Điều Bí Mật

Chương 32: Q.1 - Chương 32: Một món ăn đêm




Ở Ẩm Thực Đạo Quán, không có nhiều người biết rằng, học trò cuối cùng mà ông Cương dạy dỗ chính là cô gái gần đây đã dọn tới ở nhờ trong Đạo Quán. Cô gái có nước da trắng hồng, lúc nào cũng bừng bừng sức sống, rất nhanh nhẹn khi các Đạo sư cần cô giúp đỡ. Cũng không có nhiều Đạo sư biết Linh vì những người cũ đã rời nơi này gần hết. Nhưng dù sao, những học viên và Đạo sư mới ở đây đều rất tò mò về cô, nhất là khi cô là một trong số hiếm hoi những người được ra vào khu nghỉ riêng của ông Cương.

Linh vẫn ở Đạo Quán, cô cũng chưa muốn đi tìm Cường ngay. Chưa tới thời gian hẹn quay lại gặp anh, mà cô cũng không muốn đối mặt với anh lúc này, khi mà trong đầu cô chỉ bề bộn hình ảnh của Đại. Cô không lý giải được tại sao mình lại nhớ tới Đại nhiều như thế?

Buổi sáng, vừa bước chân ra khỏi khu vực học tập của học viên, Linh nghĩ ngay tới cái hẹn với Kiên. Kiên đã biết cô ở đây, anh nói hôm nay sẽ sang đón cô về chơi với bà Ngân. Đang định đi tìm ông Cương để nói cho ông hay thì bỗng có tiếng gọi cô, tiếng gọi ngập ngừng và vui vẻ.

Linh nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy đó là một cô gái cao hơn cô một chút, mái tóc búi gọn gàng, nhìn vô cùng thanh lịch, vừa có nét quý tộc đầy quyến rũ, lại vừa có nét dân dã gần gũi.

Linh cũng nhận ra ngay cô gái này dù mới chỉ gặp có một lần ở nhà hàng của Đại lần trước – là Thủy.

Sau mấy giây ngỡ ngàng, cô mỉm cười tiến lại. Thấy mình có vẻ không nhận nhầm người, Thủy lập tức cười rất tươi.

- Tớ cứ sợ mình nhận nhầm. Nhìn cậu khác quá, như mới lột xác ấy!

Nói chuyện một hồi, Linh hơi ngần ngại nhưng cuối cùng vẫn quyết định cho Thủy số điện thoại của mình, sau đó cô tạm biệt cô. Với những cô gái có học, khéo léo và giàu có như Thủy, Linh không bài xích, nhưng cũng không muốn thân quá mức. So với cô gái có tiền nhưng đầu óc rỗng tuếch như Hằng – người đã được hứa hôn với Cường, Linh tự tin là mình có thể đối phó được. Nhưng Thủy lại khác, ở Thủy có sự lanh lẹ, đủ tinh tế và dư thừa tính toán để có thể đưa tham vọng của bản thân đi tới đỉnh cao. Nếu cô không cẩn thận, có thể một ngày nào đó, cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay những cô gái sắc sảo như thế.

***

Đại bước vào phòng Như Ý. Con gái đã ngủ say từ sớm, nhưng anh vẫn muốn ngắm nhìn nó ngủ để tĩnh lặng suy nghĩ. Từ sau sự việc của Minh, mẹ anh ốm nặng và cho tới giờ anh cũng không muốn làm phiền mẹ hơn nữa. Người giúp việc đã trở lại làm, nhưng mẹ anh càng lúc càng thúc giục việc anh cưới vợ. Tất nhiên, cô con dâu mà bà muốn anh cưới về chính là Huyền, cô gái trẻ ấy cũng rất đồng tình chuyện này, không hề quan tâm tới việc anh đột nhiên có một đứa con rơi.

Tới lúc này thì Đại không thể thờ ơ thêm được. Nhưng cứ nghĩ tới việc mình sẽ cưới Huyền, anh lại có chút gì đó không đành lòng. Huyền chưa bao giờ là người mà anh muốn cưới làm vợ.

Đại hôn lên gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn của con gái xong, định quay về phòng đọc sách thì điện thoại chợt đổ chuông. Là cô nhà văn của anh…

Con mèo nhỏ này đã quay trở lại Hà Nội khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Sau khi suy nghĩ cân nhắc một chút, cuối cùng Đại cũng gật đầu đồng ý sẽ qua đưa cô đi ăn đêm. Mấy ngày mỏi mệt, có lẽ cũng nên nghỉ ngơi thư giãn một chút.

