Điều Bí Mật

Chương 61: Q.2 - Chương 61: Con đường rẽ ngang




Tối hôm ấy, Đại không gọi thêm cuộc nào nữa mà chỉ nhắn một tin, dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ tới thăm.

Linh cũng không mong là anh sẽ tới tối nay, căn bản cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, không biết phải mở lời ra sao và bắt đầu từ đâu để kết thúc mối tình trái ngang của hai người. Cường nói muốn hai người quay lại với nhau, nhưng cô không trả lời anh. Nếu cô quay lại với anh thì cũng chỉ để tìm một chỗ dựa và tìm một cái cớ để quên đi Đại, không thể ở cạnh Như Ý, cô càng khóc nhiều, đến sáng ra thì mắt cô đã sưng húp lên.

Thật may cả ngày hôm sau Đại cũng không tới quán làm việc. Linh biết, hôm nay sóng gió sẽ tới với gia đình anh càng nhiều hơn. Cô không biết được ý của Đại thế nào, nhưng có thể biết được thái độ của ông Phương, bà Nguyệt với chuyện này. Còn gì vui hơn nếu họ có ngay một đứa con dâu và thêm một đứa cháu nội, nhất là khi người Đại sẽ lấy lại là người họ rất ưng ý.

Đến tối, Đại bế Như Ý tới nhà cô.

Linh đã ổn định lại tâm trạng, thậm chí còn tỏ ra như không biết chuyện gì, cô muốn nghe xem anh sẽ nói gì với mình rồi mới nói rõ ý định của bản thân. Nhưng Đại không nói gì cả. Suốt buổi tối, anh và Như Ý cùng ngồi chơi, xem ti vi trong lúc cô dọn dẹp. Thái độ của Đại hơi gượng gạo dù anh đã cố làm cho mình tự nhiên nhất. Linh đủ tinh tế để nhận ra sự thay đổi đó, nhưng cô vẫn lặng im chờ anh nói ra mọi chuyện. Nếu anh thực sự tin tưởng cô thì dù lựa chọn thế nào anh cũng sẽ nói với cô.

Đến tận khi bé Như Ý đã ngủ, cuối cùng chỉ còn lại Đại và Linh ngồi xem ti vi ở phòng khách, đến lúc này, Đại mới nhẹ cầm lấy tay cô hỏi:

- Em có hối hận khi quyết định ở bên anh không?

Dù đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc nói chuyện này nhưng Linh vẫn thấy bất ngờ với câu hỏi mở đầu như thế. Cô lúng túng, cúi đầu không biết nói thế nào cho đúng.

Hối hận? Tất nhiên là cô không hối hận. Nhưng nếu cô trả lời như thế, chuyện tình này liệu có thể chấm dứt được hay không? Hoặc nếu Đại đã có lựa chọn của mình, và lựa chọn đó không phải là cô, thì liệu câu trả lời thành thật có níu nổi bước chân anh? Linh không dám chắc nên càng không dám quả quyết trả lời.

Sự im lặng của cô lại khiến cho Đại có một suy diễn khác. Anh nghĩ cô đang lưỡng lự, đang đấu tranh, lựa chọn giữa anh và Cường. Anh cảm thấy chua chát trong lòng, nhưng vẫn một mực im lặng, chờ đợi cô lên tiếng. Nếu cô hối hận với lựa chọn này, thì dù cho anh có yêu cô bao nhiêu, anh vẫn sẽ đẩy cô rời xa mình. Yêu là muốn người mình yêu hạnh phúc và tìm hạnh phúc của mình trong chính hạnh phúc của người yêu. Anh muốn cô thật sự được hạnh phúc chứ không phải lựa chọn ở bên anh chỉ vì thương hại anh.

- Sao tự nhiên anh lại hỏi em như thế? Anh hối hận sao?

- Em cho là anh hối hận? – Đại cười nhìn cô, đôi mắt anh tựa như một đứa trẻ hồn nhiên không tính toán.

Nhưng nụ cười của anh lại rất buồn.

Đây là cách rút lui của anh sao? Cần gì phải đi vòng vèo như thế? Linh thầm cay đắng. Chẳng lẽ anh muốn cô phải là người nói ra lời chia tay trước? Chẳng lẽ đến lúc này anh còn cho rằng anh không có lỗi gì trong chuyện này sao?

Thực tình, Linh cũng không biết rằng cho đến giờ Đại vẫn hoàn toàn không biết chuyện Huyền đã có thai. Sáng nay, khi Đại vừa chuẩn bị đến cửa hàng như thường lệ thì chị Năm giúp việc nói rằng mẹ anh hơi thở rất yếu. Cả nhà vội vàng gọi cấp cứu đưa bà vào bệnh viện, và anh ở lỳ trong đó tới tận tối mới về nhà. Nghĩ đến cảnh mà mình chứng kiến từ tối qua, Đại không cho mình có thêm phút nghỉ ngơi nào, lại bế Như Ý đến đây tìm cô để nói chuyện cho rõ ràng. Trong đầu anh nghĩ rằng, với hoàn cảnh của anh bây giờ, cô hoàn toàn có lý do để rời bỏ anh.

