- Vậy ra đây là lý do khiến em bỏ Winter sao?
Phong cau mày đưa
mắt nhìn quanh quán ăn nhỏ, chưa từng nghĩ rằng một vầng hào quang chói
lọi như Linh sẽ rời bỏ lâu đài lộng lẫy Winter mà chấp nhận một nơi lụp
xụp đáng thương thế này. Điều đó càng làm Phong thấy kỳ quặc và tò mò về con người của cô.
- Có vấn đề gì sao? Tôi thấy nó thực sự rất
tốt – Linh không nhìn anh, vẫn luôn tay lật giở vỉ thịt bò cuốn lá lốt
nướng, một tay không ngừng quạt lò than hoa phía dưới. Thịt bò cuốn lá
lốt nướng và nem nướng là hai món cuốn được ưa chuộng nhất tại quán của
cô. Quán ăn đông khách ngay từ ngày đầu tiên mở cửa, cho đến hôm nay đã
có không ít người trở thành khách quen của quán.
Phong nhìn
những khách hàng vui vẻ không ngừng gọi thêm đồ, những người phục vụ
thiếu chuyên nghiệp nhưng thừa nhiệt tình, không ngừng chạy qua chạy lại và Linh không ngừng đổ mồ hôi khi ngồi bên bếp than, chợt cảm thấy mình như kẻ dư thừa.
- Về Winter làm cho anh. Anh trả lương cho em gấp đôi trước đây.
Mặc kệ bụi than bay lên bám vào quần áo, Phong ngồi sụp xuống trước mặt cô, thấp giọng năn nỉ.
Linh ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, trong lòng thắc mắc không hiểu tại
sao hôm nay gã giám đốc luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo lại có thái độ lạ như thế? Cô không ghét Phong, không thấy anh ta đáng sợ như lời
Cường nói, nhưng cũng không ưa gì anh ta cả.
Nhìn gương mặt ửng
hồng vì than nóng, mồ hôi túa ra trên mặt làm mấy lọn tóc mai dính chặt
vào má của Linh, Phong thấy tim mình đập loạn lên. Một người từng trải
trên tình trường như anh không ngờ cũng có lúc thế này. Từ khi nào, cô
gái này cho anh một cảm giác vô cùng mới mẻ, lại rất thân quen, làm cho
anh thấy hình bóng của mẹ lồng trong cô. Anh muốn ngày ngày được thấy cô ở nơi mình làm việc, muốn thỉnh thoảng được tới quấy rầy và quẩn chân
cô trong bếp. Hình ảnh cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi vẫn in hằn trong tâm trí anh.
- Ở đây, tôi là bà chủ. Còn về làm cho anh, tôi
chỉ là người đi làm thuê. Nếu là anh, anh sẽ chọn cái nào? – Linh buồn
cười vì vẻ mặt ngây ra của Phong, nhưng vẫn cố gắng giữ nghiêm túc.
- Chỉ vì lý do đó thôi sao? – Phong ngẩn ra – Thậm chí nếu là muốn làm bà chủ của cả Winter, tôi cũng có thể cho em.
Nói xong câu này, anh lén đưa mắt nhìn phản ứng của Linh, chỉ thấy cô khẽ
cười lắc đầu, giống như cô đang nghĩ chuyện anh vừa nói là một chuyện
cực kỳ khôi hài.
- Em không tin ư? – Phong cảm thấy tự ái trước vẻ mặt đó của cô.
Anh nói hoàn toàn nghiêm túc. Anh có thể cho cô mọi thứ, chỉ cần cô đồng ý theo anh.
- Anh về đi. Nếu có nhu cầu ăn món cuốn thì tới đây, tôi mời – Linh không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ lắc đầu như một sự từ chối ngầm.
- Vậy là em không đồng ý? – Phong thở dài, chính anh cũng biết rất khó để mua chuộc cô gái này.
- Tất nhiên là không đồng ý rồi – Tiếng Đại vang lên từ phía cửa.
