Điều Bí Mật

Chương 65: Q.2 - Chương 65: Người anh yêu nhất




Trong căn phòng làm việc rộng rãi và sang trọng bậc nhất ở Winter, Phong vừa đọc mấy tờ fax mới được gửi đến vừa cau mày. Muốn dồn bà Phượng vào chân tường nên anh quyết tâm lục lọi lại chuyện quá khứ trước đây của người đàn bà này. Chỉ không ngờ, đến lúc này, thứ mà anh biết được lại làm anh lưỡng lự. Anh cảm thấy số phận đúng là rất biết trêu ngươi người khác. Cô gái mà anh nóng lòng muốn tìm ra tung tích không ngờ lại là Nhật Lệ, chị gái của Linh. Bố của Linh và mẹ của Cường từng có quan hệ tình cảm với nhau, đến bây giờ hai đứa con của hai người lại lấy nhau. Linh hoàn toàn không biết điều đó. Phong không biết nếu anh cho Linh biết chuyện này, thì cô có đủ dũng cảm để rời bỏ Cường hay không? Đó là kết quả mà anh muốn thấy, nhưng một mặt, anh lưỡng lự vì không muốn cô gái này bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Từ sau khi tan vỡ chuyện tình cảm với Đại và cưới Cường, Linh không còn cười như trước đây.

Phong không lý giải nổi con tim mình kể từ sau khi gặp Linh. Vì thấy hình ảnh mẹ mình trong cô gái đó nên anh muốn dang tay che chở cho cô, hay anh thực sự bị cô làm cho rung động? Phong không muốn đào sâu vào trái tim mình, anh sợ phải đối mặt với những điều mà mình không muốn. Từ lâu nay, trong trái tim anh chỉ có duy nhất một mục đích, mục đích này trở thành bản năng sống, thành mục tiêu phấn đấu, thành bức tường vững chãi để anh dựa vào, từng bước đi tới đỉnh cao của quyền lực ở tập đoàn Hoàn Mỹ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé cô độc ấy, anh lại muốn bỏ đi tất cả, muốn trở thành người che chở cho cô, muốn được một lần nữa khiến cô có thể hạnh phúc.

- Sao, anh bất ngờ ư? – Đại mỹ nhân của Phong đang ngồi đối diện, ung dung chơi game trên chiếc smart phone màu trắng thấy anh đột nhiên trầm tư thì thích thú hỏi – Nếu tin này mà lên báo, đảm bảo thiên hạ sẽ có chuyện tha hồ mà buôn. Dù sao, hào quang của Kim Thủ Vương Đặng Huy Lâm quá mức huy hoàng, nhiều người coi ông ta như một đỉnh cao.

- Người cũng đã mất rồi, em có cần thiết phải bới lại đời tư của họ không? – Phong bất bình hỏi.

Đại mỹ nhân – nữ hoàng truyền thông bị câu nói này của anh làm cho kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Phong mà cô biết từ khi nào lại biết nói lời bênh vực người khác thế này?

- Sao? Anh động lòng thương người ta sao? Hay vì anh không muốn thấy cô con gái của ông ta phải rơi lệ?

Phong nhìn cô gái đang cười ma mãnh, trong lòng cũng thấy nhột, chỉ một câu thôi mà cô gái sắc sảo này đã nói trúng tim đen của anh rồi.

- Từ bao giờ em lại quá quan tâm tới đời tư của anh như thế?

- Dù sao thì chúng ta cũng từng là một đôi, mặc dù giờ đây chỉ có quan hệ công việc, nhưng chẳng phải khi cô đơn anh vẫn tìm tới em đó sao?

- Anh nói rồi, tiền chu cấp cho em anh vẫn gửi đều đặn không thiếu một đồng nào. Em chỉ cần làm tốt những gì anh bảo là được, còn lại tốt nhất đừng động vào những điều không liên quan tới em.

