Ngày hôm sau, ông bà Phương vội vàng bắt Lâm
đưa Minh vào bệnh viện kiểm tra khi thấy anh kêu đau một bên mạng sườn.
Cả hai ông bà chẳng còn tâm trí bắt con giải thích tại sao đi từ sáng
tới tận đêm mới về, chỉ hỏi lý do tại sao bị thương. Minh hồ đồ giải
thích rằng do không cẩn thận nên bị ngã xe. Ông bà thấy xe của anh đầy
vết trầy xước thì lập tức tin ngay. Ông Phương chỉ mắng con một hồi rồi
thu lấy chùm chìa khóa xe mà thôi.
Kết quả chụp X quang cho thấy Minh bị gãy một xương sườn ở bên phải, nên sau đó bà Nguyệt bắt anh
phải nằm trên giường, không được rời khỏi giường nếu bà không cho phép.
Mặc dù trải qua một đêm kinh hoàng và đầy mỏi mệt, nhưng Linh vẫn buộc
mình phải dậy đúng giờ vào sáng hôm sau và làm mọi việc một cách bình
thường, dù đầu cô cũng đang đau như bị bổ ra làm đôi vậy.
Thấy vẻ mặt xanh như tàu lá của cô, Minh chồm dậy, lo lắng hỏi:
- Em không sao đấy chứ? Nhìn em đáng sợ quá, xanh lét… Mệt thì xin mẹ anh cho nghỉ một ngày đi.
- Em không sao đâu, anh ăn gà hầm đi, bác bảo em làm cho anh tẩm bổ đấy. Ngoài gãy xương sườn, anh không còn bị làm sao nữa chứ?
- Anh khỏe như trâu, liệu có thể làm sao được chứ – Minh cười, cố gắng
không để cô phải lo lắng, dù thấy cô lo lắng vì mình khiến anh rất vui.
- Thôi anh ăn đi, chút ăn xong em sẽ lên lấy bát xuống rửa.
- Kéo ghế lại đây? – Minh cầm lấy khay thức ăn trên tay Linh, đặt nó lên bàn ở bên cạnh rồi nói như ra lệnh.
- Làm gì ạ? – Linh ngạc nhiên hỏi, nhưng cũng kéo ghế lại.
- Em ngồi xuống đó – Minh chỉ vào cái ghế.
- Em còn phải dọn dẹp. Chút anh ăn xong, em sẽ lên lấy bát.
- Anh nói ngồi xuống thì ngồi xuống – Minh cau mày tỏ ra tức giận.
Linh nhìn anh, sau đó miễn cưỡng ngồi xuống ghế.
- Bây giờ em nói đi, tại sao chúng muốn bắt em như thế? Em có nợ nần hay thù hằn gì với dân giang hồ sao?
- Dạ… Không có… – Linh lắc đầu ngay lập tức.
- Vậy tại sao chúng muốn bắt em?
- Em cũng không biết.
- Đến lúc này mà em vẫn nhất quyết không nói ra sự thật sao? – Minh buồn bã hỏi.
- Không phải… nhưng… – Linh vội xua tay, rồi sau đó cô lại ngập ngừng –
Em cảm ơn anh vì đã cứu em. Em xin lỗi anh vì đã kéo anh vào rắc rối
này. Em sắp rời khỏi nhà anh rồi, sẽ không còn rắc rối nào tới với anh
nữa đâu.
- Được rồi. Ai cũng có bí mật, nếu em đã không muốn kể
thì anh không ép. Nhưng nếu em cần giúp đỡ, thì hãy nói với anh, hoặc
anh Đại, đừng sợ hãi gì hết, hiểu không?
- Em hiểu. Cảm ơn anh – Linh gật đầu, nhoẻn miệng cười.
Linh đi xuống rồi, Minh quay sang nhìn bát gà hầm còn bốc khói nghi ngút,
chẳng buồn ăn, chỉ thở dài. Lời nói yêu cô, cuối cùng anh cũng không nói ra được.
Đại về tới nhà khi đã tối muộn.
Ăn cơm tối
xong, Đại mới lên thăm Minh. Minh đang nằm chơi điện tử trên giường, dù
biết Đại bước vào nhưng anh cũng không có ý định sẽ bỏ máy xuống. Đại
ngồi xuống ghế rồi quay sang hỏi đứa em út:
- Vết thương của chú sao rồi?
- Em không sao, chỉ là mẹ cứ thích làm to mọi chuyện lên thôi mà – Minh hờ hững đáp, mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop.
- Mẹ lo lắng. Bố cũng rất giận – Đại nghiêm giọng nói – Đến bao giờ chú mới chịu thôi không giao du với bọn đua xe đường phố đó?
- Anh biết tính em, sao còn hỏi câu vô nghĩa đó làm gì.
- Chú lớn rồi, cũng sắp ra trường, đừng để bố mẹ phải lo lắng cho mình
nữa. Anh nhắc chú lần này là lần cuối, lần sau mà còn để xảy ra chuyện
này, đừng trách anh kể sự thật cho bố mẹ.
- Được rồi, được rồi, lần này là do không cẩn thận. Sao anh nói nhiều như đàn bà thế? – Minh cau có đáp.
- Nghỉ sớm đi. Anh cũng sắp xếp cho chú vào thực tập ở công ty của thằng bạn anh rồi đấy.
- Ừm… – Minh gật gật đầu và không nói gì thêm nữa.
Đại nhìn đứa em trai, chán nản đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng vừa đi tới cửa, anh lại nghe Minh nói:
- À, có chuyện này…
- Sao? – Đại quay lại nhìn và chờ đợi.
