Điều Bí Mật

Chương 21: Q.1 - Chương 21: Đường đua tử thần




- Đại ca, có cần thiết phải đua ở đây không? Hay chúng ta ra ngoại thành đi. Dạo này công an làm ráo riết lắm… – Đứng ở bến xe buýt trước cổng bệnh viện Y học cổ truyền, một tên đàn em của Hưng lo lắng đề nghị.

- Sợ thì cút về cho tao. Tao bắt tụi mày đua sao? – Hưng nhìn về đoạn đường vắng ở trước mặt, trong lòng dâng lên một niềm hưng phấn khó tả khi mình sắp bay trên cung đường như mơ kia.

- Sương mù nhiều và đường trơn quá đại ca ạ – Một tên khác e ngại nhắc nhở.

- Càng tốt. Tụi mày có biết thằng đó là ai không?

- Là ai vậy, đại ca? – Hai tên đàn em đi cùng hắn tò mò.

- Nó là tay đua số một của hội đua Báo Đen, Bạch Hổ Nguyễn Trường Minh.

- Thật sao đại ca? Chính là Bạch Hổ sao?

- Phải. Kể cả thằng trưởng nhóm của Báo Đen cũng phải nể nó bảy phần. Không có nó, Báo Đen làm sao có thể giữ vị trí số một lâu như vậy được. Tao cũng mơ được đua tay đôi với nó lâu rồi…

- Thảo nào đại ca có phần nể nang khi nói chuyện với nó – Tên đàn em gật gù vẻ đã hiểu.

Đúng lúc này, Minh đi xe tới. Hai thằng đàn em của Hưng cũng bớt hống hách hơn khi nhìn thấy anh, thậm chí trong mắt còn có chút ngưỡng mộ khó nói. Danh tiếng của Bạch Hổ trong những hội đua xe lớn cỡ nào thì bọn chúng cũng biết từ lâu rồi. Và việc bất ngờ đụng độ với nhân vật huyền thoại này khiến cả hai cảm thấy hơi tiếc vì đã phải đối đầu với anh.

- Cô ấy đâu rồi? – Minh lạnh lùng hỏi khi không thấy Linh đâu.

- Yên tâm. Đã được đàn em tao đưa tới đích rồi. Nếu mày tới trước, mày có quyền mang cô ta đi. Còn nếu mày thua, thì tao sẽ tới trước và mang cô ta đi.

- Đích đến là ở đâu? – Minh đưa mắt về con đường phía trước, dường như đã nhận ra đoạn đường mà mình sẽ phải đua.

- Bên này chân cầu Thanh Trì. Ngả xuống bên tay trái.

- Được, nói luật lệ đi.

- Đường đua là đường cao tốc trên cao ở trước mặt chúng ta.

- Hiểu rồi – Minh gật đầu.

- Đua bên trái đường… – Dường như đã chuẩn bị từ trước, Hưng nói ngay.

Minh nhìn về con đường mờ mịt sương mù phía trước, trong mắt hiện lên một chút chần chừ, nhưng sau đó vẫn kiên quyết gật đầu:

- Được.

- Và không được bật đèn xe – Hưng nói đến đây thì cả người cũng rùng mình một cái, hắn sợ chính sự liều lĩnh này của bản thân.

- Mày chắc chứ? – Minh quay sang nhìn hắn, lạnh lùng hỏi một câu.

- Mày sợ sao? – Hưng cười nhạt, nhưng trong lòng hắn cũng đang cố lấy lại bình tĩnh.

- Đua xe vốn là cược mạng mà – Minh nhếch miệng cười.

- Gặp tai nạn hay bị công an tóm thì coi như bản thân xui xẻo đi – Hưng nói thêm.

- Tốt… Tao thích thế.

- Được, vậy thì qua bên kia đường đi – Hưng nói rồi kéo cái mũ bảo hiểm trùm kín mặt, sau đó vòng xe quay trở lại. Hắn không biết trong lòng Minh đang nghĩ gì, nhưng thấy vẻ mặt không một chút e sợ của anh, hắn lại thấy rợn rợn trong lòng.