Phong lạnh lùng đáp trả, lúc này anh chẳng hề để tâm tới thân hình mê người của cô gái nữa, thay vào đó chỉ còn vẻ đề phòng. Bởi chỉ có anh mới biết, đằng sau vẻ quyến rũ này là một con rắn độc tới mức nào, không cẩn thận sẽ bị nó giết chết.

- Được rồi, không đùa anh nữa. Anh yếu đuối hơn xưa rồi, em mất hứng quá – Cô gái chống tay vào bàn đứng dậy.

* * *

Cường thực hiện chuyến công tác cuối cùng của mình trên cương vị giám đốc điều hành công ty con của gia đình, còn Linh cũng dành thời gian này để về thăm quê, chào người thân. Sau khi từ quê trở về thành phố, cô lại tới chào ông Cương, dành trọn vẹn một ngày ở Đạo Quán để nói chuyện và thưởng trà cùng ông, hai thầy trò còn cùng nhau vào bếp rất vui vẻ.

Linh biết, sẽ rất lâu nữa cô mới trở lại mảnh đất thân yêu này, vì thế cô muốn tận dụng thời gian để ở bên cạnh những người mà mình yêu quý nhất. Cô muốn dành thời gian nhiều nhất cho Như Ý, nhưng mỗi khi nghĩ tới lời mà Đại đã từng nói, rằng không muốn gặp lại cô thì cô lại chần chừ. Mỗi lần cô gọi điện cho bác Ngân đều hỏi thăm tình hình con bé. Bác Ngân vẫn trông Như Ý giúp Đại khi anh bận bán hàng cả ngày. Con bé lười ăn hơn và không còn được bụ bẫm như trước nữa, nhưng lại có làn da bánh mật và duyên giống mẹ. Bác Ngân thường mở ti vi mỗi khi chương trình Master Chef phát sóng và chỉ cho con bé đâu là dì Linh. Bây giờ Như Ý đã gọi “dì Linh” rất sõi, chỉ tiếc là cô chưa có cơ hội được nghe.

Khi cô còn đang ngần ngại không biết có nên tới thăm Như Ý hay không thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Đại. Anh muốn gặp cô. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng đồng ý.

Quán cà phê quen thuộc của hai người vẫn như xưa, chỉ có tâm tình của mỗi người là thay đổi. Mặc dù đã cố tỏ ra thản nhiên, nhưng Linh vẫn không tài nào giấu nổi sự bối rối hiện ra trong mắt. Đại lãnh đạm nhìn cô, gương mặt điển trai phủ thêm một tầng từng trải nữa khiến anh trông càng già dặn hơn, càng quyến rũ hơn.

- Anh gặp em vì muốn cảm ơn em chuyện của Lâm. Nhờ em mà nó đã suy nghĩ thông suốt – Đại đi ngay vào vấn đề chính của cuộc hẹn, nhưng Linh biết, nếu chỉ vì điều đó thì anh đã không hẹn gặp cô.

- Không có gì, đó cũng là việc em muốn làm thôi. Dù sao em cũng đã coi anh ấy là anh rể mình.

Đại lặng yên ngắm nhìn cô khi cô nói. Linh đã béo lên một chút, da dẻ mỡ màng hơn, nụ cười của cô cũng buồn hơn vài phần, nhưng dù sao, nó vẫn làm anh cảm thấy chếnh choáng hệt như khi cô còn ở bên anh. Chỉ có mấy tháng thời gian thôi, vậy mà tất cả thay đổi thật chóng vánh, anh đã qua một đời vợ, còn cô cũng đã có chồng. Cô đi rồi, không biết cuộc đời này anh còn cơ hội nào được ngồi đối diện mà ngắm nhìn cô như thế này hay không? Thế nhưng Đại lại không có cách nào nói tỏ được lòng mình cho cô. Mọi thứ đã qua đi, anh không muốn cho cô thấy anh đã yếu đuối như thế nào những ngày không có cô. Mặc dù anh nói không muốn gặp lại cô, nhưng anh chưa từng quên cô một giây, một phút nào. Trong thâm tâm anh luôn muốn gặp lại cô, được nhìn thấy cô, thế nhưng lòng tự trọng của người bị phản bội lại không cho anh tìm bất cứ lý do nào để làm thế. Dù cho sau khi Linh rời bỏ anh, Đại cũng chấp nhận lấy Huyền vì cái thai, nhưng cuối cùng anh vẫn là người bị phản bội trước.

