Cường cau
mày. Linh vẫn không có biểu hiện gì, nhưng hai bàn tay cô đã siết chặt
lại và hơi run lên. Cô không ngốc tới nỗi không nhận ra giọng điệu chua
chát trong câu nói đầy giễu cợt ấy.
Cô làm Đại đau sao?
Nhưng bản thân anh có gì mà phải tổn thương đâu? Tình yêu với anh chỉ giống
như một trò chơi, và anh không bao giờ là người thua cuộc cả.
- Sao? Anh nói sai gì à? – Đại vờ như không hiểu, sửng sốt hỏi lại.
- Không có gì đâu. Cứ tạm gác lại mọi chuyện đi, vui vẻ ăn một bữa này đã – Cường cười sau đó vỗ nhẹ lên vai cô – Coi như lần đầu em ra mắt bạn
thân của anh trên cương vị bạn gái anh đi.
Linh định giãy ra và
nói gì đó nhưng bàn tay đang ôm trên vai cô của Cường đã siết chặt lại
nên cô đành im lặng. Cô đưa mắt nhìn Đại, chỉ thấy anh vẫn bình thản.
Anh đưa ly rượu về phía trước mặt cô:
- Rất vui khi được gặp em.
Linh cũng đưa ly rượu vang lên, nhìn vào vẻ mặt tươi cười của anh, cô chợt
nhớ lại, cách đây không lâu, trước mặt Đại, Cường cũng đã bắt tay và
cười với cô như thế, nụ cười vừa hờn giận, ghen tuông, vừa yêu thương vô tận.
Nụ cười trên mặt hai người đàn ông lúc này khi họ nhìn
nhau làm cô sợ. Cô có cảm giác, nếu không có mình ở đây, họ đã nói
chuyện với nhau bằng nắm đấm từ lâu rồi.
Đại nhìn Cường cười,
việc giữa anh và Linh, dù lúc này anh rất muốn nghiền nát cô trong tay
mà hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, nhưng việc gì anh phải nói chuyện đó với
cô trước mặt Cường chứ?
Thằng bạn anh đã muốn công khai, vậy thì anh sẽ càng ám muội.
Dù là bạn thân, nhưng Cường đã một lần chơi khăm anh, vậy thì cũng không
thể trách anh được. Huống chi, Đại vẫn có cảm giác, giữa Linh và Cường
khá gượng gạo. Nếu họ thực sự yêu nhau như họ đang cố tỏ ra thì tại sao
Cường lại đồng ý để Linh vào làm ở nhà anh, ở gần thằng bạn mà Cường
hiểu rõ hơn ai hết? Nếu họ thực sự đang yêu nhau, tại sao cô lại có phản ứng đồng tình khi anh hôn cô như thế?
Mọi chuyện, sẽ chỉ là chuyện của riêng anh và Linh, dù Cường là ai thì cũng không có quyền xen vào.
Bữa tối diễn ra trong không khí vô cùng quái dị, tới nỗi cô gái phục vụ
đứng ở phía sau cũng luống cuống cả chân tay. Trong lòng cô tự hỏi, cô
gái ngồi ở đó cuối cùng là ai, tại sao khi cô ta vừa xuất hiện thì hai
người đàn ông đang từ bạn bè thân thiết lại biến thành kẻ địch? Giám đốc của cô chưa khi nào có thái độ như thế trước nhân viên.
Suốt
bữa ăn, Đại tuyệt nhiên không hỏi tới những chuyện cũ, càng không hỏi
tin tức của Nhật Lệ, chỉ chú tâm thưởng thức các món ăn và không ngớt
miệng khen ngon. Mặc dù những lời khen của anh nghe vô cùng chân thật
nhưng cả Cường và Linh đều nhận ra trong đó không ít ý tứ giễu cợt.
Thỉnh thoảng, Đại lại chèn vào mấy câu hỏi vu vơ về cuộc sống của hai
người ở bên Mỹ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Cuối cùng, trước khi ra về, Đại còn không quên hỏi xin số điện thoại của cô nhân
viên rót rượu với lời hứa chắc nịch sẽ mời cô đi uống cà phê sau khi cô
tan ca ngay trước mặt Cường và Linh.
