Sau khi ăn sáng xong, Minh rút tiền đưa cho một
đứa bé đánh giày, nhờ nó đi thám thính giúp. Thằng bé chạy đi rồi lập
tức quay lại, báo là tình hình yên ổn, đến lúc đó cả hai mới yên tâm ra
về.
Đưa Linh về nhà xong, Minh lại phóng xe ra ngoài, bỏ mặc sự
cằn nhằn của ông Phương. Đến hơn tám giờ sáng thì Lâm mới thức dậy.
Trong ba anh em nhà này, người mà Linh ít có cơ hội tiếp xúc nhất chính
là Lâm. Ban đầu cô luôn cảm thấy anh hơi lạnh lùng và có chút khó gần.
Nhưng từ hôm qua tới giờ, Lâm quấn quýt với hai đứa cháu nên cô tiếp xúc nhiều hơn và nói chuyện với anh nhiều hơn, chợt nhận ra anh không quá
khó gần như mình đã tưởng.
Linh đặt bát bún thang xuống bàn, nói:
- Anh ăn đi cho nóng đã này.
Lâm nhìn bát bún thang, kêu lên:
- Chà, bún thang, ngon quá! Mẹ anh dạy em làm đấy à?
- Dạ không ạ! Hôm trước em học ở chỗ nhà hàng của anh Đại! – Linh cười.
Không chỉ riêng Lâm, mà sáng nay, cả nhà ông bà Phương đã phải trầm trồ với
bát bún thang mà Linh làm. Một bát bún mà làm cho ngay cả Minh – người
vốn ưa ăn khô cũng phải húp tới cạn sạch nước mới thôi. Bà Nguyệt thì
phải thừa nhận, là người sinh ra và lớn lên, cả đời ở Hà Nội, nhưng bà
chưa bao giờ ăn một bát bún thang nào ngon như thế. Ông Phương thì lại
càng có lý do để tranh cãi với bà rằng con gái nhà quê lúc nào cũng đảm
đang hơn con gái thành phố.
- Đầu bếp của ông Đại mà có thể nấu ra bát bún ngon như thế này sao?
Lâm cười cười, sau đó cũng chẳng cần giữ thể diện của một ngôi sao như mọi lần đi ăn ở ngoài, cứ thế cắm đầu ăn lấy ăn để.
- Chà, ngon quá. Có lẽ anh phải năng về ăn rình cơm bố mẹ mới được – Lâm thở ra một hơi sảng khoái sau khi đã được ăn no.
- Anh đi diễn ở nhiều nơi, chắc phải ăn nhiều món ngon hơn ấy chứ?
Linh cảm thấy vui trong lòng. Cô đã quen với những lời tán thưởng nhưng
không một ngôn từ khen ngợi hoa mỹ nào có thể hơn được vẻ mặt mãn nguyện của người khác sau khi ăn xong món ăn mình nấu.
- Không có đâu
em. Nhiều khi phải nhịn đói đi diễn đó. Chạy sô mà, thời gian ăn cũng
không có. Ăn cơm bụi, cơm hộp là chuyện bình thường – Lâm lắc đầu.
- Mấy đứa em họ em ở quê rất hâm mộ anh. Hôm nào em về ăn Tết, anh cho em xin chữ kí để em mang về cho chúng nó nhé! – Cô như chợt nhớ ra nên đề
nghị.
- Không vấn đề gì. Tặng luôn mỗi người một cái đĩa MV anh vừa quay ở nước ngoài xong.
- Thích quá! Chắc chúng nó sẽ mừng rú lên cho xem – Linh vui vẻ gật đầu.
- Em có thích nghe nhạc không? Hôm nào anh cho em mấy cái vé ca nhạc mà đi xem.
- Em hay nghe nhạc không lời. Trước đây nhà em không có tivi, chỉ có cái
đài cũ. Mỗi lần nấu cơm em lại mang xuống bếp để nghe. Còn đêm khuya thì hay có chương trình nhạc giao hưởng – Linh kể.
- Không phải ai cũng có thể nghe và cảm thụ được nhạc giao hưởng.
- Anh nổi tiếng thế, chắc có nhiều cô hâm mộ anh lắm nhỉ? Có bao giờ họ viết thư tỏ tình với anh không?
- Thường xuyên – Lâm phá lên cười, không hề giấu giếm – Anh nhận được thư tình từ hồi cấp hai cơ. Hồi ấy còn ngô nghê nên hay đọc lắm. Bây giờ
thì ít khi có thời gian đọc, hơn nữa thư gửi về toàn là quản lý nhận và
đọc giúp. Đôi khi trả lời giúp luôn.
- Chị Trang đọc xong có ghen không?
