Điều Bí Mật

Chương 58: Q.2 - Chương 58: Giọt nước tràn ly




Lâm đứng tần ngần trước cổng công ty nhạc Khóa Son một hồi lâu, vẫn rất đấu tranh tư tưởng không biết có nên bước vào hay cứ đứng ở đây đợi Trang ra ngoài. Từ sau hôm gặp nhau cuối cùng và anh đã tát Trang một cái, cho đến tận hôm nay hai người vẫn chưa gặp lại.

Công ty nhạc Khóa Son là nơi đầu tiên anh bước vào trên con đường ca hát chuyên nghiệp. Giám đốc ở đây là anh họ của Trang, thế nên khi Trang trở thành người quản lý, sau đó thành bạn gái của anh, Lâm nghiễm nhiên được coi là trọng tâm bồi dưỡng của công ty. Những hợp đồng diễn với cát – xê cao ngất lần lượt đến với anh. Với chất giọng cực đỉnh, ngoại hình cân đối, ưa nhìn, gương mặt đẹp hút hồn, vũ đạo điêu luyện, Lâm nổi tiếng như một hiện tượng lạ của làng giải trí trong nước.

Trước khi vụ scandal xảy ra, Lâm chưa bao giờ có suy nghĩ rằng sẽ rời khỏi Khóa Son, một nơi đã chắp cánh ước mơ cho anh. Anh thậm chí còn cố gắng để bản thân yêu thương Trang thật sự. Anh không ngờ Trang lại trở mặt với mình nhanh như thế, khác hoàn toàn lúc cô mới săn đuổi, tán tỉnh anh. Đúng là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, anh không thực sự yêu Trang cho nên không thể oán trách cô đã quay lưng và phũ phàng với mình.

Lâm không muốn quay lại đây thêm một lần nào nữa, nếu không phải giấy tờ thế chấp nhà vẫn nằm trong tay Trang. Anh thậm chí còn chưa được xem hết những video mà mình đã sử dụng số tiền thế chấp nhà đất để đầu tư quay ở nước ngoài. Một ván cờ liều và anh đã thua đau đớn. Nhưng Lâm không cho rằng mình đã xử sự sai khi muốn thừa nhận đứa con gái bé bỏng của mình. Minh đã nhập ngũ, gia đình bây giờ chỉ còn anh và Đại, dù không giúp được gì cho bố mẹ và anh trai, nhưng anh cũng không muốn mình trở thành gánh nặng thêm nữa. Sai lầm của anh, anh sẽ sửa chữa. Những gì anh trai và chị gái anh bỏ ra hôm nay để giúp anh, anh sẽ ghi lòng tạc dạ, sẽ đền đáp lại cho họ một ngày trong tương lai. Còn con gái anh nữa, Linh nói đúng, dù thế nào thì anh vẫn phải sống đúng tư cách của một người cha để con gái mình tự hào, hãnh diện về mình.

Lâm đứng dậy khi chiếc ô tô mười sáu chỗ của công ty chạy ra khỏi cổng, chắc là đưa một nhóm nào đó đi quay ngoại cảnh. Khi anh bước tới cổng và cất tiếng chào, người bảo vệ chỉ trợn mắt nhìn anh, nhưng cũng không nói gì mà chỉ gật đầu rồi vẫy tay nói anh cứ đi qua.

Lâm đi lên tầng ba mà không gặp bất kỳ ai.

Thường thì vào buổi sáng, các ca sĩ của công ty vẫn còn chìm trong giấc ngủ vì buổi tối ai nấy cũng đều đi diễn rất khuya. Còn người nào không có lịch diễn đêm thì lại bận bịu với việc quay ngoại cảnh hoặc cả ngày ở lì trong phòng thu âm để luyện giọng. Đến đầu hành lang tầng ba Lâm bất ngờ đụng phải Trang. Đi theo sau cô còn có một anh chàng mặt bấm ra sữa, cao to, trắng trẻo, mặc nguyên một bộ đồ màu trắng, không khác gì phong cách trước đây mà Trang tạo dựng cho anh. Thấy anh, Trang cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi trong mắt cô lại hiện lên vẻ coi thường:

- Anh tới đây làm gì?

Lâm chưa kịp nói thì gã trai phía sau đã lên tiếng chêm vào:

- Chắc là tới lấy đống đĩa nhạc tồn ứ trong kho thôi mà chị. Nhờ phúc của anh ta mà kho hàng của chúng ta thừa cả đống đĩa nhạc không biết làm gì.

- À… – Trang gật gù như hiểu ra – Được thôi, đợi chút, tôi làm cho anh cái giấy xuất kho. Đằng nào thì tiền làm chúng cũng là anh tình nguyện bỏ ra, nó nên thuộc về anh.

©STE.NT

Lâm cảm thấy nóng cả mặt, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm, nhưng anh vẫn cố gắng không để lộ sự tức giận ra ngoài.

- Anh có chuyện riêng muốn nói với em.