Đại khẽ cười, về phòng mặc thêm áo ấm rồi rời khỏi nhà.

Tới khách sạn, Đại thấy Tường Vi đã đang đứng ở dưới cổng đợi mình. Tường Vi còn ngạc nhiên hơn anh khi thấy Đại lững thững đi bộ tới, cả người mặc bộ đồ thể thao màu xanh đen khiến cho dáng dấp của anh càng có lực hấp dẫn vô hình mà Tường Vi, dù chẳng còn xa lạ gì nữa, cũng phải ngẩn ra nhìn.

Khi Đại tới gần, cô có thể nhìn rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, chỉ cảm thấy anh đẹp hơn bao giờ hết. Đại không có chiều cao thuộc dạng khủng như những anh chàng hotboy hay siêu mẫu, nhưng cả vẻ mặt tới vóc dáng đều rất hút mắt người khác. Khắp người anh đều tỏa ra một loại khí chất cao ngạo và khó nắm bắt. Đúng, dù cô có gần gũi anh tới bao nhiêu thì vẫn không thoát khỏi cảm giác anh xa vời, không thể nào chạm vào được ấy.

- Xe của anh đâu? Anh đi tới đây bằng gì vậy? – Tường Vi hỏi.

- Anh chạy bộ, cũng gần thôi mà. Nhóc ra Hà Nội bao giờ vậy? Sao không báo trước một tiếng, làm anh bất ngờ quá? – Đại cười, những giọt mồ hôi nóng hổi và cả cơ thể vẫn đang bừng bừng của anh đã khẳng định lời anh nói là thật.

- Chính là muốn anh bất ngờ đấy.

- Thế thì thành công rồi. Nhưng sao lại quay lại Hà Nội?

- Đã hết duyên với nó đâu. Em nghe nói, ai cứ ở Hà Nội một thời gian rồi sẽ bị gắn lại với nó bằng một sợi dây tình cảm vô hình, gọi là duyên. Bao giờ trả hết tình cảm cho nó rồi thì mới có thể dứt bỏ và quên nó đi được.

- Hà Nội vốn thế mà. Ai cũng coi nó như mối tình đầu, đẹp, lãng mạn, không thể nào quên đi được – Đại cười – Đi thôi, anh dẫn em đi ăn, vừa đi vừa nói chuyện.

Tường Vi gật đầu bước theo anh, nhưng vẫn tò mò:

- Nhưng mà ăn gì?

- Tất nhiên là một món của riêng Hà Nội rồi, nói đúng hơn là của riêng đêm Hà Nội. Đảm bảo em ăn rồi sẽ nhớ nó cả đời cho mà xem – Đại cười đầy thần bí.

- Nói tới ăn đêm thì Sài Gòn là số một – Tường Vi phản bác một cách tự tin.

- Đúng, nhưng nó không thể khiến em nhớ cả đời như món này được, anh đảm bảo đấy.

- Anh lại thần thánh hóa lên chứ gì? Chúng ta không phải đi bộ xa đấy chứ?

- Không, chỉ cách đây một dãy phố thôi. Với lại món này cũng không phải món nổi tiếng gì, thậm chí hầu hết mọi người hiện tại đều không hoặc rất ít biết về nó – Đại lắc đầu – Nhưng nó sẽ khiến em khắc ghi cả đời buổi tối hôm nay cho mà xem. Món ăn không nổi tiếng, lại càng không đắt đỏ, không cao sang, không dành cho những người đi ô tô, mặc áo vest, không dành cho những quý ông đạo mạo, đĩnh đạc, không dành cho những quý bà sang trọng, cao quý… Nó dành cho những người biết thưởng thức và có chút may mắn.

Nghe Đại nói một thôi một hồi, máu hiếu kỳ của Tường Vi đã bị kích thích tới cực độ. Chỉ thấy cô túm lấy cánh tay săn chắc của anh, xuống giọng năn nỉ:

- Tên nó là gì thế anh? Nói cho em nghe coi nào. Nào, nào…

- Ăn xong món đó anh sẽ nói cho em biết tên – Đại lắc đầu từ chối ngay.

- Tại sao?

- Nói ra thì chắc gì em đã dám ăn.