***
Cường dừng bước trước cổng “Ẩm Thực Đạo Quán”, dù bây giờ không còn sớm nhưng anh vẫn
lưu luyến không muốn chia tay Linh chút nào. Hôm nay, vì cách cư xử lạ
lùng của Đại trong bữa ăn nên tâm trạng Linh vẫn không được tốt, cô có
vẻ lo lắng nhiều. Mặc dù anh đã cố gắng trấn an cô, nhưng Linh vẫn không cảm thấy khá hơn. Là người quen với sự đấu đá từ trong gia đình tới
ngoài thương trường, Cường không đơn thuần như Linh. Anh là bạn thân của Đại từ thời đi học nên anh rất hiểu tính nết con người này. Đại im lặng nghĩa là trong lòng Đại đã có sắp xếp tâm lý vô cùng ổn thoả. Đại im
lặng không có nghĩa cứ thế sẽ bỏ cuộc.
- Hôm nay vất vả cho em
rồi. Không cần suy nghĩ nữa, đi ngủ sớm đi nhé! Mai anh tới đón – Cường
dừng lại, vuốt nhẹ lên tóc Linh, âu yếm nhìn vào mắt cô.
Linh hơi lùi lại, thoát khỏi bàn tay đang định ôm lấy mình. Cô cười lắc đầu:
- Anh không cần đón em đâu. Em sẽ tự đi tới nhà hàng.
-Nếu em không thích tới đó, anh không ép đâu.
- Em học để trở thành đầu bếp, bếp chính là nơi làm em cảm thấy hạnh phúc nhất, làm gì có chuyện em sẽ ghét bỏ nó chứ. Thôi, anh về đi nhé, em
vào nhà đây!
Linh vẫy vẫy tay, quay đi.
Cánh tay Cường
buông thõng xuống. Linh đã cự tuyệt hành động thân mật của anh rất nhiều lần rồi, có lẽ anh cần phải cho cô thêm thời gian để chấp nhận tình cảm của anh một lần nữa.
Linh đi vào trong. Cánh cổng khép lại, Cường thở dài một hơi rồi lại quay trở ra xe.
Linh vẫn đứng sau cánh cổng cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Cường, lúc này cô mới quay đầu định đi về phòng. Nhưng vừa quay đầu, cô đã va phải một thân hình cao lớn không biết đứng ở đó từ bao giờ.
Thấy cô định hét lên, người đó nhanh tay bịt miệng cô lại, một tay vòng qua
eo ôm chặt lấy cô khiến Linh không tài nào giãy ra được. Linh đang hoang mang đã chợt nhận ra mùi nước hoa đàn ông rất quen thuộc – Bleu De
Chanel for Men – là loại nước hoa mà Đại ưa dùng nhất.
Nhưng tại sao lại là Đại? Làm sao anh lại vào được đây?
Nhận ra Đại rồi nên Linh cũng không cố gắng giãy giụa nữa. Cả hai người cứ
thế đứng im lặng trong sân, cho tới khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô xa
dần. Hơn một phút sau, bàn tay đang bịt trên miệng Linh mới buông ra.
Nhưng bàn tay còn lại vẫn đang giữ lấy eo cô, dường như không hề có ý
định buông. Linh nghe thấy bên tai một tiếng thở dài rất khẽ. Cô vội đẩy anh ra và lùi lại, đúng là Đại rồi. Anh vẫn mặc y nguyên như hồi chiều, mái tóc ướt đầm sương, dường như anh đã đợi cô ở đây rất lâu rồi. Cô
nhíu mày nhìn anh, không nhịn được hỏi:
- Sao anh lại vào đây được?
- Em tưởng ngoài thằng em của anh ra, không ai biết trèo tường nữa sao? – Đại nhìn cô, trong con ngươi sâu, lạnh của anh tràn ra một nét thất
vọng khó nói, chỉ có thể âm thầm hiểu mà thôi.
- Anh không nên làm như thế. Nếu anh muốn biết tin tức của chị Lệ, anh chỉ cần gọi hẹn gặp em là được – Linh thở dài.
Đại đưa mắt nhìn Linh, sau đó anh tiến lại gần cô thêm một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, nói rành rọt:
- Anh không quan tâm Nhật Lệ thế nào. Anh tới đây chỉ muốn hỏi em một
câu, tại sao đã làm anh điên đảo tới mức này rồi mà còn dừng lại? Tại
sao lại không tiếp tục đùa giỡn với anh nữa?
