Nếu không phải Linh nói rằng sau khi sang Mỹ sẽ chuẩn bị tất cả, có lẽ
Cường đã khuân hết những đồ đạc ở cửa hàng bán đồ dành cho trẻ sơ sinh
về nhà. Không thể miêu tả nổi sự vui mừng của anh khi biết tin Linh mang thai, và có lẽ trên đời này cũng không có người chồng nào chu đáo hơn
anh nữa. Anh không cho cô làm bất cứ việc gì, từ đi chợ, nấu cơm, giặt
đồ tới lau nhà, rửa bát mà thuê một bà giúp việc về làm thay cô. Thậm
chí anh bắt cô nằm trên giường cả ngày, nếu không phải sau đó Linh đã
phản đối và anh đành nhượng bộ vì không muốn cô nổi giận, ảnh hưởng tới
đứa bé trong bụng.
Những ngày này, bất chấp sự phản đối mãnh
liệt từ bà Phượng, Cường đã gần như hoàn tất mọi thủ tục sang Mỹ, cũng
như bàn giao hồ sơ giấy tờ của công ty cho tập đoàn. Bà Phượng mặc dù
vẫn còn rất định kiến với cô con dâu, tuy nhiên từ sau khi biết Linh đã
có thai, bà biết bà không thể can thiệp được gì nữa rồi. Thậm chí mẹ
mình mà Cường cũng không cần, trong lòng anh giờ đây chỉ có hai mẹ con
Linh. Bà Phượng biết, nếu để Cường đi thì mọi hy vọng nắm tập đoàn trong tay của bà coi như mất sạch, mặc dù không cam lòng nhưng bà lại không
biết làm thế nào. Một nửa số tài sản của mình phải ngậm ngùi giao lại
cho Phong để đổi lấy một sự im lặng không chắc chắn, vậy mà cuối cùng bà Phượng vẫn mất đi đứa con trai mà bà mất bao nhiêu công sức để dưỡng
dục. Bà Phượng cảm thấy vô cùng cay đắng, nhưng lại không dám căng thẳng với con trai. Bà chỉ sợ rằng, nếu như Cường biết được bà đã từng làm
những gì trong quá khứ, chỉ sợ Cường sẽ căm hận bà, nhất là khi cô gái
mà con trai bà lấy lại chính là con gái của người đàn ông đó.
Là số phận trêu người hay là hậu quả mà bà phải gánh chịu cho quá khứ sai lầm đây?
©STE,NT
Đến khi Linh nhận được một cuộc gọi từ Minh thì cô không thể ở yên trong
nhà được nữa. Sau đám tang bà Nguyệt, Minh cũng hết thời gian nghỉ phép
và phải trở về đơn vị, nói với cô rằng Lâm đã tuyệt thực ở trong tù được năm ngày rồi, kề từ sau khi biết tin mẹ anh qua đời. Hiện tại Lâm đang
nằm ở phòng cấp cứu tại khu khám bệnh của trại giam. Minh rất lo lắng
nhưng không thể xin nghỉ thêm được nữa nên mới gọi điện cho cô, mong cô
hãy đi khuyên giải Lâm một chút. Cả ông Phương, chị Tâm và Đại đã lên đó gặp anh nhưng Lâm kiên quyết không gặp ai, chỉ một mực khóc lóc trong
phòng giam của mình và nhất định không ăn uống gì. Đến ngày hôm qua, Lâm đã hoàn toàn kiệt sức nên được đưa vào trạm xá.
Linh là người
một khi đã quyết định thì không ai thay đổi được, vì thế Cường cũng chỉ
đành biết lái xe đưa cô lên tận khu trại giam ở Bắc Giang để thăm Lâm.
Chặng đường khá xa nên Cường vừa đi vừa nghỉ, sợ cô bị mệt. Thậm chí khi tới những đoạn đường gồ ghề anh còn cố tình đi thật chậm, trong khi
Linh thì rất sốt ruột, nhưng cũng không đành lòng mắng mỏ hành động quá
mức cẩn thận của Cường. Cô vừa bực, lại vừa buồn cười, không nghĩ rằng
Cường lại có lúc cẩn trọng quá mức như thế.
