Cho đến nhiều năm sau, đại tá Việt vẫn nhớ rõ vụ bắt cóc ngày đó. Ngày
ấy anh còn là một trung sĩ công an trẻ, chưa có gia đình, vì thế anh
thường xuyên trực giúp các anh em khác khi họ bận việc. Hôm ấy là một
buổi chiều nhập nhoạng, vào đúng ngày Noel, một người đàn ông cùng một
người phụ nữ tới báo tìm trẻ lạc, có nghi vấn đó là một vụ bắt cóc.
Trung sĩ Việt lập tức tiếp họ và lấy lời khai từ người phụ nữ. Người phụ nữ ấy tên là Phương, sau này phải đứng trước nguy cơ đối mặt với tội
chủ mưu bắt cóc ng đã được chính bên bị hại xin bảo lãnh. Người phụ nữ
xinh đẹp ấy đã phải khiến cơ quan điều tra mất hết gần hai tiếng đấu
tranh tư tưởng, dùng mọi đòn cân não, dùng mọi cách nói từ thuyết phục
tới cảnh cáo để bắt cô ta khai ra mọi việc.
Ban đầu, Việt cũng
không hề nghi ngờ gì khi lập biên bản lấy lời khai của Hà Phương. Anh
hỏi về chiếc taxi và người tài xế thì chỉ nhận được câu trả lời không
nhớ, không biết. Cô ta giải thích rằng đó chỉ là một chiếc taxi dù cô vô tình vẫy vào, không thể nhớ hãng xe, biển số hay loại xe. Thứ cô ta nhớ được duy nhất là màu xe, màu bạc, giống hằng hà sa số những chiếc taxi
dù chạy ngoài đường khác.
Đây cũng là một tâm lý tương đối chung của mọi người, nếu không phải những hãng taxi nổi tiếng thì ít người có thể nhớ được hay chú ý ghi nhớ chiếc xe taxi mà mình đã đi. Cái người
ta chú ý duy nhất chỉ có bảng đồng hồ tính tiền.
Các phương án
tìm kiếm tung tích đứa bé và kẻ bắt cóc bắt đầu được triển khai ngay lập tức. Một tổ điều tra được phân công nhiệm vụ. Người nhà đứa bé thì liên hệ với Đài truyền hình và báo chí để đăng tin tìm trẻ lạc. Ba tiếng sau khi người nhà nạn nhân tới báo án, trung sĩ Việt đã có một bản khái
quát tình hình người thân trong gia đình của đứa bé bị bắt cóc này.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Theo điều tra, đứa trẻ hiện tại đang sống cùng với mẹ ruột là một đầu bếp,
đồng thời là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Greenmark.
Lai lịch của người phụ nữ này tương đối trong sạch, lại nhiều năm sống ở nước ngoài nên cuộc sống ở Việt Nam của cô khép kín, ít mối quan hệ. Cô là một trong những người nổi tiếng nhất và cũng bí ẩn nhất của giới ẩm
thực Việt Nam, ít khi lộ diện nhưng cũng một thời làm tốn giấy tốn mực
của biết bao nhiêu tạp chí. Trung sĩ Việt nhanh chóng xác định các mối
quan hệ hiện nay của Linh hoàn toàn bình thường, không có người nào đáng khả nghi cả.