Linh bị từng tiếng
của câu nói này làm cho ngây cả người. Cô cố vắt óc cũng nghĩ không ra
tại sao Đại lại hỏi mình một câu như thế? Chẳng lẽ anh đang say?
- Anh Đại… – Linh lắp bắp, không biết phải trả lời thế nào.
- Trả lời anh đi – Đại nghiêm khắc nhìn cô, lặng yên đợi câu trả lời.
- Nhưng…
- Khó trả lời đến thế sao? – Đại cau mày hỏi lại.
- Nhưng anh hỏi tới hơn một câu rồi – Linh cố hạ giọng nói thật nhỏ.
- Em… – Đại trợn mắt, níu cả lưỡi với câu nói này của Linh.
- Anh nói chỉ hỏi một câu mà – Tính ương bướng của Linh bắt đầu nổi lên,
hay đúng hơn cô muốn thay đổi một chút cái không khí đầy ngượng ngùng
này.
- Anh đổi ý rồi, giờ anh hỏi câu gì em phải trả lời câu đó.
- Vô lý…
- Vậy để anh thử hôn em xem có lý không nhé? – Đại nở nụ cười gian xảo.
- Được rồi, anh nghiêm túc chút đi, ở đây không phải chỗ để làm ồn đâu – Linh giật mình vội nói.
- Anh rất muốn nghiêm túc, mà em thì lại không – Đại nhìn cô, ánh mắt
cũng vụt nghiêm nghị trở lại – Em có biết từ chiều tới giờ, anh đã muốn
làm những gì hay không?
Linh không đáp, ánh mắt vẫn len lén nhìn về phía dãy nhà nơi ông Cương đang nghỉ ngơi, chỉ sợ ông sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
- Anh rất muốn đấm chết thằng bạn của anh vì đã chơi xỏ anh lâu như thế?
Anh cũng rất muốn ôm em rồi nghiền nát em ra trong tay anh vì em còn nói dối anh nhiều hơn?
- Và rồi anh xin số điện thoại cô gái phục
vụ để hẹn hò với cô ta xả giận phải không? Xả chưa hết nên về đây tìm em xả tiếp chứ gì? – Linh bĩu môi hỏi.
- Sao? Em quan tâm chuyện
đó à? À ừ, thì anh có gọi điện cho cô ta, đưa cô ta đi uống cà phê, rồi
có uống thêm chút rượu, sau khi làm cô ấy mê mệt trong khách sạn, anh
quay về đây tìm em. Vậy đã được chưa?
Linh cau mày không nói. Đại khe khẽ cười.
Hình như anh thấy vui sướng khi cô đột nhiên quan tâm quá mức tới chuyện anh và cô gái phục vụ kia.
- Em không cãi cọ với anh. Bây giờ có gì muốn hỏi thì anh hỏi đi, em mệt
rồi, ngày mai em còn phải đi làm sớm nữa – Linh ra vẻ không thèm chấp.
Đại mỉm cười nhìn cô, nghiêm túc hỏi:
- Em là em gái ruột của Nhật Lệ, đạt kỷ lục Master Chef nhỏ tuổi nhất
trong những người đang sở hữu danh hiệu này trên thế giới. Nhưng anh
không hiểu, tại sao em lại vào làm giúp việc trong gia đình anh? Mục
đích của em là gì? Nhật Lệ đã đi đâu?
Linh nhìn Đại, cô nhẹ giọng nói, không muốn tiếp tục khiêu khích tính kiên nhẫn của anh nữa:
- Em vào làm trong gia đình anh là vì chị Nhật Lệ. Mục đích rất đơn giản, em muốn biết chị Lệ đã đi đâu, tại sao lại bỏ đi. Như vậy đã đủ hay
chưa?
- Anh không tin. Em là em gái của cô ấy mà đi đâu cô ấy cũng không nói cho em biết? – Đại lắc đầu.
- Một năm trước, em không liên lạc được với chị Lệ nên đã gọi điện hỏi
thăm mẹ con anh Kiên, một người bà con xa ở Hà Nội thì được biết chị Lệ
đã bỏ đi đâu không rõ tung tích. Lúc ấy, chuyện tình cảm của em cũng
không suôn sẻ nên em quyết định về Việt Nam để tìm chị gái mình.