Linh đưa mắt ra ngoài, Đại đang loay hoay dựng chiếc xe máy cũ gọn vào một
chỗ. Đại tới cũng chỉ kịp nghe thấy câu hỏi sau cùng của Phong, nhưng
nhìn dáng vẻ ăn mặc của anh ta là trong lòng anh đã thấy khó chịu. Đã
thế anh ta lại còn sán lại ngồi gần Linh, điều ấy cũng đủ làm Đại thấy
ngứa mắt và muốn tống cổ anh ta ra khỏi cửa hàng rồi.
Linh thấy anh tới thì lo lắng hỏi:
- Thế nào rồi anh?
Đại lắc đầu thở dài, phớt lờ sự có mặt của Phong, anh ngồi xuống cạnh Linh, cầm lấy chiếc vỉ từ tay cô và bắt đầu cầm lấy quạt nan quạt lấy quạt
để.
Bụi than bốc lên, bay ngược về phía Phong đang ngồi làm anh
ta không chịu được nóng và bụi, vội vàng ho khan mấy tiếng, mắt trợn
trừng nhìn Đại. Linh phì cười khi thấy Đại làm vậy, không ngờ người như
anh khi ghen lên lại giống trẻ con đến thế.
- Suy nghĩ kỹ lời đề nghị của tôi nhé. Tôi về đây – Phong bực bội phủi bụi than trên áo,
không thèm để ý đến Đại nữa mà quay sang nói với Linh.
Linh không tiễn Phong ra cửa, chỉ đáp một câu cộc lốc sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Đại, bắt đầu cuốn thịt bò.
- Hắn tới tìm em làm gì thế? – Đại vừa nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt nan, vừa khẽ hỏi.
- Mời em quay lại Winter làm.
- Em từ chối à?
- Em đã kịp từ chối đâu thì anh đã nhảy vào từ chối thay rồi còn gì – Linh lừ mắt.
- Anh ghét hắn. Nhưng nếu em thích làm ở đấy hơn thì cứ đến đó. Việc ở
đây cũng không có gì, anh với mấy đứa nhân viên làm cũng đủ rồi.
- Chưa được. Mấy người này mới làm, pha nước chấm còn kém lắm. Mình làm dở cái là mất khách ngay.
Linh nói vậy nhưng vẫn thầm cảm thán trong lòng. Một phần nhờ có anh chủ
quán đẹp trai, lại khéo tán tỉnh như Đại nên mấy cô nữ sinh ham ăn quà
vặt hầu như ngày nào cũng đóng đô ở đây. Chắc chẳng bao lâu nữa, trình
độ tám chuyện của Đại còn hơn hẳn các bà, các cô ấy chứ!
- Thế chuyện của anh Lâm thế nào? Bên nhà người ta vẫn kiên quyết kiện sao?
Nghe cô hỏi đến chuyện này, nét mặt của Đại lại trầm xuống, anh thở dài đáp:
- Ừ. Vụ này xem chừng căng đấy. Anh vừa ghé qua trại tạm giam thăm Lâm, nó gầy và xanh hẳn đi.
- Còn may là chị Trang không bị làm sao, nếu không còn mệt nữa.
- Luật sư bảo vì ngay sau khi gây án, Lâm gọi điện báo cấp cứu nên có thể sẽ được giảm án. Nhưng chắc phải gần chục năm đấy. Lại còn tiền bồi
thường cho bên kia nữa, không ngờ họ lại cạn tàu ráo máng như thế. Hai
gia đình cũng đã từng đi lại, họ cũng biết bây giờ nhà anh khó khăn,
không ngờ còn ép.
- Hai bác không sao chứ?
- Mẹ anh giờ
như đèn dầu trước gió, bố anh thì chạy đi tìm khắp anh em, bạn bè cũ nhờ giúp đỡ, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Tính ông ngay thẳng, không
cầu cạnh ai bao giờ, nên có đi cũng chỉ là nhờ người ta cho thằng Lâm có cuộc sống thoải mái và đầy đủ một chút mà thôi – Đại lắc đầu.
Sau khi Lâm gây ra chuyện lớn, cả gia đình Đại đều như ngồi trên đống lửa.