Bố đẻ của thằng nhóc là một doanh nhân, hiện tại
đang nằm viện vì bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Các mối nghi vấn đều
dồn vào mối quan hệ trong làm ăn của người đàn ông này. Theo điều tra,
đây là một doanh nhân trẻ nhưng sát phạt quyết đoán, đã hạ gục không ít
đối thủ, những tranh chấp kéo theo sự xuất hiện của vô số những đối thủ
luôn nhăm nhe tìm cách hạ bệ người đàn ông được mệnh danh là “ông vua
không ngai” của ngành kinh doanh dịch vụ khách sạn, du lịch này. Mối
quan hệ rắc rối và từng đối chọi gay gắt của Cường cùng với hai người
đàn ông khác cũng được đề cập tới, nhưng lập tức bị gạt đi. Bởi lẽ, một
người là người tới đây báo án, là anh trai cùng cha khác mẹ với bố đứa
trẻ, nói cách khác chính là bác ruột của thằng nhóc. Người đàn ông này
đã từng nhiều năm sống ở nước ngoài, gần như là người thân thuộc với
thằng nhóc nhất trừ mẹ của nó. Người thứ hai, từng là bạn thân, rồi đối
tác, cuối cùng là đối thủ trong làm ăn của Cường. Nhưng người đàn ông ấy đã cùng đi với mẹ thằng bé tới ngay sau đó, thậm chí còn nhận thằng bé
là con trai mình. Hai người này đều coi thằng bé như là con, dù có khúc
mắc với bố của chúng thì cũng không có lý do gì để hại thằng bé cả.
Tất cả các mối quan hệ trong làm ăn đều được đưa ra xem xét ngay lập tức.
Đối với trung sĩ Việt, anh cảm thấy mọi chuyện đều còn tương đối mù mờ,
từ động cơ gây án tới tung tích của kẻ phạm tội. Vẫn chưa xác định được
mục đích của kẻ gây án là tống tiền hay để trả thù. Nếu đây là một vụ
bắt cóc vì làm ăn thì hẳn hung thủ phải điều tra rất rõ về lịch trình
sinh hoạt của hai mẹ con người đầu bếp này. Kể cả là một vụ bắt cóc thì
cũng phải được điều tra, sắp đặt tương đối cẩn thận. Còn giả thiết tình
cờ bắt cóc ngay lập tức bị gạt đi. Từ đó, trung sĩ Việt lập tức nghĩ tới một vấn đề: việc chiếc taxi ghé vào đón là được sắp xếp từ trước, và rõ ràng hung thủ biết được việc họ sẽ gọi taxi. Nhưng theo lời khai của Hà Phương, sau khi Gia Bảo đòi tới chỗ mẹ, cô ta không gọi taxi mà khi ra
ngoài đã trực tiếp vẫy một chiếc taxi bất kỳ.
- Vậy thì rất có thể, người có vấn đề chính là Hà Phương.
Việt chốt lại một câu, lập tức xin lệnh triệu tập nhân chứng về trụ sở điều
tra ngay đêm khuya. Nhưng tất cả những nghi vấn anh đưa ra đều bị người
phụ nữ này kiên quyết bác bỏ. Đằng sau vẻ xinh đẹp của một người phụ nữ
độc thân trẻ tuổi là sự dày dạn đến khó tin. Không hề có cảm giác run sợ khi đối mặt với những câu hỏi thẩm vấn của công an điều tra. Trong khi
Việt còn đang đau đầu vắt óc nghĩ cách để người phụ nữ xảo quyệt này
phải nhả ra một chút thông tin thì đồng nghiệp của anh lại tới thông báo về một vụ khác liên quan tới vụ cướp taxi, được nghi là rất có thể liên quan tới vụ bắt cóc này. Việt lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn.
Vừa ra tới cửa phòng đã gặp người nhà của thằng bé Gia Bảo, bao gồm cả mẹ
nó và hai người đàn ông không phải cha mà yêu nó như con kia. Ai nấy đều phờ phạc và lo lắng. Mắt Linh đỏ sọng, môi khô khốc, giọng đã khàn đi,
dường như trong mấy tiếng qua, nếu không nhờ tính cách quật cường của
mình, có lẽ cô đã gục ngã mấy lần rồi. Lúc này cô đang dựa vào người Đại nghỉ ngơi một chút.
- Cô ta không khai sao? – Phong nhìn Việt, lo lắng hỏi.
Trung sĩ Việt lắc đầu, lên tiếng trấn an:
- Chúng tôi nhất định sẽ tìm ra cháu bé. Anh chị cứ về nhà nghỉ ngơi đi.
- Đến giờ bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện, rõ ràng không phải là một vụ bắt cóc tống tiền như thông thường – Phong nói ra suy nghĩ của mình – Cậu
cho tôi gặp người phụ nữ kia đi, tôi nhất định sẽ có cách bắt cô ta khai ra.