Cuộc đua tử thần này do hắn đề ra, hắn không thể rút lại quy định được. Hơn nữa, lòng khát khao có thể vượt qua một tay đua đường phố huyền thoại đã khiến hắn bớt đi một chút lo âu, thêm vào một phần dũng cảm.

Mặc dù hơi gợn trong lòng về cuộc đua lần này nhưng dù thế nào thì Minh cũng không thể bỏ cuộc được. Anh cũng không thể để cho đối phương của mình nghĩ rằng bản thân anh đang sợ cuộc đua này, nếu không, anh sẽ thua ngay cả khi chưa bắt đầu. Đó chính là luật lệ tàn khốc của đua xe, muốn chiến thắng, thì phải chiến thắng chính mình trước đã. Chính sự lì lợm và bất chấp này đã giúp Minh trở thành một tay đua vô cùng nổi tiếng. Anh không sợ cung đường trước mặt, anh cũng không sợ luật chơi lần này, anh thậm chí còn có thêm cả động lực để buộc mình phải chiến thắng – đó là Linh. Linh đang đợi anh đến đưa cô về.

Có lẽ đến tận bây giờ, Minh mới biết tình cảm của mình dành cho cô gái nhà quê và có chút bí ẩn đó nhiều như thế nào. Anh gần như phát điên lên khi thấy cô bị bọn chúng bắt đi, và chỉ có ánh mắt sợ hãi tột độ của cô khi nhìn anh mới giúp anh giữ được bình tĩnh.

Cuộc đua này, anh nhất định phải thắng. Nếu không, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời vì ngày hôm nay không thể bảo vệ được cô gái mà anh yêu.

Hai chiếc mô tô phân khối lớn đã được dán kín hệ thống đèn chiếu phía trước bằng băng dính đen táp vào lề đường bên phải. Minh đốt một điếu thuốc, quay sang hỏi Hưng:

- Mày đã từng đua như thế này bao giờ chưa?

- Chưa – Hưng Đại Ca thật thà đáp, nhưng bản thân hắn cũng không tỏ ra lo lắng gì – Còn mày?

- Ừ, rồi – Minh gật đầu.

- Ở đây luôn à?

- Không. Hơn ba mươi kilomet đường núi từ đầu bên này tới đầu bên kia của đèo Pha-đin – Minh bồi hồi nhớ lại quãng thời gian phiêu lưu trước đây của mình – Con đường đó lúc nào cũng trơn và mờ mịt sương mù, cách mười mét chẳng nhìn thấy gì. Bọn tao, chín thằng đua giữa đêm khuya, một thằng đâm vào vách núi, gẫy hai chân, tàn tật cả đời. Một thằng còn xui xẻo hơn, nó lao thẳng qua dải chắn đường, rơi xuống vực, hơn một ngày sau mới tìm thấy xác nó và chiếc xe, mọi thứ đều tan nát.

Hưng rùng mình một cái.

- Đoạn đường hôm nay còn đẹp lắm, đèn đường vẫn chiếu trên cao, và con đường không có dốc lên rồi lại dốc xuống, không có những khúc cua tử thần.

- Liều mạng quá! Nhưng đó là lý do mà tao rất nể phục mày. Tao tiếc là chúng ta phải đối đầu. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, bọn tao chắc cũng ốm đòn.

- Dù thế nào tụi mày cũng sẽ ốm đòn – Minh cười khẩy.

Hưng hất đầu gọi đàn em lại gần, nhắc nhở mấy câu, sau đó nhìn sang Minh hỏi:

- Sẵn sàng chưa?

- Tao luôn sẵn sàng mà – Minh vứt điếu thuốc còn đang cháy dở sang một bên, kéo lại khóa áo khoác ngoài và bắt đầu nổ máy.

- Vạch xuất phát là vạch kẻ bắt đầu vào đường cao tốc. Tao với mày mỗi đứa một bên đường, thời gian xuất phát sẽ được thằng em tao đếm ngược từ năm. Thế nào?

- Sao cũng được, kể cả chấp mày trước vài giây cũng không sao.