- Trang không phải người phụ nữ hay ghen, nhưng cũng đôi khi cô ấy cũng
tỏ ra khó chịu. Khi con người ta muốn vun vén, chăm lo cho sự nghiệp,
thì họ phải đánh đổi một vài thứ như gia đình, tình cảm của bản thân
chẳng hạn.
- Miễn là anh không cảm thấy hối hận về sự đánh đổi đó là được.
- Thỉnh thoảng anh vẫn thấy hối hận – Lâm mỉm cười sau đó đứng dậy, cầm tờ báo ra ngoài đọc.
Linh quay đầu nhìn theo cái bóng cao lớn nhưng có phần cô độc của anh, không hiểu sao tự nhiên cô có một cảm giác rất lạ. Ba người con trai của gia
đình này, mỗi người một tính cách, nhưng họ đều có một điểm chung, đó là họ rất cô độc.
Bữa trưa và chiều hôm ấy Minh đều không về. Ông
Phương càu nhàu trách vợ một hồi vì quá nuông chiều con rồi lại đạp xe
đi đánh cờ tướng. Bà Nguyệt gọi điện cho con không được cũng đâm ra lo
lắng. Chưa bao giờ Minh lại đi đâu mà không xin phép, sau đó còn tắt máy như thế này. Linh cũng lo lắng không kém, chỉ sợ anh bị bọn du côn kia
chặn đường tính sổ chuyện lúc sáng thì nguy.
Hai giờ sáng, Linh
vẫn trằn trọc không ngủ được. Không hiểu sao cô không thể ngừng nghĩ và
lo lắng cho Minh. Hay là anh đã gặp phải chuyện gì? Hoặc là anh đi hẹn
hò mà không muốn bị người khác quấy rầy? Mà biết đâu anh lại uống say và đang ngủ ngoài cổng thì sao? Việc Minh ngủ gục ngoài cổng tới sáng cũng không phải là lần đầu.
Nghĩ vậy, Linh chồm người dậy, mặc thêm chiếc áo ấm sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Sương mù giăng mờ mịt khiến Linh co rúm người vì lạnh. Cánh cổng sắt nặng nề
mở ra, trong ánh đèn đường mờ mờ, sương mù trắng xóa, Linh ngẩn người
khi thấy vài người đang đứng dựa vào tường. Cô còn chưa kịp hiểu ra
chuyện gì thì lập tức đã có người hét lên:
- Linh, vào nhà mau lên.
Giọng nói quen thuộc của Minh khiến Linh sực tỉnh. Cô định lùi ngay vào,
nhưng những người kia phản ứng còn nhanh hơn. Một cánh tay khỏe mạnh và
cứng như thép nguội túm lấy tay cô kéo ra. Trước khi Linh kịp hét lên
thì bàn tay lớn của hắn đã chụp kín miệng cô rồi.
Mấy tên kia
nghe thấy động thì dáo dác dồn lại một chỗ. Gã vừa túm được Linh vẫn bịt chặt miệng cô, kéo cô đến trước mặt một tên mặc áo khoác màu xanh lá
đang ngồi trên một chiếc mô tô phân khối lớn màu bạc. Gã đang phì phèo
hút thuốc, ánh mắt nhìn Linh từ đầu xuống tới chân rồi lại ngược từ chân lên đầu. Gã cười khẩy:
- Đợi thỏ về hang, không ngờ lại bắt
thêm được con thỏ con. Hóa ra thằng nhóc này vẫn ở quanh đây. Mau ra đây đi, nếu không đừng trách tao đối xử tệ với con bé này.
- Đại
ca, con nhỏ này chính là con mà chúng ta được thuê để xử lý – Một tên
nhắc nhở, Linh nhận ra tên này chính là người dí dao vào lưng cô ban
sáng.
- Có hai đứa oắt con mà cũng không đối phó nổi. Về tao
tính sổ với tụi mày sau. Thằng kia, còn không mau ra đây? Để tao xem
thằng nào lớn gan dám đánh đàn em của Hưng Đại Ca này?
- Hưng? – Tiếng Minh lại vang lên, lần này một bóng người cao lớn bước ra từ sau
gốc cây lớn cách đó không xa – Không phải mày đang trong trại cải tạo
sao?
Tên tự xưng là Hưng Đại Ca nghe câu hỏi này thì giật mình,
nheo mắt nhìn kỹ người vừa tiến ra đó. Sau khi Minh tới gần, nhận ra
khuôn mặt bấm ra sữa của Minh, hắn lắc đầu xoa cằm:
- Hóa ra lại là mày? Trái đất quả nhiên tròn.