Cả hai đều không biết rằng, với những suy diễn âm thầm trong đầu lúc này đã đẩy mình vào một tương lai vô cùng bế tắc và tuyệt vọng.

- Thực ra em không cần nói, anh cũng có thể hiểu. Sao em lại gượng ép mình như thế? Lựa chọn ở bên cạnh anh chỉ làm khổ thêm cho em – Đại vẫn điềm đạm nói, bàn tay anh đang nắm lấy tay cô đã buông ra – Em không cần phải thương hại anh, quay về với nó đi.

Linh không tin được rằng thay vì nói sự thật với cô và nhận tất cả phần lỗi về mình, Đại lại lựa chọn đẩy lý do cho một cuộc – chia – tay – sắp – diễn – ra – sang cô. Anh lại cho rằng cô còn có thể quay về bên Cường hay sao?

Ừ, nếu anh đã nghĩ thế, vậy thì cô cũng cho anh toại nguyện.

Linh nghĩ như thế trong đầu, thầm quyết tâm với bản thân, sau đó quay sang nhìn anh, giọng cô cũng lạnh đi một phần:

- Bên anh có nhiều cô gái thích hợp hơn em…

- Ừ… – Đại không tỏ ra ngạc nhiên khi nghe thấy giọng điệu nửa oán trách, nửa giận dỗi của cô.

Anh không chấp nhận được khi thấy cô lén lút ôm Cường thì cô cũng vậy thôi, có lẽ cô không chấp nhận nổi trái tim đa tình của anh.

- Anh biết, ở bên nó, em sẽ không phải lo tranh giành tình cảm với ai hết. Em càng không phải lo cho tương lai nó sẽ phản bội em. Nó có thể cho em cuộc sống đầy đủ và sung sướng, còn anh thì không. Anh biết, em đã lựa chọn đúng – Đại cười vuốt tóc cô và dứt khoát đứng dậy – Cửa hàng chúng ta cùng nhau mở, nếu em thích thì anh nhường lại nó cho em. Còn nếu em buông, coi như anh vay tiền em, lúc nào làm ăn khá hơn anh sẽ trả lại. Nếu chúng ta chấm dứt, anh thực sự không muốn gặp lại em. Như thế càng làm anh và em khó xử thêm.

- Anh giữ nó đi, em sẽ quay lại Mỹ.

- Được. Đêm nay anh bận, em chăm sóc Như Ý dùm anh. Ngày mai anh sẽ đến đón con bé.

Linh gật đầu, lặng lẽ quay vào trong, cố để anh không nhìn thấy đôi mắt đã phủ một tầng nước mờ mịt của mình. Đến khi nghe thấy tiếng cửa khép lại rồi, cô mới khóc nấc lên thành tiếng. Tiếng khóc như vỡ òa trong căn nhà yên tĩnh, cô run rẩy lên từng hồi, giống như ai đó đang cầm dao rạch ngang dọc trong tâm hồn vốn đã đầy sẹo của cô.

Anh đi sao? Anh cứ thế mà đi sao? Đến giải thích một câu anh cũng không nói? Đến thú nhận một câu anh cũng không nói. Anh cứ thế mà quay lưng đi, cứ thế đổ lỗi cho cô, như thể trong chuyện này cô mới là người sai.

Linh cố giấu trong tim nỗi niềm của mình, cũng như Đại lặng lẽ gặm nhấm nỗi auau của anh. Đôi khi chính những điều bí mật tạo nên số phận. Hai con người yêu nhau, chỉ bởi cố gắng che giấu đi những bí mật nhỏ nhoi mà khiến cho cuộc đời rẽ ngang sang hai hướng.

***

Ba tuần sau, Lâm bị kết án sáu năm tù. Ngay sau đó, Đại tổ chức lễ cưới với Huyền, một đám cưới vội vã.

Hai ngày trước khi lễ cưới được tổ chức, Linh tới thăm và chào bà Nguyệt lần cuối trước khi ra nước ngoài. Bà Nguyệt ở nhà chị Tâm, người con gái cả của bà. Ngôi nhà cũ vì cần sửa sang lại trước khi tổ chức lễ cưới nên cả nhà đưa bà tới đây để dưỡng bệnh. Bà tỉnh táo, nhưng vẫn như trước, không nói năng hay động đậy gì. Con trai út nhập ngũ xa nhà, con trai lớn phá sản, bà thoi thóp sống giữa nỗi niềm xót xa chằng chịt. Cú sốc do Lâm gây ra cuối cùng đã quật ngã bà, bà gần như không còn gượng nổi nữa. Nằm viện suốt nửa tháng, đã không ít lần bác sĩ lắc đầu bó tay, nhưng ý chí muốn được nhìn thấy đứa con trai thân yêu lần cuối như một tia sáng le lói, yếu ớt nhưng không bao giờ tắt. Rồi khi Đại nói với bà rằng anh sẽ lấy Huyền, sẽ cho bà một đứa cháu nội nữa, bà như được hồi sinh. Bà dần tỉnh táo hơn, khỏe hơn khiến mọi người rất vui mừng.