Việt lắc đầu, nghiêm túc đáp:
- Không đươc, chúng tôi không thể để người khác xen vào công tác điều tra, như vậy là vi phạm nguyên tắc làm việc.
- Tôi chỉ nói với cô ta vài câu thôi – Phong cố gắng nài nỉ.
- Tuyệt đối không được – Trung sĩ Việt vẫn kiên trì từ chối.
- Vậy cậu có thể chuyển giúp tôi vài lời nhắn cho cô ta được chứ?
Trung sĩ Việt suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu:
- Nếu chuyện đó không vi phạm tới nguyên tắc làm việc của chúng tôi.
- Cậu hãy chuyển lời của tôi tới cô ta thế này: “Tôi là Phong. Tôi không muốn em trai tôi tuyệt hậu”.
Việt rướn mày nhìn Phong, anh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, để lại ba người ngồi ở dãy ghế chờ.
Một lát sau, một đội điều tra lập tức được điều tới địa điểm mà chiếc taxi
và người tài xế bị bỏ lại, còn trung sĩ Việt lại trở về với nghi phạm
của mình – Hà Phương.
- Nếu anh không tìm ra bằng chứng buộc tội tôi thì hãy để tôi về. Nếu không tôi sẽ kiện các anh vì tội bắt người
vô cớ đấy – Hà Phương lập tức đánh đòn phủ đầu.
Việt bình tĩnh ngồi xuống đối diện cô ta, nhìn thẳng, chậm rãi nói:
- Vừa rồi có một tài xế taxi tới đây báo án. Anh ta nói đã bị một khách
hàng đánh ngất, nhét vào cốp xe sau đó gã khách hàng dùng chiếc xe đó để bắt cóc một đứa trẻ. Anh ta có nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ ở băng
ghế sau. Cô có quyền giữ im lặng, nhưng khi chúng tôi bắt được hung thủ, nếu hắn khai ra cô có liên quan tới chuyện này, chắc chắn trách nhiệm
hình sự của cô sẽ tăng lên một bậc.
Việt ngừng lời, tinh tế nhìn phản ứng của Hà Phương, thấy đôi mắt cô ta xẹt qua một chút lo lắng,
nhưng sau đó lập tức trở lại bình thường. Việt hơi nhếch môi cười hài
lòng với phản ứng đó, điều ấy cho thấy phán đoán của anh là đúng. Người
phụ nữ này nhất định che giấu điều gì đó.
- Có một người đàn ông ngoài kia, người đã đưa cô tới đây hồi chiều và là bác của đứa bé có
nhờ tôi gửi cho cô một lời nhắn – Việt nói thêm.
Sau đó anh rành rọt nhắc lại từng từ mà Phong đã nói với mình khi nãy cho cô gái này
nghe. Ngoài dự đoán của anh, sau khi nghe xong, cả người Hà Phương run
bắn lên.
Hà Phương hiểu rõ nhất, hiểu tận gốc rễ ý nghĩa của câu nói tưởng như bình thường này. “Không muốn em trai tuyệt hậu”. Vậy
chẳng phải có nghĩa là anh ta đang ngấm ngầm nói với cô: nếu Alex không
còn gì Gia Hân cũng sẽ phải đi theo anh trai nó sao?
Từ lâu, Hà
Phương cũng biết rằng Cường có một người anh trai, và người anh trai đó
thậm chí còn đáng sợ hơn em trai của anh ta nhiều. Nhưng cô ta không ngờ người đó chính là người bấy lâu nay mình vẫn tưởng là chồng của Linh,
là cha của Alex. Anh ta không ngờ đã tường tận mọi bí mật của cô, thậm
chí còn ngang nhiên đe dọa tính mạng của Gia Hân.
Chỉ nghĩ tới
việc con gái mình sẽ không được yên ổn thôi là Hà Phương đã run rẩy toàn thân, một cơn ớn lạnh chạy suốt từ chân lên đầu. Linh tính báo cho cô
ta biết rằng người đàn ông này không nói đùa.