- Anh ăn được thì có gì mà em không ăn được. Hồi lên Tây Bắc, món thắng cố mà em còn ăn được, hừ hừ…

- Ha ha, món này không cần bàn cãi về mùi vị đâu nhóc. Chỉ là cái tên có chút… ờ… hơi thô tục, nói ra sợ em ăn tiêu không được, nên thôi, để ăn xong anh sẽ nói cho em biết.

- Nhớ đó…

Đêm xuân Hà Nội đã ấm áp trở lại, người ra phố không cần phải co mình trong những trận gió lạnh tê tái như dịp cuối năm nữa.

Như ai đó từng nói.

Hà Nội đẹp nhất về đêm…

Ánh đèn phố phường hòa nhịp hơi thở cùng màn đêm sâu lắng khiến cho Hà Nội như một bức tranh nhiều màu, có những khoảng tối và khoảng sáng hòa quyện lẫn nhau. Những người yêu Hà Nội, có lẽ nhớ nhất là những đêm Hà Nội, rong ruổi suốt từ con phố này sang con phố khác, chạy dưới những tán cây cao như đi trong một đường hầm dài thâm trầm và bí ẩn, hay buông thả mình để tự đi lạc trong những con phố mà vài chục mét lại có một nhịp đèn. Đi qua những con đường dài hun hút gió quanh những hồ lớn trong lòng thành phố, giữa mùa hè mà đôi khi có cảm giác rét lạnh cả người. Không gian Hà Nội là sự giao hòa giữa những nét cổ điển Á Đông với những nét hiện đại Tây phương, giữa quá khứ và hiện tại, giữa hối hả và bình yên.

Hà Nội như một cô nhân tình, xinh đẹp trẻ trung khi ra phố, rất mộc mạc, chân phương, dịu dàng, đằm thắm khi chào đón người thân yêu trở về nhà. Nó làm người ta yêu si mê, yêu điên đảo, yêu không dứt ra được.

Hai người cứ thế sóng bước bên nhau, rì rầm trò chuyện, như một đôi nhân tình dìu nhau trên phố. Đi qua con phố dài đèn điện sáng trưng thì cả hai rẽ vào trong một ngõ nhỏ. Con phố đã vắng hẳn người, chỉ còn vài cửa hàng ăn đang hoàn thành nốt công việc dọn dẹp cuối cùng trước khi nghỉ bán.

- Đến rồi.

Đại cười và dừng lại trước một cửa hàng đã vắng hẳn khách, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế băng dài, lặng lẽ đốt thuốc. Phía sau ông, một đôi vợ chồng trung niên đang bận rộn thu dọn hàng quán của mình. Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn thì biết đây là một hàng phở.

- Anh đúng là nói dóc, ăn phở thì nói luôn là ăn phở… – Tường Vi vươn tay nhéo một cái vào eo của Đại tước khi anh bước hẳn vào quán đó.

Đại cười và lên tiếng chào ba người ở trong. Thấy anh, hai ông bà chủ quán cười chào lại, còn người đàn ông đang hút thuốc trên ghế băng thì hớn hở vẫy tay:

- A, chú em, lâu lắm rồi mới thấy. Lấy vợ rồi đấy à?

Thấy người đàn ông nhìn vào mình và hỏi như thế thì Tường Vi hơi đỏ mặt, lí nhí chào ba người lớn tuổi này.

- Dạ không, đây là cô bạn cháu ở Sài Gòn ra chơi, hai anh em đi ăn đêm thôi – Đại giải thích.

- A, là con gái miền Nam hả? Ngồi đi cháu, không cần phải ngại, thằng nhóc này uống rượu với chú suốt ấy mà.

Tường Vi phải cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe người đàn ông gọi Đại là “thằng nhóc”. Đại cầm lấy chai rượu ở một bên, mở nút chai bằng gỗ rồi rót vào hai cái chén. Sau khi uống cùng người đàn ông một chén, Đại mới nói tiếp:

- Dạo này cháu bận quá! Hôm nay chú cũng về muộn nhỉ?

- Tao tính về lâu rồi, mà ông bà chủ quán bảo chú mày sắp ra vét mẻ cuối nên mới ngồi nán lại đợi. Lâu rồi không uống rượu cùng chú mày đấy.

- Hôm nay kiếm khá không chú?