- Anh nghe nói em sắp ra nước ngoài? – Đại hỏi.

- Vâng. Em ra nước ngoài định cư luôn – Linh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cốc sữa chua trước mặt.

- Thế cũng tốt, ở nước ngoài tốt cho sự nghiệp của em hơn – Đại gật đầu.

- Trước khi đi, em muốn tới nhà thăm bác trai và thắp hương cho bác gái, anh đồng ý chứ?

- Được, dù sao bây giờ cũng chỉ có mình ông ở nhà, em tới chơi cho ông đỡ buồn – Đại lại tiếp tục gật đầu nhưng trong lòng thầm thở dài.

Linh lại hỏi cả ý kiến anh chuyện này, có lẽ cô đã để bụng quá sâu câu nói kia của anh. Anh thật sự không muốn làm tổn thương cô đến như vậy, nhưng nếu cô cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, anh có thể sẽ không kìm lòng được mà tìm cách đưa cô quay lại bên cạnh mình.

- Em có thể đón Như Ý về nhà chơi một ngày được không?

- Ngày mai em tới chỗ bác Ngân đón hai bác cháu về chơi đi. Không cần mua quà gì cho con bé đâu, trẻ con được chiều qua sẽ sinh hư – Đại đồng ý và dặn dò thêm.

Linh gật đầu mỉm cười, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng được cởi bỏ.

- Cảm ơn anh.

Đại không nói gì. Cô làm sao có thể biết được vị trí của cô trong lòng anh quan trọng thế nào, dù cô có đề nghị khó khăn đến đâu anh cũng sẵn sàng đáp ứng, đừng nói mấy chuyện cỏn con này. Cô là người anh hận nhất, hận vì đã rời bỏ anh lúc anh cần cô, hận vì cô lại đi lấy chính người đã làm anh khốn đốn và trở thành tay trắng, hận vì cô đã làm cho anh cảm nhận được nỗi đau mà anh chưa từng trải qua trong tình yêu, hận vì cô làm anh tổn thương đến mức phải đóng băng mọi tình cảm của mình lại, từ một người hay cười đùa thành một người đàn ông lạnh lùng và trầm lặng. Nhưng cô cũng là người mà anh yêu nhất, yêu đến mê muội và điên dại, cô làm anh không có cách nào tiếp nhận bất kỳ một cô gái nào khác bước vào cuộc đời mình. Nếu nói lý do lớn nhất dẫn đến cuộc hôn nhân không hạnh phúc của anh đổ vỡ, thì đó chính là cô. Cô là một định số bất biến trong lòng anh, không ai, không có gì có thể thay thể được.

- Em hạnh phúc chứ?

Khi cô đứng dậy và chuẩn bị bước ra về, anh đột nhiên lên tiếng hỏi. Linh quay lại nhìn anh sửng sốt, nhưng sau đó cô khẽ mỉm cười, đặt một tay lên bụng nói:

- Em sắp có con đầu lòng rồi.

Rồi cô bước ra về. Nhìn Linh bước xuống phố từ trên tầng hai của quán cà phê trong chiếc váy trắng tinh khôi, Đại bần thần cả người. Câu cuối cùng của cô rót vào tai anh như một tiếng sét đánh vào tầng hy vọng mỏng manh cuối cùng.

- Ừ, em nhất định phải hạnh phúc đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.