- Tôi… tôi…
Hai người mặc cảnh phục khác đi vào phòng, mang theo một tờ lệnh. Việt đọc lướt qua rồi nhìn Hà Phương, nói tiếp:
- Chúng tôi cũng đã xin được lệnh kiểm tra cuộc gọi cá nhân từ thuê bao
của cô. Bất cứ sự đáng ngờ nào cũng có thể là bằng chứng buộc tội cô.
- Là hắn ép tôi… Tôi không biết gì hết.
- Hắn là ai?
- Tôi không biết hắn. Hắn gọi điện cho tôi nếu tôi không giúp hắn thì hắn sẽ tiết lộ chuyện quá khứ của tôi, lúc đó tôi sẽ bị đuổi việc, sẽ không thể xin được việc ở bất kỳ đâu nữa. Tôi… tôi đã từng làm tiếp viên
trong quán bar.
- Tôi nghĩ cô biết nhiều hơn. Cô có biết đưa ra
lời khai giả tội còn nặng hơn không khai gì hay không? – Việt nghiêm mặt nói, rõ ràng anh không tin những lời người này nói nên hạ chốt một câu, cảm thấy mình đã gần chiến thắng đến nơi rồi.
Ở ngoài hành
lang, trên ghế chờ, Linh cựa mình tỉnh giấc, chiếc áo khoác của Đại đang đắp trên vai cô trượt xuống ghế. Đại ngoảnh sang nhìn cô hỏi:
- Em nghỉ thêm chút nữa đi. Hay anh gọi người đưa em về nghỉ nhé, có anh
với Phong ở đây là được rồi mà. Nếu có tin gì của Alex, anh sẽ gọi em.
- Không, không, em muốn ở đây – Linh ngồi thẳng dậy, rùng mình một cái.
Đại khoác lại cái áo ấm lên người cô, thở dài, không có ý can ngăn cô nữa.
- Họ vẫn không điều tra ra tin tức sao? – Linh lo lắng hỏi Phong ngồi cách mình một ghế.
– Hình như đã có một chút đầu mối. Nghe nói có tài xế taxi tới báo án,
hình như anh ta đã bị cướp taxi và là nhân chứng cho một vụ bắt cóc trẻ
em. Có lẽ chính là chiếc xe đã chở Alex đi. Bên công an điều tra đã cho
người tới hiện trường chiếc taxi và người tài xế bị bỏ lại rồi. Người
tài xế không sao, anh ta có thể nhận dạng được gã đàn ông.
- Vậy thì tốt quá! – Linh chắp tay lên trước ngực như cầu khấn – Cầu trời
thằng bé không sao. Trời lạnh thế này, không biết nó đã được ăn chưa?
Không biết nó có mặc ấm không?
- Được rồi, không sao đâu – Đại vỗ vỗ lên vai cô, anh cũng chẳng biết làm gì để cô cảm thấy khá hơn.
- Còn nữa, vừa rồi Hà Phương đã một lần nữa bị triệu tập lên để lấy lại lời khai – Phong tiếp tục thông báo.
- Vậy sao? Cô ta đâu rồi? Lời khai ban đầu có vấn đề gì sao?
- Linh… – Phong nhìn cô, cảm thấy thật sự thương cô – Anh nghi ngờ rằng
chuyện lần này là cô ta giở trò và có lẽ đúng là thế thật?
- Cái gì? – Linh giật mình nhìn anh – Chẳng lẽ chỉ vì chuyện em sa thải mấy
nhân viên ở đó mà cô ta phải làm thế sao? Họ gian lận tiền của siêu thị, em làm thế có gì là sai sao?
- Không phải chuyện đó đâu – Phong lắc đầu, nhìn cô thật sâu, sau đó chậm rãi nói tiếp – Linh, có chuyện
này anh nghĩ em cũng nên biết. Hà Phương chính là mẹ của Gia Hân.
