Điều Bí Mật

Chương 88: Q.2 - Chương 88: Kẻ bắt cóc




Hai tiếng sau, trong khi mọi người đang náo loạn lên vì việc Alex mất tích thì lúc này, trong một căn phòng trọ lụp xụp ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, một người đàn ông đang điềm nhiên hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn thằng nhóc trắng trẻo xinh xắn đang ngồi co ro ôm cái ba lô hình con gấu của nó ở một góc phòng, mắt trợn trừng nhìn hắn. Từ lúc bị hắn bắt, thằng nhóc gào thét liên tục. Đến bây giờ thì nó thôi không khóc nữa, chắc đã mệt. Nó cứ lầm lì nhìn chằm chằm vào hắn, một lời cũng không nói, chẳng giống mấy đứa trẻ đã từng bị hắn bắt cứ liên tục lải nhải khóc gọi mẹ khiến hắn đau hết cả đầu. Nếu không phải là Hà Phương chịu bỏ ra một cái giá cao thì hắn đã chẳng làm việc này. Từ lâu lắm rồi hắn đã không hành nghề buôn bán người nữa, vừa nguy hiểm lại quá thất đức. Vợ hắn thường vin vào đó mà chì chiết rằng đó là lý do tại sao hai chục năm vợ chồng hắn không đẻ được mụn con nào.

Hắn định quát thằng nhóc nhưng lại thôi. Nếu nó ăn vạ tiếp thì hắn cũng mệt. Hắn đánh giá lại nó một chút. Đã bắt mối buôn bán được không ít trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một thằng nhóc xinh xắn và lanh lợi như thế, trong lòng thầm thắc mắc không biết bố mẹ thằng nhóc đã đắc tội gì với Hà Phương mà khiến cô ta phải đối phó với họ bằng cách này? Con quỷ cái đó, ngoài chuyện liên quan tới tiền bạc, chắc chẳng còn lý do nào khác để ả có thể làm một việc như vậy. Vợ chồng hắn cũng từng ước ao có những đứa con. Trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ, nếu thằng nhóc này nhỏ một chút, chưa biết gì, có khi hắn cũng mang về cho vợ nuôi, làm con mình. Dù sao hắn cũng đã có tiền từ Hà Phương, bán nó đi cũng chỉ là một khoản tiền kiếm thêm mà thôi. Thằng nhóc dù nhìn đáng yêu nhưng nó đã lớn, bán cũng không được giá lắm. Nếu bán cho một gia đình hiếm con thì không sao, nhưng cứ nghĩ đến việc thằng bé bị bán vào một nhà thổ nam nào đó, hoặc bị đưa đi đào tạo thành tội phạm, hay đen hơn nữa là bị nuôi để lấy nội tạng thì đúng là quá đáng tiếc.

Chết tiệt, từ bao giờ hắn lại nảy sinh lòng thương người thế này?

Hắn di di điếu thuốc đã cháy gần hết xuống sàn, sau đó đứng dậy, khoác cái áo đã sờn rách lên người, hất hàm nói với thằng nhóc:

- Tao đi mua bánh mì, mày liệu hồn thì ngồi im ở đó. Đừng nghĩ kêu lên sẽ có người tới đón. Trong cái xóm này toàn tội phạm như tao, chúng nó mà đánh hơi được mày thì nó giết đấy.

Thằng nhóc không hề bị những lời dọa dẫm của hắn làm cho sợ sệt. Nó chỉ khẽ lắc đầu:

- Cháu sẽ không kêu. Nhưng chừng nào thì bố mẹ cháu mang tiền tới đón cháu?

Hắn định nói với thằng bé: “Mày đừng mơ gặp lại bố mẹ mày nữa”, nhưng lại thấy thật thừa thãi nên chỉ hừ giọng và đi ra cửa.

- Cháu có thể chơi ghép hình trong khi chờ chú được chứ? – Alex lại hỏi.

Hắn quay lại nhìn, thấy thằng nhóc lấy từ trong túi ra một bộ ghép hình mini thì tùy tiện đáp:

- Tùy mày.

Lúc trước hắn đã kiểm tra rồi, trong ba lô đó ngoài một chiếc khăn quàng cổ, một hộp sữa ra thì chỉ có mấy đồ chơi nho nhỏ yêu thích của một thằng nhóc mà thôi.