Lâm lạnh lùng nhìn cả hai, nhất là gã trai đang dương dương tự đắc phía sau Trang. Hắn thậm chí còn nhếch miệng cười khi nghe thấy anh nói như thế.

Trang lặng im trước lời đề nghị đó, sau một hồi lâu mới gật đầu đầy miễn cưỡng.

- Được, anh đi theo tôi.

Cô quay lại nói với anh chàng phía sau:

- Vào phòng luyện thanh tập trước đi.

Rồi Trang quay người đi về phòng nghỉ của mình. Lâm bước theo sau, không để ý đến khuôn mặt đang dài ra của gã trai kia.

Trang ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm ngồi ở đối diện. Trong mắt Trang chợt xẹt qua một tia xót xa khi thấy dáng vẻ của anh lúc này, nhưng rồi nó rất nhanh mất đi, nhanh tới nỗi Lâm cũng chẳng nhìn ra. Lâm vẫn nhìn bàn làm việc của cô, vẫn như cũ, không có gì đổi khác ngoài sự xuất hiện của một chiếc gạt tàn. Anh định hỏi dạo này cô hút thuốc sao thì nghe Trang lên tiếng trước.

- Sao? Anh có chuyện gì thì nói nhanh đi. Tôi không có nhiều thời gian đâu – Trang dửng dưng uống cạn ly nước và giục.

- Ừm, anh muốn lấy lại giấy tờ thế chấp nhà anh mà em đang giữ – Lâm đi thẳng vào vấn đề chính mà hôm nay anh tới đây.

- Giấy tờ thế chấp? – Trang cau mày.

Rồi cô không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy, đi tới cái két để tài liệu ở góc phòng, sau đó lúi húi mở két ra. Cuối cùng, một tập chứng từ đặt trong một túi nhựa được đặt xuống trước mặt Lâm.

- Cảm ơn em – Lâm mở túi nhựa ra, sau khi xem xét cẩn thận mới chậm rãi đóng lại và đứng dậy – Anh về.

Trên mặt Trang có một tia mất mát, cô cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn Lâm quay lưng bước đi. Rồi cuối cùng, khi tay Lâm vừa đặt lên nắm đấm xoay của cửa, Trang đột ngột gọi tên anh:

- Anh Lâm.

Lâm đứng sững lại, ngạc nhiên khi nhận ra vẻ thảng thốt trong tiếng gọi đó. Nhưng anh còn chưa kịp quay đầu lại thì Trang đã nhào tới, ôm cứng lấy anh từ phía sau, giữ không cho Lâm mở cửa.

- Anh quay về với em, mình cùng làm lại đi. Mọi chuyện cũ coi như chưa từng xảy ra.

Lâm nén một tiếng thở dài.

Nói quay lại lúc này chẳng phải quá muộn rồi hay sao?

- Anh không phải là con thuyền để em đẩy đi thì phải đi, kéo về thì phải về – Lâm lắc đầu, gỡ tay Trang ra rồi xoay người lại nhìn cô.

- Em không coi anh là con thuyền gì cả. Là em sai, do lúc đó em nóng giận, nghĩ anh không coi trọng em, em thấy em không bằng một đứa trẻ con thì rất giận. Em chỉ… – Trang túm lấy áo anh như cố ý muốn giữ anh lại – Anh đi rồi em mới nhận ra thực ra em rất yêu anh, em rất cần anh. Anh tha thứ cho em, quay lại đây và chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Lâm cười nhạt nhìn cô:

- Người mới em cũng đã tìm được rồi. Hy vọng anh ta thực sự là kẻ thay thế hoàn hảo của anh.

- Không, anh ta còn lâu mới bằng được anh. Em không thể làm việc được với bất kỳ ai, vì chỉ có làm việc với anh em mới thấy thực sự thoải mái tinh thần.

- Để anh đi, Trang, anh không còn gì lưu luyến với nơi này nữa. Anh sẽ sống cuộc đời của anh, còn em tiếp tục làm quản lý ca sĩ của em, chúng ta không thể quay về như ngày xưa đâu.

Lâm lắc đầu sau đó anh quay người, định bước ra khỏi phòng, nhưng đột nhiên lại nghe thấy giọng điệu lạnh tanh của Trang:

- Anh thực sự không hề yêu em, đúng không? Anh vẫn còn yêu cô ta, cái cô Nhật Lệ ấy? Anh muốn đi tìm cô ta à?

Lâm không nghĩ Trang có thể đổi giọng nhanh như thế. Anh chỉ yên lặng đứng tại chỗ, rồi lại nhích chân, kiên quyết muốn rời đi.

- Cô ta sẽ không bao giờ quay lại với anh đâu. Anh có biết tại sao cô ta bỏ đi mà không nói một lời hay không? – Trang cười nhạt, quay lại phía bàn làm việc, hờ hững khoanh tay nhìn anh.

Lâm sững lại, bờ vai hơi rung lên. Rồi anh quay người lại, nhìn vào gương mặt đầy vẻ đắc ý của Trang, không hiểu tại sao Trang lại có thể cười cợt như thế trong hoàn cảnh này.