Trong mắt Linh tràn đầy vẻ không thể tin được, trong vòng vài chục giây,
trong đầu cô hoàn toàn quên đi chuyện đứa con trai đang bị bắt cóc, tất
cả chỉ còn lại sự hỗn loạn.
Cường chưa bao giờ nghiêm túc nói về mẹ của Gia Hân, thậm chí ngay cả con bé anh cũng rất ít khi nói tới
trước mặt cô. Linh chỉ biết rằng mẹ Gia Hân là cô gái mà Cường đã qua
đêm cùng trong một lần say rượu. Sau đó cô gái ấy đã bỏ lại Gia Hân cho
anh nuôi, đến nay thì hai bên hoàn toàn không có liên lạc gì nữa.
Đúng lúc này trung sĩ Việt bước ra, theo sau là hai cán bộ kia, họ đang áp
giải Hà Phương đã bị còng tay, dáng vẻ thất thểu và phờ phạc, khác hoàn
toàn so với phong thái tự tin trước đó. Nếu có điều gì có thể phá vỡ thế phòng ngự kiên cố của Hà Phương thì đó chỉ có thể là chuyện liên quan
tới con gái cô ta mà thôi.
Thấy bốn người đi ra, ba người bên
ngoài như hoàn toàn tỉnh táo lại. Người đầu tiên bật dậy là Linh, cô vội vàng chạy tới trước mặt Việt, lo lắng hỏi:
- Anh ơi, đã có tin tức gì của con em chưa?
Việt nhìn người phụ nữ đẹp trước mặt, mặc dù gương mặt cô đầy sự mệt mỏi
nhưng vẫn toát lên vẻ kiên cường. Đôi mắt đỏ sọng nhìn anh chất chứa
niềm hi vọng, chờ đợi một câu trả lời.
- Chúng tôi đang tập hợp lực lượng để tới chỗ ở của tên bắt cóc ngay khi có thể.
- Vậy là cô đã chịu khai? – Phong liếc nhìn Hà Phương lạnh lùng hỏi.
Hà Phương nhìn về phía anh, sau đó gằn giọng.
- Hi vọng anh giữ lời.
- Nếu Alex an toàn thì tôi chẳng có lý do gì để làm vậy cả – Phong lạnh lùng.
- Hà Phương, tại sao cô lại làm vậy với con tôi? Cô cũng có con cơ mà,
sao cô có thể đối xử với con người khác như thế? – Linh sững sờ nhìn Hà
Phương, đến giờ cô vẫn không tin rằng chính Hà Phương lại có liên quan
tới việc kinh khủng này.
- Vì sao ư? Vì lẽ gì mà con cô có thể ở bên mẹ nó còn con tôi thì không? Anh ta đã cướp đi đứa con máu mủ của
tôi thì tôi cũng sẽ cướp đi đứa con mà anh ta yêu thương nhất – Hà
Phương hét lên, định lao về phía Linh, Đại đã lập tức bước lên chắn
trước mặt cô đề phòng có chuyện xảy tới.
Nhưng hai cán bộ công
an áp giải đã không cho cô ta được như ý, lập tức giữ chặt lấy Hà Phương đang nổi điên lên như con thú bị thương.
- Chúng tôi muốn đi theo tới chỗ tên bắt cóc – Phong đề nghị.
- Như vậy sẽ rất nguy hiểm, có khi lại cản trở chúng tôi tác chiến.
- Chúng tôi nhất định sẽ không gây phiền hà gì – Phong cam đoan.
Trung sĩ Việt ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Tôi sẽ nói với lãnh đạo, các anh chị nên chuẩn bị đi, xe của chúng tôi sẽ lập tức chuyển bánh ngay sau khi có lệnh.
Ba người nhìn nhau, lập tức gật đầu và vội vàng đi ra xe.
Linh được Đại dìu đi, vẫn không quên nhìn lại phía Hà Phương đang được dẫn
về phòng tạm giam. Cô thấy thông cảm và đáng thương thay cho tình cảnh
của người phụ nữ này hơn là oán giận cô ta.