- Đích đến ở đầu cầu Thanh Trì. Sẽ có một thằng em tao đứng ở đó và cầm một chiếc khăn trắng. Ai tới trước sẽ cầm chiếc khăn trắng xuống chân cầu mang người đi.

- Cứ như mày sắp xếp đi, đừng nghĩ cách chơi tao là được – Minh nhún vai tỏ vẻ không ý kiến.

- Vậy thì… xuất phát thôi.

Minh gật đầu sau đó rồ ga, lượn sang bên mé phải của con đường ngược chiều này, còn Hưng ở bên mé trái. Bây giờ đã là hơn hai giờ sáng, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy theo hướng ngược lại với hai người, đèn pha sáng quắc, nhưng cũng phải khi nó tới gần thì mới có thể trông thấy đèn. Tầm nhìn quá hạn chế.

Minh hít vào một hơi thật sâu, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tay ga giữ chặt. Hưng còn căng thẳng hơn anh nhiều, chốc chốc lại quay sang nhìn anh ở bên kia với ánh mắt đầy lo lắng.

Tên đàn em của Hưng vừa đếm tới một là Minh đã kéo ga thật mạnh, ngay khi tiếng: “bắt đầu” được hô lên, chiếc xe của Minh chồm bánh trước lên, sau đó lao đi, chỉ vài giây đã mất hút trong màn sương mù. Bên này, Hưng cũng không chậm chân, chiếc xe ào ào phóng tới, còi bấm inh ỏi.

Minh nghe thấy tiếng gió rít ràn rạt bên tai, gió thốc qua khe mũ bảo hiểm, tràn vào mũi, vào mắt, vào họng khô khốc, lạnh toát. Anh nghe thấy tiếng xe của Hưng ở phía sau mình. Sương mù giăng mờ mịt, Minh không dám nhìn vào gương chiếu hậu xem Hưng đang ở đâu. Ánh mắt anh dán chặt vào khoảng không mờ mịt phía trước, cố căng mắt ra để nhìn xem có chiếc xe nào đi ngược chiều hay không? Đây là đường cao tốc, trong khoảng cách năm mươi mét, nếu như hai chiếc xe đi ngược chiều còn không phát hiện ra nhau thì khả năng đâm vào nhau là rất lớn, đó là điều làm Minh lo lắng.

Ở phía sau Minh, Hưng bị ám ảnh bởi câu chuyện mà Minh vừa kể nên hắn không dám lao ra giữa đường mà chỉ men ở bên thành cầu bên trái, mặc dù vậy tốc độ cũng rất nhanh. Hắn vẫn nhìn thấy đèn xe phía sau của Minh ở đằng trước, điều đó có nghĩa là Minh không cách hắn bao xa. Nếu cứ đi với tốc độ này và giữ vững khoảng cách như vậy, chỉ cần tới gần đích, hắn có thể chơi bài nước rút, tăng tốc rồi vọt lên bất ngờ, mạo hiểm một chút nhưng chắc chắn hắn sẽ giành chiến thắng.

Cứ như thế, hai chiếc xe lao đi vun vút trên đường cao tốc, hướng về phía cầu Thanh Trì. Một chiếc xe tải lao tới, đèn pha sáng quắc, Minh vội lạng người sang một bên rồi sau đó lại tiếp tục đưa xe về chính giữa, lướt tới. Cảm giác lo lắng lúc đầu đã thay thế bởi sự hưng phấn tột độ, máu trong huyết quản của anh đang sôi trào lên vì tốc độ này.

Lại thêm một chiếc taxi nữa chạy tới với tốc độ hơn trăm kilomet một giờ. Sau một chút giật mình, Minh cũng kịp tránh sang bên phải trước khi va vào nó. Khi anh lướt qua ngay bên cửa chỗ lái xe. Người lái xe giật bắn cả mình, cơn buồn ngủ đang ập tới cũng tan biến hoàn toàn. Chiếc taxi vội giảm tốc độ, có lẽ lái xe sợ rằng phía trước sẽ còn những chiếc xe khác liều lĩnh như thế nữa.