Cuối cùng thì cũng tới nơi, vì Lâm không có ai chăm sóc nên sau một hồi nói khó, Linh và Cường cũng được cho vào thăm.
Khi Linh vào phòng bệnh, căn phòng có tới mấy cái giường nhưng chỉ có một
mình Lâm đang nằm bẹp dí một góc. Cả hai tay, hai chân anh bị trói chặt
vào giường, người y tá dẫn hai vợ chồng cô vào giải thích rằng nếu không trói lại, Lâm sẽ giật đứt dây truyền nước ra, thậm chí tự gây hại tới
tính mạng của mình. Lâm gầy rộc, da tái xanh, mặt mũi đầy vết bầm dập,
vẻ đẹp trước đây hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ tiều
tụy, hốc hác đến thảm thương. Khi hai người bước vào, Lâm đang nằm quay
mặt nhìn bức tường trắng tinh, không biết đang nghĩ gì. Lúc cô và Cường
bước vào, Lâm quay mặt ra nhìn.
Thấy cô, Lâm thoáng ngạc nhiên.
Hôm qua khi anh được đưa đến đây, bố và anh trai anh có vào thăm nhưng
khi đó Lâm đang dùng thuốc an thần nên không tỉnh lại, không ngờ rằng
người lên thăm anh tiếp theo lại là Linh. Cô đi cùng một người mà anh
không biết là ai, nhưng thấy người đó đứng gần cô như thế thì anh cũng
có thể đoán được phần nào.
Lâm không nghĩ chỉ trong thời gian
ngắn ngủi, vừa mới nhận được tin Đại và Linh yêu nhau, thì ngay sau đó
không lâu lại nghi tin Đại cưới Huyền, cô con dâu mà bố mẹ anh đã chọn.
Giờ tận mắt thấy Linh đi cùng một người đàn ông khác, lại nhìn thấy nhẫn trên ngón tay áp út của cô, anh biết có lẽ cô cũng đã êm ấm rồi. Trong
lòng anh có hơi tiếc nuối cho anh trai mình, nhưng số phận đã an bài hết thảy, người không thuộc về nhau thì dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng vậy mà thôi. Anh và Trang là một ví dụ rõ nhất. Yêu nhau rồi cuối cùng
trở mặt tới tận nước này.
Khi Linh chưa vào đây thì Lâm đang bần thần nhớ tới mẹ. Anh không còn nước mắt mà khóc, mà dù có còn thì cũng
không còn đủ sức để nhỏ thêm một giọt nước mắt nào nữa. Năm ngày tuyệt
thực, năm ngày vứt bỏ hoàn toàn ý chí sống làm anh hoàn toàn kiệt quệ,
cả về sức lực và tinh thần. Mẹ đi mà không nhắm mắt, anh biết là tại
anh. Mẹ đi mà anh cũng không được nhìn thấy mặt bà lần cuối, không được
thắp cho bà một nén hương, không được đưa bà về nơi an nghỉ. Chị Tâm nói rằng, lúc bà mất, đôi mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào khung ảnh gia đình
phóng to treo trên tường. Không ai hiểu nỗi khổ của anh trong những ngày qua, đến nỗi anh chỉ muốn chết đi cho nỗi đau đỡ dày vò tim gan. Mỗi
lần nghĩ tới mẹ, nghĩ tới việc sẽ không được gọi một tiếng “mẹ” mỗi lần
về nhà, không được ngồi chung một mâm cơm với bà, được bà gắp cho miếng
ăn ngon nhất, anh lại thấy không tài nào thở nổi. Lòng anh như bị bóp
nghẹt lại, từng cơn đau xốc lên tận trí não.
Anh ân hận vì mình
chỉ là một đứa con gây họa. Nhật Lệ vì anh mà ra đi trong ngậm ngùi, bẽ
bàng. Trang vì anh mà mang thương tật cả đời. Anh trai, chị gái vì anh
mà phải lao đao. Bố vì anh mà cúi đầu đi cầu cạnh người khác. Còn mẹ, mẹ đã vì anh mà đến lúc mất đi vẫn không nhắm mắt được. Anh chỉ muốn đi
theo mẹ cho xong, ngày tháng tương lại đối với anh gần như không còn ý
nghĩa gì cả.