- Cũng tàm tạm. Dạo này đang mùa lễ hội nên khách cũng đông lắm. Mỗi tội khách nhiều thì phải đạp xe nhiều, đau hết cả lưng. Chắc làm hết năm nay rồi tao nghỉ hẳn, về quê chăn gà cho bà ấy – Người đàn ông cười vui vẻ, những nếp nhăn theo nụ cười đó càng hiện lên rõ hơn.

Tường Vi để mặc hai người đó uống rượu và nói chuyện phiếm, cô chỉ ngồi im. Hai vợ chồng chủ quán vẫn đang cọ rửa và sắp xếp bát đũa, dường như ba người khách ngồi đây không phải đang đợi họ làm đồ ăn vậy. Tường Vi cúi nhìn xuống bàn gỗ, chỉ thấy mặt bàn cáu cạnh những vệt đen bẩn, có lẽ do dầu mỡ dính vào, cọ rửa không sạch, qua nhiều ngày tháng nên mới làm cho nó cũ kỹ, đen đúa như thế. Ở ngoài đường, thỉnh thoảng có một chiếc xe máy phóng vèo qua phá tan sự yên tĩnh của ngõ nhỏ. Trước cửa quán có một chiếc xích lô được trang trí bằng đệm đỏ và vải ren trắng. Cô thầm đoán có lẽ người đàn ông đang ngồi nói chuyện với Đại chính là chủ nhân của chiếc xích lô ấy.

Lúc này, người đạp xích lô đưa cho Đại một điếu thuốc lá Thăng Long nhưng Đại từ chối. Thấy thế, người đàn ông ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế? Hay là chú mày chê loại thuốc lá rẻ tiền này?

- Không ạ – Đại cười phân bua – Gần đây cháu cai thuốc rồi, không hút nữa ạ!

- Ồ, bỏ thuốc à? Chú mày giỏi thật. Tao bỏ mấy bận rồi mà cuối cùng chẳng bỏ được. Bà vợ tao cằn nhằn suốt, mà tao tuyên bố thẳng, vợ có thể bỏ chứ thuốc lá thì không. Khà khà!

- Cháu có con nhỏ nên bỏ để đỡ ảnh hưởng tới con bé thôi.

- A! – Người đàn ông kinh ngạc đến nỗi đang rót rượu cũng phải khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đại rồi lại liếc sang Tường Vi – Chú mày lấy vợ mà còn có con rồi cơ à? Sao lần trước gặp đã thấy gì đâu?

Rồi ông lại nháy mắt thì thầm nhỏ một câu:

- Thế nửa đêm còn bỏ ra ngoài dẫn bạn gái đi ăn, vợ nó không lên cơn à?

- À, chuyện của cháu rắc rối lắm. Nói chung là giờ cháu có một đứa con gái nhưng không có vợ chú ạ!

- Chà, chú mày nói thế tao cũng chả hỏi thêm làm gì. Uống đi nào… Ông Hải, xong xuôi chưa nào, ra làm vài chén đi… Tôi đói lắm rồi đây.

- Xong rồi đây… – Ông chủ quán được gọi tới tên thì hô lên.

Sau đó, dưới con mắt kinh ngạc và đầy tò mò của Vi, ông chủ quán đặt lên bàn, ngay trước mặt ba người một cái mâm, sau đó đặt tiếp lên mâm một cái rổ tre lớn, vốn thường để rửa rau sống. Cuối cùng, ông tiến lại bếp, nhấc cái nồi lớn để đun nước dùng lên, bê thẳng ra phía bàn và đổ mọi thứ ở trong ra cái rổ tre. Đồ trong nồi vẫn nóng nên khói bốc lên nghi ngút. Chút nước còn sót lại chảy hết vào mâm ở bên dưới.

Ông chủ quán đặt cái nồi xuống đất rồi ngồi xuống cạnh người đàn ông đạp xích lô. Đại cười và lại rót tiếp ba chén rượu nữa. Tường Vi nhìn vào trong cái rổ đẩy hơi nóng bốc lên, chỉ thấy bên trong rất nhiều xương, đủ các loại mà cô cũng không phân biệt nổi là xương của con gì. Ba người đàn ông cụng chén và uống rượu, trong khi Vi vẫn ngồi nhìn đống xương đã rũ hết cả thịt trong cái rổ ấy, lóng ngóng một hồi cũng không biết phải làm gì.

Không chén, không đũa, chẳng lẽ là dùng tay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.