Chỉ sau một chút thời gian, chiếc xe đã chạy qua khu Linh Đàm. Đoạn đường chỉ còn một nửa, nhưng Minh không dám lơ là một giây nào. Mắt anh lúc này đã nhòe nhoẹt nước vì gió. Gió thốc vào trong mũi, trong miệng khiến ngực anh đau tức.

Chiếc xe do Hưng lái, lần đầu tiên vượt qua anh. Minh mím môi nhìn theo, nhưng cũng không vì háo thắng mà liều lĩnh tăng tốc. Chưa tới lúc cần liều mình, vì thế anh vẫn giữ nguyên tay ga, không có ý định tăng tốc độ.

Tới công viên Yên Sở, đoạn đường vẫn vắng ngắt như cũ, cứ tầm gần một phút mới lại có một chiếc xe lướt qua, may mắn là lần nào Minh cũng kịp tránh. Anh bắt đầu thấy đầu óc mình căng thẳng tột độ, nếu không duy trì tốt trạng thái này, anh sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Chiếc xe đang chạy với vận tốc gần một trăm năm mươi kilomet một giờ.

Bỗng anh nghe có tiếng “rầm” ở phía trước. Từ bên kia đường, một chiếc xe trượt dài trên lòng đường tạo ra những tia lửa điện sáng lóa. Nó trượt từ bên kia đường sang bên này đường. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, trong vòng không quá ba giây khiến Minh không kịp giảm tốc độ. Một chiếc xe khác với ánh đèn pha sáng rực cũng đang chạy tới. Cái đầu to lớn, gớm ghiếc như quái vật của chiếc con­tainer chồm ra từ trong sương mù. Minh lập tức lạng xe sang bên phải để tránh, nhưng sau đó xe anh quệt ngay phải chiếc mô tô đang nằm bên này đường. Minh bóp phanh, chiếc xe chồm lên làm anh bay về phía trước một đoạn. Minh lăn long lóc hơn mười vòng trên đường, cả người đau đớn. Tuy nhiên, anh vẫn có thể ngóc đầu dậy nhìn. Ở bên kia đường, trước đầu một chiếc ô tô tải, một người đang nằm im không nhúc nhích. Cú tông thẳng vào đầu xe đã làm Hưng bất tỉnh tại chỗ. Xe của hắn bắn sang tận bên này đường, đầu xe cũng đã tan nát theo cú va đập.

Minh cố gắng nhúc nhích người, hình ảnh Linh lại ập tới trong đầu anh. Và anh như được tiếp thêm sức mạnh, loay hoay ngồi dậy. Sau đó anh chống tay, nặng nề đứng lên, mặc cho một bên mạng sườn đau nhói từng cơn.

Minh nhìn xung quanh một hồi, lê từng bước tập tễnh về phía Hưng. Kéo Hưng ngồi dậy, thấy máu từ trán hắn chảy đầy xuống mặt, Minh vội lột chiếc mũ bảo hiểm của hắn ra. Sau đó anh đưa tay vào túi áo trong của hắn sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại.

Minh bấm gọi cấp cứu, sau đó kéo Hưng ngồi dựa vào sát mép cầu, sơ cứu cho hắn giống như hướng dẫn trong điện thoại. Làm xong, Minh cũng ngồi dựa vào đó, thở hồng hộc. Sau đó anh lại tập tễnh đi sang bên kia đường, dựng chiếc xe của mình dậy, nó cũng bị va đập mạnh nhưng không đến nỗi te tua như xe của Hưng. Khi nghe thấy tiếng còi cấp cứu hú lên ở đằng xa, Minh ngoảnh đầu nhìn Hưng rồi sau đó lại nhấn ga, chiếc xe chạy thẳng về phía trước. Anh còn phải hoàn thành nốt chặng đường cuối cùng và cứu Linh về. Những chuyện khác, anh không quan tâm nữa.