- Một năm trước em đã trở về, vậy tại sao mấy tháng trước em mới tới nhà
anh? Tại sao lại nghĩ rằng việc cô ấy mất tích có liên quan tới anh? –
Đại cau mày, tỏ vẻ không tin tưởng.
- Em không tìm tới nhà anh
ngay vì em không biết lý do chị ấy bỏ đi. Mãi sau đó, em về quê và tìm
được một cuốn nhật ký do chị ấy để lại. Em đã đọc và biết được rằng
trước khi bỏ đi, chị ấy đã yêu thầm anh. Đó là một quãng thời gian dài
đau khổ, khi chị ấy yêu anh như thế, mà anh lại công khai có những người bạn gái khác.
- Khoan đã, chuyện này thật vớ vẩn. Làm gì có chuyện Nhật Lệ yêu anh chứ? Anh cầu còn không được… – Đại kêu lên đầy oan uổng.
- Nhưng đó là sự thật, chị ấy không nói yêu anh, chính vì bản thân anh
quá đa tình, không dám vứt bỏ những cô gái ở quanh mình ra. Làm gì có cô gái nào chấp nhận được như thế. Chị em cũng vậy…
- Đó là lý do cô ấy bỏ đi ư? – Đại lẩm bẩm, dường như những thông tin này anh không thể hiểu ngay được.
- Em không biết cũng không chắc nên em mới tìm cách bí mật tiếp cận anh để tìm hiểu cho ra lẽ.
- Chỉ vì chuyện đó mà em tốn công hoá trang mình thành một cô gái quê mùa sao? – Đại nhìn Linh tò mò.
- Hoá trang? Em đâu cần hoá trang? Bản thân em chính là một cô gái quê rồi mà – Linh cười nhạt.
Đại thấy cô cười như thế thì tim nhói lên, trong đầu anh lại xuất hiện ý
nghĩ muốn trừng phạt cô gái bướng bỉnh này. Anh túm lấy tay cô, cúi
xuống thật sát mặt cô:
- Nói đi, vậy tại sao lại dừng lại? Em đùa với anh phải không? Em tưởng anh sẽ tin những lời em nói sao?
- Em rảnh lắm sao mà đi đùa với anh? – Linh giãy ra nhưng Đại vẫn giữ chặt lấy cánh tay cô, kiên quyết không buông.
- Vậy tại sao em dừng lại? Nếu anh nói muốn em quay về bên anh tiếp tục trò chơi của em thì sao?
- Đừng coi đó là trò chơi! Trong khi em đau khổ suy nghĩ về chị gái mình
thì anh đơn giản chỉ nghĩ nó như một trò vui của anh thôi sao? – Linh
giận dữ đáp.
- Vậy nếu anh nói anh thật lòng muốn em quay về bên anh?
- Không muốn – Linh không chần chừ đáp lại.
- Vì sao? Em không yêu Cường mà, đúng không? – Đại nhìn thẳng vào mắt cô.
- Chuyện đó không liên quan gì tới anh – Linh lắc đầu – Nếu anh thực sự
trưởng thành rồi thì xin hãy vì Như Ý mà suy nghĩ một chút, tìm cho nó
một người mẹ thật tốt. Đừng để có thêm người phụ nữ nào đau khổ vì anh
như chị Lệ nữa.
- Đối với chuyện của Nhật Lệ, anh hoàn toàn mơ
hồ, gần như là bị động. Còn với mẹ của Như Ý. Dù sao cô ta cũng không
cần con… – Đại thấy Linh vẫn kiên quyết giãy ra thì cũng buông tay.
- Nếu anh đã rõ mọi chuyện rồi thì về sớm một chút đi – Linh quay người định đi ra mở cổng.
Nhưng Đại đã lại vươn tay ôm lấy cô từ phía sau một cách kiên quyết. Rồi cúi
đầu hôn lên cái gáy lạnh toát của Linh, gục đầu lên vai cô, thì thầm:
- Hãy tin tưởng anh, mẹ của các con anh chỉ có thể là em.
Dưới màn sương giăng giăng của đêm khuya, hai đôi môi lạnh dường như tình nguyện tìm tới nhau.
Say mê.
Đắm chìm.
Dưới ánh đèn mờ mờ hắt xuống ngõ nhỏ, một bóng người đổ dài trong yên tĩnh, rồi từng bước chân cô đơn xa dần.
Lạc lõng.
Chênh vênh.