- Em yêu cô ấy.
- Ai? Cô nào? – Đại ngẩn ra, dường như không hiểu ý tứ của em trai mình là gì.
- Linh. Em yêu cô ấy.
Đại sửng sốt một chút rồi bật cười, hỏi lại:
- Linh? Chú không đùa chứ?
- Không. Em nói nghiêm túc mà – Minh nhìn thẳng vào mắt của anh trai mình, nói một cách thách thức.
- Tốt thôi – Đại nhún vai – Linh là một cô gái tốt đấy. Chúc chú may mắn.
- Em cũng nghĩ đó là một cô gái rất tốt – Minh gật đầu.
Đại vừa cười vừa lắc đầu rồi sau đó mở cửa đi ra ngoài. Minh cứ nhìn mãi về phía cánh cửa đã đóng lại, nghĩ một chút về nụ cười sau cùng của Đại.
Trong nụ cười đó, có một chút hụt hẫng và thiếu tự nhiên thoáng qua.
Phòng khách đã tắt đèn nhưng điện trong bếp vẫn sáng. Đại ngạc nhiên vì thấy
bếp sáng nhưng lại không có người. Anh bước vào thì giật mình khi thấy
một thân hình nằm dưới đất. Đó chính là Linh, trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn lau bàn. Đại vội vàng chạy tới, nâng cô dậy và lay gọi. Anh gọi
mấy tiếng, đang định bế cô lên phòng thì Linh hé mở mắt. Chớp chớp mắt
mấy cái, đôi lông mày của cô nhăn lại vì cơn đau đầu dữ dội, nhưng vừa
nhận ra Đại thì cô vội vàng gắng sức ngồi ngay dậy, thoát khỏi cánh tay
rắn chắc của anh.
- Em sao vậy, Linh? Mệt thì phải nghỉ đi chứ? – Đại lo lắng hỏi.
- Em không sao. Chắc là ngủ quên thôi ạ – Linh vịn tay vào ghế đứng dậy.
Đại cũng đứng lên rồi bất ngờ đặt tay lên trán cô. Vừa đặt lên anh đã vội
rụt lại khi thấy trán cô nóng như hòn than. Linh lảo đảo người rồi ngồi
phịch xuống ghế.
- Em sốt rồi. Sao sốt cao thế này mà không nói?
- Em thấy không sao mà. Chút nữa em uống thuốc là sẽ khỏe thôi – Linh lắc đầu.
- Còn nói không sao? Em ốm vậy làm sao mà chăm sóc cho người khác được. Lỡ như lây bệnh cho Như Ý thì sao?
- Em… Hôm nay em không lại gần con bé mà – Linh giải thích.
- Xin lỗi… Là anh lo lắng quá thôi. Thuốc ở đâu, để anh lấy cho em?
- Anh cứ lên ngủ đi. Chút nữa em sẽ tự lấy được rồi – Linh từ chối.
- Sao em bướng bỉnh vậy. Em làm ở đây, anh nói gì em phải nghe chứ. Sao nói một câu cãi một câu như thế? – Đại cau mày quát lên.
Linh nhìn anh nhưng không nói gì. Đại lại nói tiếp:
- Đi, đi vào phòng. Anh sẽ lấy thuốc cho em. Nếu sáng mai vẫn không đỡ thì phải báo để anh biết.
Linh gật đầu, uể oải đứng dậy, xiêu vẹo đi về phía phòng mình. Đại nhìn theo cô, cũng không có ý sẽ chạy lại đỡ. Câu nói của Minh khi nãy lại xuất
hiện trong đầu anh, nó nhắc anh nên giữ khoảng cách với cô một chút. Hơn nữa, vừa rồi, khi nhìn vào đôi mắt quật cường của cô, anh thấy trong đó dường như còn có chút gai góc và chán ghét anh. Có thể cái cách anh ra
lệnh cho Linh đã làm cô cảm thấy khó chịu chăng?
Đại lên phòng,
ngồi làm việc được một lúc, thấy không yên tâm trong lòng nên lại mò
xuống. Khi anh vào phòng Linh thì cô đang lâm vào một cơn mê sảng dữ
dội. Trong cơn mê, cô liên tục nói mớ, cả người đầm đìa mồ hôi. Đại sờ
vào trán cô, chỉ thấy người nóng bừng bừng, nhưng miệng lại không ngừng
kêu lạnh, thậm chí còn cố gắng cuộn tròn chăn bông lại quanh mình.
- Lạnh… lạnh quá! Mẹ ơi… lạnh quá… Chị ơi… chị…
Miệng cô liên tục nói những từ rời rạc, dù Đại có lay cách nào thì cô cũng không tỉnh lại.
- Con lạnh quá, mẹ ơi!
Đại không suy nghĩ được nhiều nữa, anh kéo chăn sau đó chui vào nằm cạnh
cô, lập tức cảm thấy một thân thể áp sát rồi ôm cứng lấy mình. Hơi thở
nóng rực của cô phả lên cổ anh, đôi bàn tay không tự chủ được bắt đầu sờ loạn khắp người anh. Đại vừa ôm lấy cô vừa thầm cười khổ. Lần đầu tiên
ôm một người con gái trong tay, lần đầu tiên bị người ta sờ soạng loạn
xạ như vậy mà bản thân hoàn toàn không có biện pháp gì ngoài cách đè nén cơn thèm muốn sinh lý xuống. Đại không phải người quân tử, nhưng chắc
chắn anh không bao giờ lợi dụng những lúc người khác yếu đuối thế này để chiếm đoạt người ta.