Khi Linh tới chơi, chị Tâm vì vội đi sắm đồ cưới nên bảo cô ở lại chơi với bà lâu hơn. Linh đồng ý, sau đó còn thay cả cô giúp việc của nhà chị Tâm tắm cho bà. Bà Nguyệt nhìn vẻ mặt cố tỏ ra dửng dưng của cô, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi niềm tiếc nuối. Bà tiếc cô con dâu hụt này! Khi Đại dẫn cô về nhà và giới thiệu rằng cô là bạn gái của mình, bà Nguyệt đã mừng thay cho con mình tìm được người như ý. Rồi đến khi Đại quyết định cưới Huyền, nói tất cả sự thật với bà về cái thai kia, bà vốn nên tỏ ra vui mừng, nhưng khi thấy vẻ mặt lúc nào cũng buồn bã, u ám của con, bà biết đây là một quyết định miễn cưỡng. Đứa con trai ương bướng nhất, luôn tự làm theo ý mình của bà cuối cùng cũng phải làm một việc mà nó không mong muốn.

- Có lẽ đây là lần cuối cùng con được gội đầu cho bác? – Linh vừa ngồi phía sau tràng kỉ, vừa nhẹ nhàng dội nước lên mái tóc dài đã bạc quá nửa của bà.

- Con vừa thấy chị Tâm chuẩn bị cho bác một bộ áo dài đẹp lắm, bác mặc chắc rất vừa – Cô lại nhẹ nhàng nói tiếp.

- Thực ra con không giận anh Lâm một chút nào, con biết anh ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình. Bây giờ anh ấy bị như vậy, bác phải cố khỏe mạnh lên, chờ ngày anh ấy trở về bác nhé! Chị Huyền nói rằng gia đình chị ấy sẽ hết sức giúp đỡ để anh Lâm được hưởng bản án nhẹ nhất. Bác đừng lo lắng gì cả.

Bà Nguyệt ngạc nhiên, chuyện Huyền có thai thì có thể cô đã biết, nhưng chuyện gia đình Huyền có đủ khả năng để can thiệp vào chuyện của Đại thì chỉ có ông Phương, Đại và bà biết, tại sao Linh cũng biết?

- Lúc đầu khi chị Huyền tới tìm con và nói rằng chị ấy có thai với anh Đại, con đã rất giận anh ấy. Nghĩ lại có lẽ tất cả là do số phận sắp đặt hết. Nếu như con và anh ấy kết hôn, sau đó chị Huyền mới tìm tới, như thế còn bi kịch hơn, đúng không bác? Nhưng con có làm gì sai đâu, tại sao anh ấy lại cho rằng vì con thay lòng đổi dạ rồi đẩy con đi? – Linh khóc òa lên, bàn tay đang đều đặn vuốt mái tóc của bà Nguyệt cũng theo đó lạc nhịp – Tại sao anh ấy không cho con chút kiêu hãnh cuối cùng, để con có thể ngẩng cao đầu mà đi. Sao anh ấy lại đổ lỗi cho con cơ chứ?

Bà Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra. Nhưng bà không thể nói cho cô biết rằng con trai bà rời bỏ cô không phải vì cái thai trong bụng Huyền, mà vì Đại cũng đang thực sự hiểu lầm cô. Cái đêm trước khi bà đi viện, Đại có tới phòng bà. Anh vừa nắn chân tay cho mẹ, vừa nói chuyện với bà. Khi anh kể cho bà nghe chuyện anh đã nhìn thấy Linh ôm Cường khóc, cả người anh cũng run lên dữ dội. Bà biết con trai mình đang kìm nén cơn xúc động mãnh liệt nhất mà nó từng phải trải qua trong đời. Lúc đầu bà cũng giận Linh khi đối xử với con trai bà như thế. Nhưng lúc này, chỉ còn lại sự đau xót tột cùng. Số phận thực sự trêu ngươi còn người ta đến như thế sao? Cả hai hiểu lầm nhau mà không ai biết, người biết duy nhất là bà thì lại không thể nói cho ai hay.

Linh không biết những gì bà Nguyệt đang nghĩ. Trong lòng cô lúc này chỉ có sự bẽ bàng và đau khổ. Chẳng còn gì có thể cứu vãn nổi chuyện này nữa. Hai ngày nữa Đại sẽ cưới Huyền. Còn cô cũng đã nhận lời cầu hôn của Cường, vào chính cái ngày cô biết tin về đám cưới này. Cô và Cường sẽ quay lại Mỹ, sẽ xa rời hoàn toàn thành phố toàn những chuyện trái ngang này. Linh chưa bao giờ tự hỏi mình làm vậy có đúng hay không? Cô chỉ muốn chạy trốn và trả thù. Cô lấy Cường chính là để trả thù Đại, và cô đi Mỹ cũng chính là đang chạy trốn anh.

Từ đầu, hai người đã chỉ là những kẻ vô duyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.