Điều Bí Mật

Chương 63: Q.2 - Chương 63: Một cuộc hôn nhân khác




Nếu như đám cưới của Đại được tổ chức tương đối gọn nhẹ, đơn giản thì đám cưới của Cường và Linh lại vô cùng đình đám và nổi tiếng. Sự kết hợp giữa người thừa kế tập đoàn Hoàn Mỹ và Master Chef trẻ nhất trong lịch sử trở thành tâm điểm của báo giới suốt thời gian dài. Đám cưới được tiến hành ở ngay tại khách sạn Winter với số lượng khách dù không nhiều nhưng hoàn toàn là những người có mặt mũi trong giới kinh doanh cũng như các quan chức lớn trong thành phố. Linh không hề quan tâm tới những điều đó, hay nói đúng hơn, cả lễ cưới này, cô không quan tâm tới một điều gì. Cô để cho Cường sắp xếp và lựa chọn tất cả, từ váy cưới, nhẫn cưới, tiệc cưới tới địa điểm đi tuần trăng mật. Cô chẳng hào hứng gì, chỉ là không muốn Cường thất vọng nên mới không tỏ ra quá hờ hững mà thôi.

Cuộc hôn nhân này cô không mong muốn, nhưng cũng không bài xích nó. Cô biết, rồi đây cô sẽ quên Đại, sẽ đền đáp sự yêu chiều của Cường bằng cách học làm một người vợ tốt. Cô sẽ lại học cách chấp nhận anh, yêu thương anh. Mặc dù lúc này cô không thể quên đi mối tình tuyệt vọng kia, nhưng biết đâu, thời gian sẽ thay đổi được tất cả.

Tuần trăng mật của hai người kéo dài tới nửa tháng. Cường chọn hẳn một tour du lịch Địa Trung Hải, đó thực sự là một thời gian không tệ của cô. Cô được men theo bờ Địa Trung Hải, đi qua nhiều nước trên một chiếc du thuyền hạng sang, hàng ngày được nếm qua rất nhiều món ăn thú vị, được nằm sưởi nắng ở bể bơi trên khoang hạng nhất. Có lần cô còn tham gia cuộc thi trổ tài nấu bếp nho nhỏ được tổ chức ngay trên chính con tàu, cuối cùng giành được hai suất vé du lịch bằng tàu ngầm dưới đáy biển. Đôi khi, Cường còn đưa cô lặn xuống biển, tận tay sờ vào những dải san hô sống, chỉ cho cô thấy sự sống phong phú trong lòng biển khơi.

Đôi khi Linh cảm thấy, chấp nhận ở bên cạnh một người mình không yêu đôi khi cũng không phải chuyện không tốt. Cô mới biết tin Huyền đã sẩy thai qua Thủy. Sau khi cô chia tay với Đại và rời khỏi quán ăn, Thủy lại tới đó làm. Về cuộc thi Master Chef, Thủy chính thức phải dừng chân ở vòng thi đối đầu. Khi gặp nhau ở trường quay, chính Thủy đã nói cho cô nghe tình hình của vợ chồng Đại. Cô thấy lo lắng cho anh, lo lắng cho Như Ý, nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó. Cô không muốn thay đổi quyết định một lần nào nữa, cuộc đời này cô đã mắc nợ tình cảm với quá nhiều người rồi.Cường đối xử với cô rất tốt, thậm chí anh còn không cho bà Phượng tới nhà, sợ bà sẽ làm tổn thương tới cô.

Nhưng Linh không biết rằng, Cường không cho bà Phượng tới thăm vợ chồng anh, chỉ vì sợ Linh sẽ phát hiện ra sự thật của quá khứ mà anh đã giấu nhẹm đi. Sau khi nhận ra Linh chưa hề biết những chuyện trong quá khứ giữa bố cô và mẹ anh, Cường vừa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, vừa nơm nớp lo sợ. Nếu cô biết được chuyện này, chỉ sợ đó sẽ là đả kích lớn nhất đối với cô. Anh chỉ tự nhủ lòng mình, sẽ dùng cả cuộc đời này của anh để yêu cô, cũng là để chuộc lại những lỗi lầm mà mẹ anh đã gây ra, sẽ dùng tình yêu của mình để xóa đi những vết thương lòng của cô. Anh biết, Linh chọn ở bên anh không phải vì cô yêu anh, mà vì cô muốn chạy trốn lòng mình, muốn tìm một nơi để dựa vào, muốn tìm một cái cớ để quên đi người đàn ông trước đó. Anh biết và chấp nhận, chấp nhận lấy chân tình của mình để bù đắp những thương tổn trong lòng cô. Linh là người trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần anh thành thật đối xử với cô, cô sẽ sớm bị mềm lòng, sẽ lại toàn tâm toàn ý yêu anh.

