- Cô ta là con gái người tình của mẹ anh đó. Anh nghĩ khi biết tin đó, cô ta còn ở bên anh sao?
Cường như không còn nghe thấy lời của Hằng nữa, càng không muốn bắt bẻ thực
hư trong lời nói của cô ta. Quá khứ và hiện tại như một bộ tranh ghép
hình rời rạc, nhưng cuối cùng nó vẫn khớp lại với nhau một cách mạch lạc không thể tưởng tượng nổi. Là duyên hay nghiệt? Anh và Linh, những đứa
trẻ của số phận cuối cùng lại tới với nhau. Quá khứ bị che đậy cuối cùng cũng đã tróc ra thành từng mảng nham nhở, như những vết thương chặng
chịt trong tâm hồn mỗi người, anh và cô.
Em có biết chuyện này
không Linh? Hay đó mới là lý do để em rời xa anh? Nếu tất cả là sự thật, chúng ta liệu có thể bỏ qua quá khứ mà quay lại với nhau, quên đi hết
thảy và tới một nơi thật xa hay không? Anh phải làm gì để làm em quên đi được nỗi hận thù mà em vẫn đau đáu trong lòng kia? Anh phải làm gì để
em được sống vui hơn, không phải lo lắng về quá khứ nữa? Anh phải làm gì để giúp em gánh hết nỗi đau này?
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Cường cười nhưng nước mắt lại tràn ra trên mặt. Anh ngửa mặt cười, cười lên
sằng sặc khiến cho Hằng và anh chàng bartender kinh hãi, không biết anh
bị làm sao nữa. Nhưng rồi họ thấy anh gục đầu xuống tay, và khóc nấc
lên. Hằng muốn làm gì đó để an ủi anh, nhưng lại không biết làm gì khi
thấy vẻ yếu đuối của người đàn ông mà cô vẫn luôn rất yêu.
***
Linh nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa một cách sốt ruột. Trong lòng
cô càng cảm thấy khó chịu hơn khi mà người hẹn đã tới muộn gần ba mươi
phút, cũng không hề thông báo rằng sẽ tới muộn. Việc ở cửa hàng còn bề
bộn, Đại vừa phải lo việc ở nhà, vừa phải lo việc ở quán, còn cô thì
phải ngồi đây chờ một người mà thực sự cô không biết sẽ có chuyện gì để
nói.
Cuối cùng thì Huyền cũng tới, sắc mặt nhợt nhạt như người ốm lâu ngày mới dậy. Thấy cô, Huyền chỉ gật đầu cười khẽ, cũng không nói
một câu xin lỗi vì đã để cô phải đợi tới lúc này.
- Em rất vội,
nên chúng ta nói nhanh thôi nhé! Chị cần gặp em có chuyện gì vậy? – Linh vào ngay vấn đề sau khi người phục vụ để thêm một ly nước xuống bàn.
- Chuyện này đáng ra không liên quan gì tới em, nhưng chị vẫn muốn gặp em trước khi gặp anh Đại và nói chuyện với gia đình anh ấy. Nếu chị nói
với họ trước, có thể mọi chuyện sẽ không được giải quyết êm đẹp lắm.
Linh ngạc nhiên, không biết Huyền rốt cuộc muốn nói tới chuyện gì?
Huyền lục túi xách ra một tờ giấy và đưa đến trước mặt cô, nói tiếp:
- Sở dĩ chị tới muộn là vì cái này. Chị sợ nói miệng em sẽ không tin nên mới mang nó tới. Em xem đi.
Linh cầm lấy tờ giấy, vừa đọc mấy dòng thông tin trên cùng cô đã giật mình.
Đến khi đọc tới những dòng chứng nhận ở phía dưới thì mặt cô đã tái
nhợt, dường như thở cũng không nổi. Tờ giấy báo kết quả khám thai của
Huyền. Cái thai được ba tháng, sức khỏe tốt. Chỉ đọc tới đây là cô đã
hiểu mục đích của cuộc gặp gỡ này rồi. Cái thai ấy chắc chắn liên quan
tới Đại. Còn cô đột nhiên trở thành người thứ ba.
- Chị rất xin
lỗi em, có thể điều này sẽ làm em tổn thương. Nhưng chị rất muốn sinh
đứa nhỏ này ra, càng không muốn nó không có cha. Em cũng có một đứa
cháu, nó không có mẹ, lại bị bố nó từ chối, chắc chắn em cũng rất đau
lòng, em không nhẫn tâm nhìn con chị rồi sau này cũng sẽ như thế, đúng
không? – Huyền tha thiết nhìn cô.
Linh lặng im. Cú sốc làm cô nín bặt, cổ họng như cứng lại, một lời cũng không nói ra được.
Trách ai đây? Cô bước vào cuộc đời Đại chưa lâu bằng cái thai trong bụng
Huyền, cô nghiễm nhiên trở thành kẻ dư thừa chứ không phải Huyền. Trách
số phận trêu ngươi sao? Cô vốn là kẻ không được số phận ưu ái từ lâu lắm rồi.