Người đàn ông khóa cửa và đi, Alex ôm bộ ghép hình bắt đầu loay hoay tự chơi một mình. Nó không phải không sợ, nó rất nhớ mẹ, rất nhớ bố Đại, bố Cường, rất nhớ bác Phong, nhớ chị Như Ý, nó muốn được gặp họ, nhưng nó biết người đàn ông này rất đáng sợ. Trước đây mẹ đã từng nói với nó, nếu một ngày nó bị một người lạ nào đó bắt đi thì trước tiên không được khóc lóc, nếu không rất có thể sẽ chọc tức kẻ bắt cóc và bị chúng giết cũng không biết chừng. Vì thế mà sau khi khóc chán chê trên ô tô rồi sau đó nó không hiểu tại sao mình ngủ quên mất, khi mở mắt ra thì đã thấy về đến đây rồi, nó không khóc nữa, nó tin mọi người nhất định sẽ tìm ra nó, nó nhất định sẽ được về với mẹ.

Một lúc sau, khi nó vừa ghép xong một hình thì nghe tiếng người đàn ông ở ngoài cửa, hình như đang nói chuyện với ai đó.

- Ừ, bảo nó đợi tao bên này cửa khẩu Thanh Thủy, nhớ mang theo năm mươi triệu, lần này tao có hàng ngon.



- Con trai, tầm bốn tuổi, xinh xắn và rất ngoan.



- Tao vừa liên hệ xe, chín giờ tối nay lên xe, trưa mai sẽ tới nơi.



Ngừng một lát, lại nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với một người khác:

- Tao đi Hà Giang mấy ngày đây, ở nhà có việc gì thì gọi.



- Việc của đàn ông, đàn bà đừng lắm chuyện. Xong việc tao dẫn mày đi xin đứa con nuôi, được chưa?

Rồi có tiếng lách cách mở cửa. Gã đàn ông bước vào, trên tay là một túi bánh mì. Hắn nhìn thằng nhóc, thấy nó vẫn đang mải chơi với đống đồ chơi của nó thì rất hài lòng. Đúng là một thằng nhóc ngoan, hắn bắt đầu thích nó rồi. Hắn đi tới bên chiếc phản xập xệ chỗ thằng nhóc ngồi, đưa cho thằng nhóc một cái bánh mì nóng:

- Ăn đi không đói.

- Cháu cảm ơn chú – Alex cầm lấy bánh mì, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt đánh giá.

Kẻ bắt cóc trẻ em trong trí tưởng tượng của nó trong những lời mẹ nó kể kinh khủng lắm, hay đánh đập và bỏ đói trẻ con chứ đâu có tốt bụng thế này, còn mua bánh mì cho nó ăn nữa. Không hiểu sao khi đối mặt với cái nhìn ngây thơ của thằng nhóc thì hắn lại bối rối và cảm thấy hơi có lỗi. Vì hắn mà có lẽ cuộc đời của thằng nhóc này sẽ hoàn toàn thay đổi, xấu hay tốt thì còn tùy vào duyên phận của nó vậy.

Hắn hừ một cái rồi đi ra ghế ngồi, Alex quăng bộ ghép hình sang một bên, sau đó cũng chậm rãi ăn bánh mì, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng đầu nhìn gã đàn ông tướng mạo hung dữ ngồi đằng kia.

- Ăn cho no đi, mày thiếu lạng nào là tao thiệt nhiều ngần ấy – Hắn trừng mắt quát.

Alex lại cúi đầu vội vã ngoạm một miếng bánh mì lớn. Nó móc hộp sữa từ trong ba lô ra, cắm ống hút vào, sau đó giơ về phía người đàn ông hỏi:

- Chú muốn uống sữa không?

- Tao có phải trẻ con như mày đâu mà cần uống sữa – Hắn gườm gườm nhìn nó, cố gắng tỏ ra hung tợn nhất.

Không hiểu sao khi thấy thằng nhóc không có vẻ nào sợ mình hắn lại cảm thấy rất không khoái.

Alex rụt tay lại, không có ý định mời hắn nữa. Thằng nhóc chậm rãi ăn hết nửa cái bánh mì và uống hết hộp sữa thì no bụng. Nó nhìn nửa cái bánh mì còn lại, không biết làm thế nào, cuối cùng quyết định nhét cả nó vào ba lô. Thấy thằng nhóc làm thế thì hắn cau mày hỏi:

- Sao không ăn đi, để dành à?

- Cháu no rồi. Mẹ cháu nói không được lãng phí thức ăn nên phải cất đi, lúc nào đói thì ăn tiếp.

Hắn kì quái nhìn thằng nhóc. Đúng là trong đời hắn chưa từng gặp đứa trẻ nào giống thằng nhóc này, khiến cho hắn không chỉ một lần hối tiếc vì đã ra tay bắt cóc nó. Hắn hắng giọng, uống một ngụm nước lạnh lẽo, sau đó nhìn nó, tò mò:

- Bố mẹ mày làm gì, nhóc?