Đúng là Linh đã định sẽ toàn tâm toàn ý theo Cường, nhưng mọi sự thật rồi có lúc cũng sẽ phơi bày, như một cái bánh, dù bóc bao nhiêu lớp lá, cuối cùng cũng sẽ để lộ ra phần chân thật nhất…

Sau đám cưới, Linh muốn cùng Cường đi Mỹ ngay, nhưng cuối cùng vẫn bị kẹt lại do cuộc thi Master Chef chưa kết thúc. Quán quân của giải năm nay chính là An. Linh không bất ngờ về điều đó. Đó là điều mà tất cả các giám khảo đều công nhận. Master Chef kết thúc, Linh thở phào, điều cuối cùng giữ chân cô ở lại Việt Nam cũng không còn nữa, cô và Cướng sẽ nhanh chóng rời khỏi Hà Nội, rời khỏi đất nước thân yêu, quay lại nơi mà hai người đã từng có những tháng ngày vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

Ngày bà Nguyệt mất, Linh cũng tới dự đám tang. Nhìn thân ảnh gầy guộc và hốc hác của Đại,c ô thấy tim nhói lên từng cơn. Dù có được yêu thương bao nhiêu thì trong lòng cô vẫn không thể gạt bỏ đi hình bóng của người đàn ông này được. Kí ức về những tháng ngày bên nhau ngắn ngủi nhưng đầy vui vẻ, hạnh phúc ùa về khiến cô như ngã quỵ xuống. Cô muốn nhào tới bên anh, muốn ôm lấy anh, muốn vỗ về anh để anh được khóc một cách thoải mái nhất, nhưng lý trí gắng gượng cuối cùng đã ngăn cô lại. Giờ đây cô là người đã có chồng, hơn nữa chồng cô lại đối xử vô cùng tốt với cô, cô làm sao có thể làm điều có lỗi với anh được. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đến vô cảm của Đại lúc anh nhìn cô, cô biết mình chẳng còn là gì với anh nữa. Suốt quãng thời gian cô ở lễ tang, anh không nhìn cô thêm một lần nào, cũng chẳng nói với cô một câu gì, luôn chỉ lẳng lặng đứng bên bàn thờ của mẹ. Minh cũng đã về tới nhà, chỉ có Lâm là không có mặt. Ông Phương ngồi chết lặng một chỗ, dường như ông chẳng còn chút sức nào để nói năng nữa. Đôi mắt ông mờ đục, nhìn hai đứa cháu chơi đùa bên chân, ông cũng chẳng thể cười.

Linh theo xe ô tô đưa bà Nguyệt ra tận nghĩa trang sau đó mới lẳng lặng ra về. Đi bộ ra tới cổng nghĩa trang, cô xuýt ngồi sụp xuống vì bụng đột nhiên lên cơn đau âm ỉ, nếu không phải có một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô.

- Để tôi đưa em về.

Linh ngẩng đầu, trong ánh nằng hè gay gắt, cô chỉ thấy một gương mặt cương nghị, đôi mắt thường rất lạnh lẽo nhưng lúc này lại nhìn cô một cách ấm áp. Cô không hiểu tại sao Phong lại có mặt ở đây, đang định lên tiếng hỏi thì đã nghe anh giải thích:

- Tôi đến thắp hương cho mẹ.

Giọng anh hoang lạnh, u ám khiến Linh nhận ra lúc này tâm trạng anh ta cũng không được tốt. Phong đỡ cô ngồi vào xe, chỉnh nhiệt độ điều hòa, quay sang nhìn sắc mặt tái nhợt của cô hỏi:

- Em gầy đi đấy. Thằng chồng em không biết cách chăm sóc vợ sao?

- Nếu anh tốt bụng như thế, làm ơn hãy đưa tôi về nhà. Còn không thì cho tôi xuống, tôi tự đi được – Linh cau mày lại để kìm hãm tiếng rên do cơn đau gây ra.

- Được rồi, để tôi đưa em tới bệnh viện, nhìn em sắp ngất tới nơi ấy – Phong không nhịn được lắc đầu đầy ai oán.

Đám cưới của Cường và Linh không chỉ tạo ra một đả kích lớn cho Hằng, mà ngay cả chính anh, người luôn nghĩ sẽ không bao giờ bị dao động bởi bất cứ điều gì, cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng. Phong không lí giải được tại sao, nhưng cứ nghĩ tới việc Linh đi lấy chồng là trong lòng lại có cảm giác mất mát và tiếc nuối, giống như vừa để tuột khỏi tay một thứ gì đó vô cùng quý giá, ngay cả tiền bạc anh có trong tay cũng không giúp anh lấy lại được. Nhìn Linh ngồi run rẩy như một con mèo nhỏ, có lẽ vì cơn đau bất chợt nào đó, lòng anh như có lửa đốt. Phong lái xe với tốc độ nhanh nhất tới thẳng bệnh viện, sau đó mặc kệ sự phản đối của Linh, anh bế thẳng cô vào tìm bác sĩ.

- Chúc mừng anh, vợ anh đã có thai được sáu tuần rồi – Cô y tá mỉm cười với anh thật tươi khi bước ra từ trong phòng khám.

- Có thai?

Phong lẩm bẩm hỏi lại, ngẩn ra không biết nên cười hay nên mếu lúc này. Nếu đứa bé là con anh, có thể anh sẽ giống như những ông bố trẻ khác, sẽ nhảy cẫng lên, thậm chí lao cả vào phòng khám, ôm lấy vợ và tung hô, hò hét rằng: “Tôi sắp được làm cha”. Nhưng đứa bé này đâu thuộc về anh và cô gái này cũng không phải của anh.