- Tao cũng đang ngạc nhiên – Minh nói sau đó đưa mắt nhìn sang Linh đang bị khống chế cách đó không xa.
- Để cô ấy đi đi, đây là việc của đàn ông chúng ta. Đừng mang đàn bà ra
uy hiếp tao, nếu không chuyện này đồn ra, tao e là mày sẽ bị cả giới đua xe chửi vào mặt.
- Không được, đây chính là người bọn tao phải
bắt. Thông cảm đi, tao cũng bất đắc dĩ thôi, người nhờ chuyện này có vai vế rất lớn, tao không thể không nghe theo. Hơn nữa, con nhỏ này cũng
chỉ là người làm trong nhà mày, đâu cần quan trọng hóa như thế. Để nó đi với bọn tao, tao bỏ qua chuyện mày đánh thằng em tao hồi sáng.
- Nếu không thì sao?
- Chơi theo luật thôi. Mày giỏi đến mấy, cũng không thể cùng lúc đối đầu với ngần này người bọn tao được.
- Tất nhiên, tao cũng không nghĩ tao có thể đánh được hết tụi mày. Nhưng
nếu ẩu đả ngay tại đây, tao e rằng người chạy sẽ là chúng mày – Minh
nhếch đôi môi khô khốc, cười nhạt.
- Mày tự tin thế sao? Trong nhà mày có cao thủ à?
- Không có… Nhưng có thứ đủ để cắn nát họng mày trong vòng ba giây. Không một ai dám liều lĩnh đối đầu với nó.
- Nghe giống một con chó dữ? – Hưng huýt sao tỏ ra rất thích thú.
- Phải, loài chó hung dữ nhất thế giới, chắc mày cũng từng nghe qua tên, ngao Tây Tạng – Minh gật đầu.
- Nhà mày thật có một con chó ngao Tây Tạng sao? – Hưng hít sâu một hơi, hỏi lại.
- Đúng. Một con Ngao Tuyết trưởng thành, thuần chủng, được mang từ tận
Tây Tạng về. Chỉ cần một chút ồn ào nho nhỏ, cũng đủ đánh thức nó rồi.
Tụi mày muốn gặp nó không?
Hưng suy nghĩ một hồi, sau đó hất đầu hỏi lại:
- Vậy mày muốn sao?
- Để cô ấy vào nhà, tao ra chỗ khác cùng tụi mày giải quyết – Minh lạnh lùng đáp.
Linh đang bị bịt chặt miệng nên không thể nói gì, nhưng cô liên tục giãy giụa, lắc đầu, như muốn bảo Minh không được liều lĩnh.
- Mày nghĩ cô ta thoát lần này, có thể thoát lần sau sao? – Hưng hỏi lại.
- Cần thế nào để tụi mày buông tha cho cô ấy hoàn toàn? – Minh vẫn bình tĩnh hỏi.
Hưng suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Quyết định thế này đi. Mày đua xe với tao. Nếu mày thắng, mày được mang nó về, và bọn tao sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện này nữa. Còn
nếu mày thua, cô ta phải theo bọn tao.
- Không sợ tao báo công an sao?
- Cứ báo, mày nên biết ngày hôm nay tao có thể đứng ở đây thay vì trong
trại giam, thì tao còn sợ gì mấy lời đe dọa trẻ con đó nữa.
Minh ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt liếc nhìn sang vẻ mặt đã chuyển sang tái
nhợt của Linh, ánh mắt anh dịu dàng đi rất nhiều. Sau đó, lấy lại vẻ
lạnh lùng, anh quay sang Hưng gật đầu:
- Đồng ý. Hy vọng mày giữ lời hứa.
- Tao có lòng tự trọng của dân đua xe. Nhưng luật đua phải do bên tao quyết định, dám chơi không?
- Chỉ là đua xe thôi mà, có gì không dám – Minh cười khẩy, cứ nói tới đua xe là máu trong huyết quản của anh lại sôi trào lên.
- Tốt. Vậy đi, tới chân cầu vượt trên cao ở đường Phạm Văn Hùng. Đó sẽ là đường đua của chúng ta.
Minh giật mình, nhưng cũng không quá đắn đo trước đề nghị này. Anh đưa mắt sang nhìn Linh, hỏi tiếp:
- Vậy còn cô ấy?
- Nó sẽ đi với tụi tao. Yên tâm đi, cho tới khi cuộc đua giữa tao và mày ngã ngũ, nó vẫn sẽ được an toàn.
Minh ngần ngừ trong chốc lát sau đó gật đầu, cũng không nhìn Linh nữa, anh
quay người đi sang bên kia đường, nơi mình đang dựng xe ở sau một gốc
cây lớn khác. Cuộc đua này, anh nhất định không thể thua.