- Nếu chị cưới anh ấy, các anh chị làm trong tòa án và văn
phòng luật sẽ giúp đỡ cho anh Lâm được lĩnh bản án nhẹ nhất. Chị không
muốn anh Đại phải lựa chọn giữa em và hai mẹ con chị, không muốn ép anh
ấy phải chọn lựa giữa tình cảm gia đình và tình yêu với em. Nếu nói về
yêu, chị cũng yêu anh ấy nhiều không kém gì em, thế nên chị có thể mang
tới cho anh ấy một gia đình thực sự được, chị cũng sẽ yêu thương và chăm sóc cho Như Ý như chính con đẻ của chị. Thế nên chị gặp em hôm nay muốn em tác thành cho anh ấy, cho cả đứa bé trong bụng chị nữa. Chị biết
điều này rất khó, nhưng chị cầu xin em đấy, được không?
Linh nhìn vào đôi mắt khẩn khoản của Huyền, cô có thể từ chối sao? Như Ý là một
đứa trẻ đáng thương, cô có thể nhẫn tâm nhìn một đứa trẻ khác rơi vào
hoàn cảnh đáng thương như thế sao?
- Được rồi, em đã hiểu ý chị – Linh gật đầu, cố tỏ ra cứng rắn.
Sau đó cô lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Huyền, hỏi một câu:
- Nhưng chị có thấy chuyện này công bằng với em không?
Nghe Linh hỏi câu đó, mặt Huyền hơi đỏ lên, chỉ cúi đầu không nói gì. Linh
không đợi nghe câu trả lời mà đưa tờ giấy lại cho Huyền, sau đó cầm túi
xách đứng dậy. Cô vừa đi được mấy bước, lại nghe Huyền rụt rè gọi lại.
- Có chuyện này…
Linh quay đầu, không ngồi lại chỗ cũ mà chỉ lẳng lặng đứng đợi nghe Huyền nói tiếp.
- Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, em coi như không có nhé! Chị không muốn anh Đại nghĩ chị nhiều chuyện.
Linh cười nhạt, lại quay lưng đi ra ngoài. Huyền nhìn theo bước cô đi, cảm
thấy hơi sợ hãi khi nhớ lại đôi mắt trong veo mà lạnh lùng của Linh khi
nãy. Nhưng vì hạnh phúc của chính mình, vì đứa con trong bụng, cô không
còn lựa chọn nào khác cả.
Linh rời khỏi quán cà phê, cô không
quay lại cửa hàng ngay mà ngồi trên một ghế đá bên bờ hồ Gươm, lẳng lặng nhìn dòng nước lăn tăn trên mặt hồ.
Trời đã chuyển hẳn sang thời tiết mùa hè. Ánh nắng chiều lấp lánh soi trên mặt hồ, du khách tản bộ
liên tục bấm máy để cố lưu giữ lại vẻ đẹp của hồ lúc này. Cơn gió mát
mơn man trên da thịt, nhưng Linh chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Những đau thương cố đè nén trong lòng, lúc này cô không còn kìm giữ được nữa, cô khóc
nấc lên. Tiếng khóc làm vài người đi ngang qua phải quay lại nhìn đầy ái ngại. Họ chỉ thấy một cô gái trẻ, mái tóc xõa tung, đôi mắt nhòe nhoẹt
một quầng nước, hai môi cắn chặt vào nhau, nước mắt cứ thế không ngừng
tuôn ra tưới đẫm hai gò má xinh đẹp.
Linh không muốn mang tâm
trạng nặng nề này trở về quán, nên sau khi ngồi ở đó không biết bao
nhiêu lâu, đến khi trời xẩm tối, cô mới lặng lẽ đứng dậy, nhắn cho Đại
một cái tin rằng cô mệt nên nhà nghỉ trước, sau đó mới chầm chậm ra về.
Đại lo lắng gọi lại, nhưng chỉ nhận được những tiếng tút dài. Cô không
bắt máy.
Khi Linh về tới sân khu chung cư thì trời đã tối hẳn. Cả người cô rã rời, mỏi mệt, hai chân căng ra, cô cũng không nhớ mình đã
đi bộ qua bao nhiêu con phố để về đến đây nữa. Đầu óc cô ngập tràn những tranh đấu, và cô phải đi bộ để làm nguội chúng lại. Chuyện đã đến nước
này, cũng không còn có cách giải quyết nào tốt hơn nữa. Cô và Đại thậm
chí còn chưa ràng buộc nhau cái gì, cô làm sao có thể giữ chân anh đây?
Nếu cô không rời ra trước, chỉ sợ anh sẽ càng bị khó xử thêm mà thôi.
Tình yêu là thế đấy. Người ta có thể yêu nhau không dứt ra được, nhưng cũng
sẵn sàng hy sinh cho người kia, sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để tác thành cho đối phương được trọn vẹn.
