Điều Bí Mật

Chương 62: Q.2 - Chương 62: Địa ngục sau hôn nhân




Huyền chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước vào một cuộc hôn nhân như thế. Với cô, nó tù túng, bí bách như địa ngục, nhưng lại không giống như địa ngục toàn tiếng rên la mà người ta vẫn nói.

Ngay từ đêm đầu tiên sau khi lễ cưới kết thúc, Đại lấy lý do cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức cho cái thai nên anh nhường lại phòng cho cô, còn mình thì sang phòng Như Ý ngủ cùng con bé. Hai tuần liền, hai vợ chồng không gần gũi nhau một đêm nào. Ngày nào anh cũng bế Như Ý đi từ rất sớm, tới cửa hàng và ở lì tại đó tới tận đêm khuya mới về. Anh không cho ai chăm sóc con bé, trừ thời gian ban ngày khi bà Ngân trông con bé giúp anh. Cả ngôi nhà rộng và lạnh lẽo chỉ có ông Phương và bà Nguyệt lủi thủi suốt ngày, mỗi lần đi làm về Huyền lại càng thấy ngôi biệt thự ấy không khác gì tù ngục. Cô không còn niềm nở với bố mẹ chồng mà trở nên cáu gắt lầm lì hơn. Không dám cáu giận với bố mẹ chồng, người duy nhất cô có thể trút giận lên là chị Năm giúp việc, làm bữa sáng muộn một chút cô cũng mắng, thậm chí không kịp là quần áo cho cô đi làm cô cũng mắng. Giận chồng nhưng không thể làm gì nên cô chỉ có thể trút cơn bực tức sang chị người làm khốn khổ ấy. Nếu không phải chị Tâm mấy lần khuyên nhủ, có lẽ chị Năm đã bỏ về quê rồi.

Huyền mang thai đến tuần thứ mười sáu thì bị sẩy do trượt chân ngã ở bậc thềm.

Sau một tuần ở bệnh viện chăm sóc cho vợ, Đại lại càng đi sớm về khuya, có hôm anh còn không về nhà. Huyền càng chán nản, càng hay nổi giận vô cớ hơn. Ông Phương vốn là người nóng tính, lại coi trọng bề bậc, gia giáo, nhưng con dâu mới sẩy thai nên ông cũng ngậm bồ hòn làm ngọt cho êm cửa êm nhà.

Rồi một ngày, khi ông Phương về quê ăn giỗ, sự mâu thuẫn cuối cùng cũng bùng nổ.

Hôm ấy Tâm định tranh thủ lúc chồng và con đi du lịch, sang chăm sóc bà Nguyệt, vừa tới cổng đã nghe tiếng Huyền rít lên:

- Trời ơi, mẹ muốn đi đại tiện cũng phải gọi cô Năm chứ? Gọi không được thì mẹ bấm chuông này, con đã chuẩn bị sẵn thế rồi cơ mà, nó kêu thì chị ấy sẽ chạy tới. Nhà cửa lúc nào cũng khai thối nồng nặc thế này, ai mà chịu được. Suốt ngày phải ngửi cái mùi này, con không muốn sẩy thai cũng không được.

Tâm thực sự giận dữ. Cô đã mấy lần nghe cô Năm nói chuyện Huyền hay mắng mỏ bà Nguyệt, nhưng không nghe được tận tai, lại nghĩ mình đi lấy chồng rồi thì cũng chỉ là người ngoài nên chưa tiện góp ý. Không ngờ hôm nay, vừa tới cổng thì cô đã nghe thấy những lời nhiếc mắng thậm tệ dành cho mẹ mình như thế, cô xộc vào nhà. Cảnh tượng bày ra trước mắt làm Tâm gần như muốn nổi điên với cô em dâu xấc láo của mình. Bà Nguyệt đang nằm trên trường kỉ, cả người bất động, nước mắt lăn dài, muốn nói gì nhưng lại không thể nói ra. Cô Năm lúi húi lau chùi bãi nước đái tanh hôi dưới nền nhà, bên cạnh còn một chiếc chậu, bên trong có bộ quần áo vừa mới thay của bà Nguyệt.