Alex hồn nhiên đáp:

- Mẹ cháu nấu ăn.

Hắn lập tức nghĩ tới mẹ thằng nhóc là một người ở nhà nội trợ. Nhưng như vậy tại sao thằng nhóc lại ở chỗ Hà Phương? Theo như hắn suy xét thì rất có thể bố mẹ nó và Hà Phương có mâu thuẫn không thể giải quyết, nếu không Hà Phương cũng không làm điều độc ác này. Nhưng nếu như thế thì bố mẹ nào lại cho con cái ở chung với một chỗ với người có mâu thuẫn gay gắt với mình như thế?

Chẳng lẽ là một vụ đánh ghen? Vì bố thằng nhóc này?

- Thế còn bố mày? – Hắn suy nghĩ thế, hất hàm hỏi tiếp.

- Chú hỏi bố nào ạ? – Thằng nhóc ngây thơ hỏi.

- Hả, mày nhiều bố thế à?

- Không, chỉ có hai thôi ạ! Bố Cường cháu đang ở bệnh viện, còn bố Đại thì làm ở Công viên giải trí Fairy Tail.

- Tao hỏi bố đẻ của mày ấy.

- Bố Cường là bố đẻ của cháu.

Hắn cố gắng chắp nối những suy diễn về câu chuyện gia đình thằng nhóc này. Có lẽ mẹ thằng nhóc có hai đời chồng, ông bố đẻ là bác sĩ trong bệnh viện, còn ông bố Đại nào đó chính là bố dượng của nó. Còn Hà Phương sẽ liên quan tới một trong hai ông bố này, phần nhiều theo hắn dự đoán là liên quan tới ông bố dượng kia. Nếu không phải bởi đàn ông, không phải bởi ghen, đàn bà rất ít khi hành động mù quáng và độc ác thế này lắm.

Hắn đã ngốn xong hai cái bánh mì từ bao giờ, lập tức đứng dậy nói với Alex:

- Nếu mày đã ăn no rồi thì cất đồ chơi đi rồi đi.

- Đi đâu ạ? Có phải đi gặp bố mẹ cháu không? – Alex bật dậy, hớn hở hỏi.

- Ừ… – Hắn gật đầu, không giải thích gì nhiều.

Chỉ có điều, hắn không biết những lời nói trong điện thoại của hắn khi nãy đã lọt vào tai thằng nhóc. Thằng nhóc lờ mờ biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó. Alex là đứa thông mình, nó đã đi xa và tới nhiều nơi hơn bất kì đứa trẻ nào, những kỹ năng vụn vặt của nó cực kỳ phong phú, đó cũng là lý do tại sao nó không sợ người lạ như hắn nghĩ.

Alex vội vàng cất đồ chơi vào ba lô, khoác chiếc áo của mình. Gã đàn ông nhìn thằng nhóc tự động làm một loạt những việc như mặc áo, quàng khăn vô cùng thành thục, hắn lại cảm thấy yêu thích đứa bé này nhiều hơn, trong đầu không ngừng đấu tranh, liệu hắn nên đem bán thằng bé hay đem nó về nhà nuôi. Hai vợ chồng sẽ dọn tới một nơi thật xa, để không ai tìm hiểu được thân thế của thằng nhóc này nữa. Nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy quá mạo hiểm, hắn lại gạt bỏ đi ý tưởng này. Thằng nhóc đeo ba lô lên vai, sau đó chạy tới chỗ hắn:

- Cháu xong rồi, đi thôi chú.

Hắn thầm thở dài, cảm thấy tiếc cho thằng nhóc ngây thơ và dễ tin người này. Dù sao thì chút nữa hắn vẫn phải dùng tới thuốc mê cho thằng nhóc ngủ say để dễ dàng hành động, nhất là khi hắn giả làm bố thằng nhóc và bịa ra câu chuyện hai bố con lên Hà Giang thăm người thân.

Hắn bước ra ngoài trước, Alex hăng hái bước theo sau. Trước khi đi, nó không quên tranh thủ trời tối móc từ trong túi áo khoác ngoài ra một nắm gì đó, rồi nhanh nhẹn ném xuống trước cửa. Nếu gã bắt cóc này đa nghi hơn và không để bị vẻ ngây thơ của Alex đánh lừa, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra điều này. Nhưng bi kịch của hắn chính là quá tự tin rằng mình thông mình hơn một đứa trẻ con còn đang học mẫu giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.