Linh vừa thất thểu bước vào sân chung
cư thì chợt nghe một tiếng gọi đầy mệt mỏi từ phía sau. Vừa nghe cô đã
nhận ra tiếng của người này, là Cường.
Từ lần cuối cùng gặp anh
tới nay cũng đã hơn một tháng, vậy mà Linh cảm thấy như đã lâu lắm, vì
nhìn anh thay đổi quá nhiều. Cường mặc một bộ đồ sơ mi nhàu nhĩ, tóc tai tua tủa, râu ria cũng không chịu cạo sạch, nhìn anh như mới đi ra từ
một khu ổ chuột chứ không phải một giám đốc nhà hàng sang trọng.
Cường đứng phía sau, ánh mắt nhìn cô nửa đau đớn, nửa lại đầy ưu phiền. Nhưng cô còn lòng dạ nào thương xót cho anh nữa, trong khi chính cô cũng đang phải thương xót cho chính mình.
Bước chân Cường đi tới nhanh hơn, anh như chạy lại gần cô rồi bất ngờ ôm chầm lấy cô, miệng lảm nhảm như người say:
- Anh biết hết rồi. Quay về với anh đi. Thương tổn của em cũng là nỗi đau trong lòng anh, hãy để anh gánh hết cho. Anh sẽ đưa em đi, chúng ta
quay lại Mỹ, quay lại nơi mà chúng ta đã từng rất hạnh phúc. Quên đi mọi quá khứ em nhé!
Những câu nói của Cường lại khiến nỗi lòng cô
cuồn cuộn như sóng ngầm. Linh túm chặt áo anh, cố không cho mình khóc
thành tiếng, nhưng nước mắt cứ thế một lần nữa lại ào ạt tuôn ra, ướt
đầm cả vai áo Cường.
Hai con người bị buộc lại với nhau bởi những lỡ làng và dối trá của quá khứ. Hai con người, hai tâm sự, họ ở cạnh
nhau như an ủi cho nhau. Hơi ấm của anh, bờ vai anh làm cô cảm thấy nhẹ
nhõm đi nhiều. Ít nhất thì cô sẽ không bị cả thế giới này quay lưng, vì
còn có anh ở đây, dang tay ôm lấy cô khi cô đau khổ nhất.
Đại
không ngờ mình lo lắng cả một buổi chiều, trời vừa tối là vội vàng bỏ cả cửa hàng cho mấy nhân viên, chạy về đây để xem tình hình Linh thế nào,
cuối cùng lại chứng kiến được cảnh hai người đứng ôm nhau ở ngay đầu lối đi lên khu chung cư. Tim anh như thắt lại. Hai người không nói gì, họ
cứ đứng ôm nhau như thế một lúc. Cuối cùng, sau khi Cường đưa Linh vào
thang máy để lên nhà rồi, Đại mới dám thở sâu một hơi.
Những vết thương trong quá khứ lại trở mình nhức nhối.
Trước đây, anh đã từng chứng kiến mối tình đầu của mình ôm một người con trai khác. Lúc đó anh đã ghen lồng lộn lên, còn xông vào đánh nhau với gã
trai kia. Cuối cùng anh thắng, tình cảm của anh và nàng cũng theo đó
chấm dứt theo. Còn lúc này, đã gần mười năm qua đi, anh không còn là cậu sinh viên háo thắng, thích hơn thua như ngày đó nữa, nỗi đau cảm nhận
càng thấm thía hơn. Cô là người anh đang yêu, anh coi cô như mối tình
cuối của đời mình, thiết tha muốn hợp pháp hóa mối quan hệ của hai
người, thì cô lại tát cho anh một cái đau như thế. Cô ở bên anh chỉ vì
thương hại anh hay sao? Cô cho rằng anh sẽ gục ngã vì những thất bại
trong sự nghiệp hay sao?
Nếu Linh chỉ nghĩ được đến thế thì có lẽ đã uổng công anh yêu cô rồi.
Đại thấy nực cười thay cho chính mình. Yêu hai người con gái vào đúng hai
thời điểm bắt đầu sự nghiệp, và cuối cùng cả hai đều rời bỏ anh, để tìm
một chỗ dựa tốt hơn cho cuộc đời. Họ làm vậy không sai, có lẽ tình yêu
vốn không đủ để nuôi dưỡng một mối quan hệ bền vững. Nếu Linh theo anh,
cô sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi và khổ cực, phải chăm sóc cho mẹ
anh, phải chăm cho cả Như Ý. Dù anh có cho cô tình yêu nhiều đến đâu,
cuối cùng anh vẫn không thể gánh hết cho cô được những thiệt thòi đó.
Buông tay hay không? Đại thầm nghĩ.
Anh ngẩng đầu nhìn, thấy đèn ở căn hộ của cô bật sáng, anh quay gót trở lại quán ăn. Dù không có cô, con đường này anh sẽ vẫn phải bước