Linh phải đón Như Ý về chăm sóc hàng ngày khi tới đây bán hàng thì lại
gửi bác Ngân trông giúp. Đại cả ngày chỉ bận chạy ra cửa hàng rồi lại về nhà, không có lúc nào được ngơi nghỉ. Gánh nặng của cả gia đình lúc này đè trĩu trên hai vai anh. Giấy tờ nhà vừa lấy được về lại tiếp tục nằm ở ngân hàng.
- Em này… – Đại chợt gọi.
- Sao anh? – Linh đang cắm cúi làm, ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên thấy Đại cũng đang nhìn mình.
- À thôi, làm nhanh đi rồi ăn trưa nữa. Hôm nay nắng quá đi mất, mới đầu
hè thôi đấy – Đại lắc đầu cười, lại tiếp tục với công việc của mình.
Linh không nói gì nữa, cũng không thắc mắc tại sao Đại đang định nói điều gì đó lại ngừng lại. Tính Đại là thế, cô càng gặng hỏi thì càng không ra
vấn đề, nếu cần thì Đại sẽ tự nói với cô. Bây giờ đầu óc anh đang căng
ra như quả bóng bay, cô chỉ muốn anh được thoải mái nhất nên cũng không
bao giờ vặn vẹo anh chuyện gì.
Đại quạt luôn tay, nướng mấy xiên thịt cuốn và nem liền, mồ hôi nhanh chóng vã ra đầy trên trán, thỉnh
thoảng anh lại lấy tay áo lau đi. Linh trộm nhìn vầng trán bóng mồ hôi
của anh, nước da đen sạm lại vì phải đi giao hàng nhiều, mái tóc xơ xác, vẻ đạo mạo đường hoàng của một ông chủ lớn trước đây đã không còn nữa,
cô bỗng thấy thương anh. Phải bắt đầu lại từ đầu thế này, dù Đại chưa
từng than vãn một câu nào, nhưng cô biết anh đã rất cố gắng. Người như
anh trên đời này thật hiếm có.
Trong lúc Linh và Đại còn đang mê mải với công việc nơi hàng quán, thì trong một quán bar, Cường đang dốc từng cốc rượu lớn vào miệng. Từ sau khi rời khỏi Winter và bị điều
chuyển đến một nhà hàng khác, anh bỏ bê công việc hẳn. Ngoài việc tới
xem mỗi khi Master Chef tổ chức thì chủ yếu anh đều ở nhà hoặc tới các
quán rượu thế này. Cường không biết, ngoài rượu ra thì liệu còn có gì có thể giúp mình quên được Linh hay không?
- Anh Cường, anh uống nhiều lắm rồi đấy nhé!
Một cô gái mặc váy đỏ ngồi ngay cạnh anh nói một cách không kiên nhẫn. Ngày nào cô cũng chạy theo anh, và tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự
lạnh lùng của anh. Dường như ở trong mắt anh, không một cô gái nào có
thể tồn tại sánh ngang với người kia. Dù cô có bày ra bao nhiêu cách, dù cô có dịu dàng hay nhường nhịn cỡ nào, người đàn ông này vẫn chỉ nhìn
cô như một người qua đường xa lạ.
- Anh định thế này đến bao giờ nữa? Mẹ anh buồn lắm đấy, anh biết không? – Hằng không nhịn được nữa,
giật cốc rượu ra khỏi tay anh.
Cường cười nhạt, vẫy tay gọi anh chàng bartender mang cho mình chiếc cốc khác, lại tiếp tục rót rượu.
- Anh tỉnh táo lại một chút. Cô ta sẽ không bao giờ lấy anh đâu.
- Đó không phải việc cô – Cường lắc đầu, lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện với Hằng trong nhiều ngày qua.
- Em nói thật – Hằng nắm chặt lấy cánh tay anh, lay nhẹ – Anh có biết cô ta là ai không?
- Ý cô là cô biết về cô ấy nhiều hơn tôi phải không? – Cường liếc xéo Hằng.
Cường không biết, mới cách đây vài ngày, Hằng có tới văn phòng bà Phượng
chơi, không ngờ lại nghe lén được một bí mật cực kỳ to lớn. Sau khi đắn
đo suy nghĩ vài ngày, cô nàng quyết định chạy tới tìm Cường. Nếu Cường
biết điều này, có thể anh sẽ hồi tâm chuyển ý mà quên con bé đầu bếp kia đi, như thế cô cũng sẽ không phải thực hiện lời hứa nhường bán cổ phần
lại cho Phong nữa.