- Nhưng cái thai hơi yếu, hôm nay lại bị động thai nên cần phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất anh nên để vợ nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng, đặc biệt không được gần gũi, quan hệ trong thời gian này – Bà bác sĩ nghiêm mặt dặn dò khi tiễn cả hai ra về.

Linh đỏ mặt khi nghe bà bác sĩ nói mấy tiếng sau cùng, còn Phong thì tỏ ra như không có gì. Trong lòng anh chỉ muốn nổi giận, muốn đi tìm thằng em trai để tính sổ vì có mỗi cô vợ cũng không chăm sóc chu đáo nổi.

- Hôm nay cám ơn anh.

Linh bước xuống xe, quay sang cười nói với Phong, định mời anh vào nhà nhưng nghĩ Cường cũng đang ở nhà nên lại không dám.

- Nhớ lời bác sĩ dặn đó.

- Ừm…

Linh gật đầu, đang định quay vào mở cổng thì thấy Cường đi ra. Ở trong nhà Cường đã thấy xe của Phong tới. Đang định hỏi Linh tại sao lại đi với hắn thì Phong đã cướp lời:

- Thôi, em vào nhà đi, tôi có chuyện muốn nói với nó – Phong giục, có vẻ như không ngần ngại đối đầu với Cường.

- Thật tốt, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh – Cường vươn tay kéo Linh lại gần mình, sau đó đẩy cô vào trong cổng.

Cường gật đầu với Linh thêm một cái khi cô quay lại nhìn hai người đầy lo lắng, ý như bảo cô hãy cứ yên tâm, anh sẽ biết chừng mực.

Linh đi vào nhà rồi, Cường mới lại quay ra nhìn vẻ mặt đầy thách thức của Phong. Gần đây trong tập đoàn rộ lên không ít thông tin nói rằng Phong gần đây như đã nắm chắc quyền kiểm soát tập đoàn trong tay. Mặc dù Cường không để ý lắm tới việc tranh quyền đoạt lợi, nhưng anh lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng cơ ngơi của gia đình sẽ nằm trong tay người anh cùng cha khác mẹ này. Cường hoàn toàn không biết rằng, vì để giấu giếm những chuyện mình gây ra trong quá khứ, bà Phượng đã phải cắn răng thỏa hiệp với Phong, bán cho hắn một nửa số cổ phần của mình, đồng thời kèm theo một phiếu ủng hộ cho hắn lên vị trí Tổng Giám Đốc điều hành. Nếu như bà Phượng biết được con trai không những đã biết chuyện từ mười năm trước, hơn nữa còn biết vô cùng tường tận, không biết bà ta sẽ có cảm nghĩ gì?

- Tôi cảnh cáo anh không nên tiếp cận Linh cơ mà – Cường lạnh lùng nhìn Phong, lúc này đang ung dung châm thuốc hút.

- Hừ… – Phong nhếch miệng cười – Không chăm sóc được vợ thì tốt nhất hãy câm miệng lại. Hôm nay nếu không có tao, thì vợ mày, thậm chí là con mày đã gặp nguy hiểm rồi.

- Anh nói cái gì? – Cường giật mình, trừng mắt hỏi lại – Anh nói Linh có thai?

- Đáng tiếc đúng là như thế – Phong nhún vai – Tao không phải người thích làm phúc, nhưng tao rất có hứng thú với vợ mày, vì thế tao khuyên chân thành mày một câu, có thì tốt nhất hãy giữ cho chặt vào, nếu không có lúc nào đó buông tay ra, tao sẽ không ngần ngại mà cướp lấy đâu.

- Đừng có mơ, cô ấy là của tôi – Cường quát lên.

Chứng kiến Cường đỏ mặt lên cãi như một đứa trẻ con, Phong lại thấy buồn cười. Trong trí nhớ của anh, đứa em trai này ngoài vẻ lạnh lùng ra thì chưa từng trưng một vẻ mặt nào khác cả, không ngờ lúc này lại có dáng vẻ đáng yêu như thế. Có lẽ vẫn còn đang sốc với tin Linh có thai nên Cường chẳng còn tâm trí nào mà đôi co với Phong nữa.

- Ha ha, được, chẳng ai thèm tranh giành với mày đâu. Thôi, tao cũng chẳng mong nhận được một lời cảm ơn từ mày, tao chỉ muốn dặn mày mấy lời mà bác sĩ đã dặn tao. Để vợ mày nghỉ ngơi thật nhiều, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, không được lo nghĩ, và… gì ấy nghỉ? À, cấm được gần gũi trong thời gian này.

Phong cười phá lên, sau đó lái xe đi thẳng. Chiếc xe vừa chuyển bánh, Cường đã đóng cổng lại, chạy biến vào trong nhà. Chỉ một phút sau, từ trong nhà truyền ra tiếng hét vô cùng sung sướng: “A, tôi sắp được làm cha rồi. Vợ muôn năm!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.