- Em nói gì? – Lâm gằn từng chữ một.

Nhật Lệ bây giờ như cái vẩy ngược của anh, chỉ cần người khác chạm vào cũng sẽ chọc cho anh giận dữ. Anh đã nợ Nhật Lệ quá nhiều, làm sao có thể để người khác chà đạp lên danh dự của cô được.

- Ngày anh nói cho tôi rằng cô ta có thai, anh băn khoăn không biết phải làm gì. Một mặt tôi nói anh cứ im lặng một thời gian, chờ tôi nghĩ cách vẹn toàn. Một mặt tôi tự mình đi gặp cô ta, nói với cô ta rằng cô ta và đứa con kia đang là tảng đá ngáng đường của anh. Tôi muốn cô ta biến đi, đừng để vì hai mẹ con cô ta mà sự nghiệp của anh tan tành. Tất nhiên cô ta yêu anh, thực sự rất yêu anh, nên lựa chọn cách rời xa anh. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại không bỏ cái thai như đã nói, mà còn lén lút lẩn tránh sau đó sinh nó ra. Cô ta thật đáng chết.

- Cô câm miệng lại – Lâm hét lên, giọng anh run, cả người anh cũng run run.

Lâm đang cố gắng siết chặt hai tay, cố gắng ấn chân mình chôn tại chỗ để không phải lao lên bóp cổ người đàn bà kia. Thì ra chính cô ta mới là nguyên nhân dẫn tới mọi chuyện như ngày hôm nay, và chính anh đã tiếp tay cho cô ta làm việc đó. Vậy mà sau đó anh còn cố gắng yêu con người này và nghĩ rằng cô ta thực sự rất tốt với mình.

- Tại sao tôi phải câm? – Trang nhếch miệng cười – Anh đã cạn tàu ráo máng như thế, tại sao tôi không được tuyệt tình với anh? Không có tôi thì anh nghĩ anh sẽ tới được đỉnh cao sao. Anh lầm rồi. Giờ thì xem đi, không có tôi anh chỉ là một thằng giẻ rách, không nghề nghiệp, không một xu dính túi, bị người ta xua đuổi. Tất cả cũng là tại cô ta, vậy mà anh còn nung nấu muốn đi tìm cô ta sao?

- Tôi nói cô câm miệng lại – Lâm giận dữ bước lại gần Trang, đôi mắt anh đỏ lên vì giận dữ và xúc động.

- Muốn lấy tôi về phục vụ bà mẹ bệnh tật của anh, lại còn muốn tôi phải nuôi đứa con hoang kia của anh nữa sao? Anh nghĩ xem anh đối xử với tôi như thế có được không? – Trang hét thẳng vào mặt anh.

Tay Lâm vô thức đặt lên bàn, lại quơ trúng chiếc gạt tàn thuốc lá. Ngay khi Trang quay lưng đi, định trở lại ghế của mình thì chợt thấy đầu mình nặng trĩu, sau đó cô gục ngay xuống, không còn biết gì nữa.

Căn phòng lặng ngắt, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy rì rì và tiếng thở của Lâm. Anh giật mình buông thứ đang cầm trên tay làm nó rơi xuống nền nhà vỡ choang, những mảnh vỡ bắn tung tóe, có vài mảnh vẫn còn vương máu tươi.

Lâm giơ hai tay lên, run run nhìn vào, thậm chí đến lúc này anh vẫn không dám tin vào điều mà mình vừa làm. Rồi anh cúi nhìn người đang nằm rũ ra trên sàn, máu từ gáy Trang chảy ra thành vệt dài, thấm đầy trên tóc và loang cả ra sàn. Lâm ngồi phịch xuống, run run động vào người Trang, thấy cô không có phản ứng gì thì mặt anh tái đi. Lâm lay cô hai cái, sau đó vội vàng rút điện thoại ra, tay anh run run tới nỗi làm rơi điện thoại đến hai lần. Anh bấm số gọi 115.

Anh vừa run run đọc địa chỉ cho nhân viên tổng đài, vừa lo lắng cúi nhìn Trang vẫn nằm không nhúc nhích trên sàn nhà. Đầu óc anh trống rỗng, không có một suy nghĩ nào, kể cả chạy trốn lúc này. Anh không biết mình phải làm gì, hay nên làm gì, cứ thế ngồi thần người ra, cho đến khi có người mở cửa bước vào. Sau đó, đầu óc Lâm chỉ loáng thoáng nghe thấy ai đó hét lên ở phía sau, ai đó gọi nhau, ai đó xộc vào, và cuối cùng là một trận mưa những cú đấm, đá vào người anh, kèm theo tiếng chửi rủa của mấy người đàn ông. Lâm không kêu rên, cũng không chống cự gì, toàn thân anh kiệt sức tới rã rời, cho đến cuối cùng khi công an tới giải thoát cho anh khỏi trận đòn và đưa anh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.