- Nhưng bí mật này chỉ có em biết và mẹ anh biết.
- Vậy chắc là mẹ tôi bày cho cô, cô nghĩ như thế thì tôi sẽ tin sao?
- Không, bí mật này liên quan tới quá khứ của mẹ anh, bà ấy muốn che đậy đi không được, đời nào lại khơi ra.
Câu nói nhỏ nhẹ này không khác gì sét đánh ngang tai Cường, động tác rót
rượu của anh lập tức dừng lại. Anh nặng nề đặt chai rượu xuống bàn, đôi
mắt hằn những tia máu. Câu nói như một cú đánh nặng nề vào quá khứ mà
Cường vốn đã muốn quên đi từ rất lâu. Anh không biết điều Hằng định nói
và chuyện này có liên quan gì hay không, nhưng trong đầu anh chợt xuất
hiện một ý nghĩ hãi hùng mà ngày cả anh cũng muốn gạt ngay nó đi.
Nếu điều đó là sự thật, nếu Linh thật sự liên quan tới chuyện này, thì điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
Cường không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy, cách đây đã hơn mười năm, khi
ấy anh chuẩn bị bước sang tuổi mười tám, chuẩn bị bước vào cánh cổng đại học. Đó là một buổi sáng, lớp luyện thi được nghỉ, Cường không có việc
gì đành tới công ty của mẹ chơi. Không ngờ, anh đã vô tình lén nghe được một tin tức động trời. Đó là một cuộc cãi vã không đầu không cuối,
nhưng những gì lọt vào tai Cường cũng đủ khiến anh hiểu ra mọi chuyện.
Anh không ngờ mẹ anh lại là một người phụ nữ tàn nhẫn và mưu mô như thế, thậm chí vì một căn nhà mà có thể lừa gạt một người đàn ông, thậm chí
còn lôi anh vào chuyện này. Điều đó còn làm Cường thấy khó tiếp nhận hơn cả việc bà có nhân tình ở bên ngoài.
Vì nghe lén nên Cường
không biết người đàn ông đang tranh cãi với mẹ là ai, nhưng anh biết ông ta là một đầu bếp, thậm chí còn từng là đầu bếp của một trong những nhà hàng của gia đình. Ông ta vẫn tưởng anh là con của ông ta nên mới đến,
đề nghị mẹ anh cho nhận con, nhưng bà Phượng lại phũ phàng phủ nhận tất
cả, rằng anh không phải con ông ta, tất cả chỉ là do bà bịa ra để lấy
được căn nhà trên phố cổ cùng chút ít tài sản còn sót lại của ông ta.
Thậm chí, tất cả tiền bạc ông ta góp vào làm ăn với bà đều bị bà dùng
thủ đoạn lừa lấy hết. Cường biết, người đàn ông đáng thương đó thật sự
yêu mẹ mình, thế nên khi sự thật lộ ra, ông ta cũng không hề tức giận mà chỉ thất vọng ra về. Cường đã không ít lần tự đi thăm dò về người đàn
ông đó, nhưng chỉ biết được ông ta chuyển đi nơi khác và đã qua đời.
Mười năm qua, chưa bao giờ Cường quên được cuộc đối thoại đó, nó gần như là
một vết nhơ trong quá khứ mà anh rất muốn quên đi. Anh dọn ra ở riêng
sau khi vào đại học, ra nước ngoài sống cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy mặt mẹ anh. Dù trong lòng có yêu thương mẹ mình bao nhiêu, nhưng anh
không thể tha thứ được cho bà, nhất là khi anh phải chôn chặt điều đó tự đáy lòng, không dám hé răng nói với ai, kể cả Linh, người mà anh yêu
thương nhất. Anh sợ Linh biết chuyện rồi sẽ khinh ghét mẹ anh và rời xa
anh.
Quá khứ chợt bị xới lên như một luống ruộng cày bừa bộn!