- Mợ có cái kiểu ăn nói vô học đó từ bao giờ thế hả? – Tâm nhìn mẹ mình, trong lòng cảm thấy xót xa, sau đó quay sang quát Huyền lúc này đang ngồi ở ghế salon – Chuyện mợ sẩy thai là do ai? Không phải là do mợ cố chấp thích đi giầy cao gót sao, tôi thậm chí đã khuyên nhưng mợ không nghe, giờ mợ trách ai?

- Tôi có nói gì sai sao? Đã bảo đóng bỉm cho mẹ đi, thay giặt cũng dễ thì không ai chịu nghe. Cả ngày thế này ai mà hầu nổi – Huyền bật lại ngay tức thì.

- Mày đừng có láo – Chị Tâm điên tiết chỉ tay về phía cô em dâu – Trời thì nóng, mày thử đóng bỉm cả ngày xem mày có chịu nổi không? Tao không ngờ mày lại là kẻ vô học, mất dạy như thế!

- Chị nói ai mất dạy? – Huyền bật dậy, tiến lại gần Tâm, thái độ như có thể sẵn sàng xông tới cấu xé đối phương bất cứ lúc nào.

- Có chuyện gì thế?

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Đúng lúc này, có tiếng quát của Đại từ cửa vọng vào. Tiếng quát vang và lạnh lẽo khiến cho Huyền đang giận điên lên cũng phải rùng mình một cái. Cô không ngờ Đại lại về thình lình vào đúng lúc này. Nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của anh đang nhìn mình chằm chằm, Huyền lại cảm thấy lo lắng, không biết anh đã nghe được những gì rồi.

- Đây, cậu về mà xem vợ cậu ăn nói hỗn láo như thế nào với mẹ đi.

Thấy chị Tâm đã không chịu dừng lại còn thêm dầu vào lửa, cơn giận vừa được nén xuống lại bùng lên trong Huyền:

- Sao, thấy tôi ốm yếu, vừa sẩy thai nên chị cậy nhà mẹ đẻ định bắt nạt tôi chứ gì? Đã thế, mẹ chị, chị đi mà hầu.

- Cô không được láo – Đại vừa nghe đến đây, lập tức giận dữ vung tay tát Huyền.

“Chát”. Cái tát đanh và kêu thật vang trong ngôi nhà yên ắng. Huyền sững sờ. Chị Tâm sững sờ. Cô Năm đang lau nền nhà cũng sững lại, không nghĩ rằng cậu chủ luôn hiền lành, tươi cười lại có lúc đáng sợ như thế. Bà Nguyệt nằm trên trường kỉ, khóc không thành tiếng, chỉ liên tục lắc đầu.

Huyền đưa tay bưng má, cái tát rát rạt làm cô nóng cả mặt, trong miệng còn có vị mằn mặn của máu. Cô không dám tin là Đại lại dám vung tay tát mình như thế? Người đàn ông cô tôn sùng như thần tượng, người đàn ông làm cô yêu điên dại, người đàn ông làm cô bất chấp mọi thủ đoạn để giành lấy cho mình, không ngờ lúc này lại vung tay tát cô như thế. Một cái tát là rạn nứt hết thảy, đỗ vỡ hết thảy.

- Anh… anh dám đánh tôi? – Huyền nghe tai ù đi, mắt hoa lên, cảm giác nóng rát trên mặt vẫn còn ứ lại, mãi không tiêu tan.

- Tôi cảnh cáo cô, không được hỗn láo với mẹ và chị.

