờ mới bắt đầu.