Linh ngồi xuống giường bệnh kế bên, lặng yên lục
lọi trong túi xách một lúc, sau đó cô lấy ra một cuốn sổ hơi cũ, đặt lên trên bàn kê sát đầu giường bệnh của Lâm. Thấy Lâm đứa mắt nhìn cuốn sổ, cô mới lên tiếng giải thích:
- Em sắp ra nước ngoài định cư nên muốn mang cho anh cuốn sổ này. Đây là nhật kí mà chị Lệ đã viết trong
suốt thời gian mang thai Như Ý. Chị ấy viết cho anh và con bé. Vì vậy,
em mong anh hãy giữ gìn nó, sau này nếu hai bố con có nhận nhau, anh hãy đưa cuốn sổ này cho con bé.
- Như Ý… – Hình ảnh đứa bé xinh xắn xuất hiện trong đầu Lâm khiến anh vô thức gọi ra tên con gái mình. Mặc
dù giọng anh khàn đặc nhưng Linh vẫn nghe rõ.
- Bác Ngân nói con bé khỏe, đã biết chạy và nói rất sõi – Linh nói thêm – Em rất hy vọng
hai bố con anh có thể nhận nhau, nhưng em không hy vọng con bé biết nó
có một người cha yếu đuối thế này.
- Anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng – Lâm nhìn cô, phều phào nói nhưng sắp hết hơi.
- Nếu anh cứ như thế này thì anh thực sự là kẻ vô dụng – Linh gật đầu –
Anh tưởng bác gái sẽ yên lòng khi thấy anh tự đày đọa mình thế này sao?
Còn bố anh nữa, anh có biết nỗi đau nào lớn hơn việc người đầu bạc tiễn
kẻ đầu xanh không? Anh sống ích kỷ với chị Nhật Lệ, với Như Ý còn chưa
đủ sao? Anh còn muốn tiếp tục làm khổ cả nhà anh nữa ư?
Cường thấy Linh tức giận thì vội vỗ nhẹ lên vai cô, ý bảo cô hãy bình tĩnh lại.
- Xin lỗi – Lâm nhìn cô, nỗi thống khổ tràn ra trên gương mặt xanh xao và đôi mắt đỏ sọng.
- Vậy là anh đã suy nghĩ thông suốt? – Linh thấy Lâm như thế thì cũng hơi bối rối một chút, cô không ngờ có lúc mình lại dám to tiếng với cả anh.
Lâm khẽ gật đầu và khẽ nhắm mắt lại.
- Còn nhiều việc đang chờ anh về để giải quyết – Một hồi lâu sau, khi
Linh tưởng Lâm không còn muốn nói chuyện nữa thì anh lại mở mắt ra và
nói – Cảm ơn em đã không ngại đường xa mà lên đây thăm anh.
-
Mọi người đều lo lắng cho anh. Anh đã gần ba mươi tuổi, tốt nhất đừng
nên xử sự như một đứa trẻ nữa. Cố gắng rèn luyện và cải tạo cho tốt,
không chừng anh sẽ được ra tù sớm hơn một chút – Linh căn dặn.
- Ừm, anh biết. Ở trong này, anh có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện đã qua.
Thấy Lâm đã hoàn toàn thông suốt, Linh mới tạm yên lòng một chút. Sau khi
sắp xếp nói chuyện với mấy người y tá, Linh để lại cho Lâm hoa quả cùng
bánh kẹo rồi mới ra về. Cô bước ra tới cửa còn nghe Lâm gọi lại. Khó
khăn lắm anh mới thốt được thành câu:
- Nhờ em… hãy giúp anh
thắp hương cho Nhật Lệ nhé! Anh xin trễ hẹn với cô ấy sáu năm. Sáu năm
sau, anh nhất định sẽ tới trước mộ cô ấy xin lỗi.
Linh sững lại, sau đó cô khẽ gật đầu đáp ứng và theo Cường rời khỏi trạm xá.
- Bà xã anh thật tuyệt – Cường thốt lên khi lái xe quay trở lại Hà Nội –
Bà xã quá uy vũ. Chỉ quát mấy câu đã khiến cậu anh phải hồi tâm chuyển
ý.
- Anh ấy thực sự là một người rất đáng thương.