Tên đàn em của Hưng vẫn đang đứng đợi ở đầu cầu Thanh Trì, hắn hằn học nhìn Minh khi anh tới và lấy chiếc khăn trắng. Anh cắn răng để nén lại cơn đau bên mạng sườn, rồi nói với hắn:

- Bỏ thái độ đó đi. Đại ca của tụi mày thua rồi, và sẽ không đến đích đâu. Nó đang được đưa vê bệnh viện 198 để cấp cứu.

- Đại ca làm sao? – Hắn nghe vậy thì lắp bắp hỏi.

- Đâm vào một chiếc ô tô ở trên đường đi. Nhưng không sao, cú va đập quá mạnh nên nó bị choáng thôi, chiếc xe vẫn nằm ở đó, nên tới mà dọn dẹp trước khi công an tới đi.

Khi anh nhìn thấy Linh thì cô đang bị trói và bịt chặt miệng, ngồi co ro ở một góc. Mấy tên đàn em của Hưng đang canh giữ Linh nghe thấy tin đại ca chúng bại trận thì vội vàng lên xe chạy mất, chỉ còn lại Minh và Linh. Minh dựng xe, vội tới bên cạnh Linh. Anh tháo găng tay của mình rồi vội lột miếng băng dính ở miệng cô ra. Lúc vô tình chạm tay vào má cô, anh thấy má cô ướt và lạnh ngắt, dường như Linh đã khóc rất nhiều.

- Không sao rồi, anh sẽ đưa em về – Minh ốp bàn tay lên má cô.

Linh không nói được câu gì, chỉ khóc òa lên. Minh kéo cô dựa vào ngực mình rồi vươn tay ra sau lưng Linh, cởi dây trói cho cô. Linh dường như kiệt sức nên dựa hẳn vào anh khiến Minh cảm thấy bên sườn càng đau hơn nhưng anh vẫn cắn răng để không bật ra thành tiếng kêu, vừa cởi trói, vừa dỗ dành cô:

- Anh đã thắng rồi, không sao đâu. Chúng ta đi về nào.

- Em… sợ… – Linh nói được hai tiếng này rồi ngất xỉu.

Minh thấy cả người cô lạnh ngắt, vội vàng ôm lấy Linh, lay cô dậy. Anh cởi cả áo khoác ngoài, trùm lên người cô. Mãi một lúc sau, có lẽ cảm thấy ấm áp hơn, Linh mới lại tỉnh lại. Cô mỏi mệt nhìn Minh, chỉ thấy gương mặt anh đầy vẻ lo lắng.

- Về thôi. Em đi được chứ?

Minh nói rồi dìu cô đứng dậy. Linh hơi tì vào cánh tay anh bước đi. Minh giúp cô trèo lên xe, đội chiếc mũ bảo hiểm của mình lên đầu cô. Linh lắc đầu nói:

- Anh đội đi, anh lái xe mà.

- Anh không sao. Em đội đi cho ấm. Đêm lạnh lắm đấy – Minh mỉm cười.

Linh ôm chặt lấy Minh. Cô thấy cả người Minh run lên vì gió lạnh. Nhường áo khoác cho cô nên lúc này Minh chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi duy nhất mà thôi.

- Anh dừng lại đi, mặc áo vào cho đỡ lạnh. Em không sao đâu.

- Ngồi yên đi, anh đi nhanh nên sẽ về nhà nhanh thôi – Minh vẫn giữ nguyên tốc độ.

Lúc này không còn trong cuộc đua nhưng Minh cũng đi rất nhanh, anh tự tin hơn trước nhiều vì anh đã cứu được Linh. Cô thậm chí còn đang ôm anh từ phía sau.

- Nhưng anh không…

- Không lạnh đâu. Cứ ôm anh như thế, dù có là Bắc Cực anh cũng cảm thấy không lạnh chút nào – Minh cười, ngắt ngang lời cô.

Linh lặng yên, cô hiểu lời Minh nói. Hiện tại cô đã quá mỏi mệt chẳng thể cất tiếng được nữa. Mọi chuyện, để sau này hãy nói. Bây giờ cô thực sự muốn có một người để mình dựa vào như thế này. Linh chợt nhận ra, lưng của Minh thật rộng và vững chãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.