- Anh đánh tôi, sao anh không xét lại mình đi? – Huyền hét lên, nước mắt lăn dài, mọi uất ức trong suốt thời gian sau hôn nhân được thể bùng nổ – Anh có coi tôi là vợ anh không? Anh có coi tôi là người nhà này không? Con anh anh còn không dám để tôi chăm sóc, anh coi tôi là cái gì? Tôi biết, anh lấy tôi chỉ vì cái thai trong bụng tôi, giờ cái thai không còn, nên trong mắt anh tôi không còn chút giá trị nào chứ gì? Anh dám đánh tôi, anh sẽ hối hận.

Nói rồi Huyền chạy xộc ra khỏi cửa. Đại nghe thấy tiếng xe máy, nhưng anh cũng không đuổi theo. Nếu hôm nay anh không nhớ ra phải về đưa mẹ đi khám định kỳ, có lẽ anh đã không biết những ngày qua người thân của mình đã phải sống với vợ mình như thế nào? Anh nhìn chị Tâm vẫn đang sững sờ rồi cúi xuống, bế bà Nguyệt lên, đưa bà về phòng. Đặt mẹ nằm ngay ngắn xuống giường, Đại đưa tay lau nước mắt cho bà, khẽ nói:

- Mẹ, con xin lỗi. Tất cả là lỗi tại con, đã để mẹ phải chịu thiệt thòi.

Bà Nguyệt muốn nói nhưng không thể nói, thế nên nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Tâm cũng đã đi vào phòng, thấy em trai như thế thì chỉ vỗ vỗ nhẹ lên vai Đại nói:

- Để chị nói chuyện với mẹ, cậu cứ ra ngoài đi, mau xem mợ ấy đi đâu?

Đại lắc đầu với chị gái mình. Sau đó anh đứng dậy, nói với Tâm:

- Chị chuẩn bị cho mẹ đi, em đưa mẹ đi viện kiểm tra định kỳ.

Rồi anh bước ra ngoài. Bà Nguyệt nhìn theo cái bóng cô đơn của con trai, tim bà như thắt lại, nước mắt càng chảy ra nhiều, nhưng bà không sao lau đi được.

Tối hôm ấy, Đại sang nhà bố mẹ vợ, Huyền không xuống gặp nên chỉ có mình ông Học tiếp anh. Sau khi xin lỗi bố vợ vì đã nổi nóng đánh Huyền, anh còn nói thêm:

- Không phải vì cô ấy sẩy thai mà nhà con có ý coi thường. Con đánh vợ vì cô ấy hỗn láo với mẹ, với chị Tâm. Còn việc cô ấy sẩy thai, coi như nhà con không có phúc, con không vì thế mà ruồng bỏ cô ấy. Nhưng cô ấy còn có thái độ hỗn hào với bất kỳ ai trong gia đình con, thì thôi, con cũng đành trả lại cô ấy cho bố mẹ.

Ông Học thở dài, mặc dù ông rất không hài lòng với thái độ đánh vợ của Đại khi Huyền mới trở về nhà với má sưng đỏ, nhưng đến lúc này, khi nghe con rể dãi bày, ông lại tự trách vợ chồng mình đã quá nuông chiều con gái nhiều hơn, lại càng thấy quý cậu con rể hiểu chuyện này. Thái độ của Huyền hôm nay đã ngầm nói với vợ chồng ông rằng, cuộc hôn nhân của con gái mình từ nay sẽ đổ bể.

Hôn nhân của Đại sau đó thực sự đi vào bế tắc. Huyền chủ động đòi ly hôn, Đại cũng không phản đối hay níu kéo gì. Một cuộc hôn nhân chóng vánh cứ như thế cũng kết thúc chóng vánh theo.

Ba tháng sau khi Đại và Huyền ly hôn, bà Nguyệt đột ngột qua đời.

Bà Nguyệt đi không nhắm mắt, có lẽ vì không được nhìn thấy mặt hai đứa con trai lần cuối. Đại vừa vuốt mắt cho mẹ vừa sụp xuống mà khóc. Mất mẹ là mất tất cả, chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng hơn thế. Cả thế giới quanh anh như hoàn toàn sụp đổ theo hơi thở hắt ra cuối cùng của mẹ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.