Điều Bí Mật

Chương 87: Q.2 - Chương 87: Vụ bắt cóc




Linh nhìn bầu trời ảm đạm, thê lương qua khung cửa kính của cửa hàng. Mấy ngày nay, trời liên tục mưa phùn, chỉ thỉnh thoảng mới tạnh ráo đôi chút khiến mùa đông càng thêm lạnh lẽo. Mọi vật co lại trong gió rét. Sắc trời u ám như muốn báo trước một điều gì đó rõ ràng không vui vẻ làm cho tâm trạng hân hoan của Linh cũng nhạt dần đi.

Từ lúc tới cửa hàng tới giờ, cô không thể tập trung làm bất cứ việc gì được, cô đã không ngừng suy nghĩ về những chuyện xảy ra từ đêm qua cho tới sáng nay. Đó là điều mà ngay cả mơ cô cũng không dám. Cô có thể một lần ngủ say trong vòng tay Đại. Con cô hồn nhiên gọi anh là bố, không, phải nói là nó tha thiết muốn gọi anh là bố. Trong tâm hồn non nớt và ngốc nghếch của con cô, chỉ cần một người đàn ông khiến nó tự hào và kiêu hãnh là nó sẵn sàng chấp nhận thay thế cho vị trí của Cường. Với Alex, nó muốn nhiều người yêu thương nó hơn là chỉ một người, và nó cũng sẵn sàng mở lòng ra với nhiều người hơn. Trước đây, khi hai mẹ con cô sống ở nước ngoài, cuộc sống vô cùng thoải mái, thậm chí là thừa thãi, nhưng hai mẹ con lại thiếu nhất là tình yêu thương. Không người thân quen, không bạn bè, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau nơi đất khách quê người. Cũng bởi vậy mà sau khi trở lại Việt Nam, thấy con trai vui vẻ và yêu đời hơn khi gặp được nhiều người thân yêu của nó, cô đã quyết định sẽ ở lại.

Cuộc sống của hai mẹ con đã dần đi vào quỹ đạo tại thành phố này, cô cũng không muốn thay đổi nữa.

Đặt quá nhiều suy nghĩ vào những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua nên Linh không hề biết rằng cả ngày hôm nay có một đôi mắt luôn lén nhìn cô với vẻ hằn học, căm tức. Sau khi biết Linh là vợ trước của Cường, Hà Phương càng ngày càng không ăn ngon ngủ yên, lúc nào cũng suy nghĩ xem phải làm thế nào để con gái cô giành được quyền thừa kế? Những suy nghĩ độc ác và đáng sợ cũng dần dần nảy sinh trong đầu người phụ nữ này.

Cô ta muốn Alex biến mất trong cuộc sống của Cường.

Đó là cách duy nhất để Gia Hân có thể hưởng trọn gia tài của bố nó. Thời gian của Cường không còn nhiều, cô ta muốn hành động trước khi quá muộn. Chỉ trong hai ngày qua, nhờ vào công việc cũ ở quán bar của mình, cô ta tìm được vài thành phần bất hảo, là dân anh chị trong giang hồ, cô ta muốn mượn tay bọn người này để trừ đi cái họa trong lòng mình. Bây giờ chỉ còn chờ thời cơ nữa là xong. Lúc này đây, cơn ghen với người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở đằng kia đã làm cho Hà Phương mờ mắt, chỉ muốn lập tức nhổ ngay cái gai trong mắt này.

Đột nhiên, Hà Phương thấy Linh nhận một cuộc gọi. Sau đó Linh cuống cuồng khoác thêm áo dạ, quàng khăn lên cổ và đi ra phía cửa. Lúc ra tới cửa, như sực nhớ ra, Linh còn dặn hai cô thu ngân ngồi gần đó:

- Nếu con trai tôi tới mà tôi chưa về thì cứ bảo thằng bé đợi tôi ở đây nhé! Tôi sẽ về ngay.

- Có việc gì mà chị gấp thế? – Một cô thu ngân ngạc nhiên hỏi.

- Tôi tới bệnh viện một lát.

Trả lời vội một câu, sau đó cô tra chìa khóa vào xe máy và đi thẳng tới bệnh viện. Hai cô thu ngân ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau, một cô chép miệng:

- Hình như chị ấy có người nhà nằm viện hay sao ấy, dạo này thấy vào bệnh viện suốt.

- Chắc thế.

Chỉ riêng Hà Phương không chú ý gì tới cuộc trò chuyện của hai cô thu ngân kia, bởi cô vừa phát hiện ra một thời cơ tốt để có thể thực hiện hành động của mình.

Quả nhiên, Linh vừa đi được hơn hai mươi phút thì xe mẫu giáo chở Alex cũng về tới đây. Hà Phương hăng hái đi ra đón thằng nhóc và đưa nó vào trong cửa hàng. Vì bây giờ là cuối ngày nên cửa hàng bắt đầu đông khách mua lẻ hơn, các nhân viên đều bận túi bụi. Hà Phương kéo thằng nhóc về phía bàn làm việc của Linh, sau đó bắt đầu trò chuyện với nó.

Alex ngồi chơi ghép hình được một chốc, thấy mẹ vẫn chưa về, nó ngẩng đầu hỏi Hà Phương:

- Chừng nào mẹ cháu về hả cô?

- Muộn đấy, mẹ cháu tới bệnh viện rồi. Hay là để cô đưa cháu tới đó nhé!

Alex ngẫm nghĩ một chút sau đó gật đầu đồng ý. Ở đây nó thật sự cảm thấy rất chán. Hà Phương mỉm cười, giúp nó đeo ba lô lên, mở điện thoại gọi taxi sau đó dắt nó ra cửa, không quên nói với hai người thu ngân:

- Alex muốn tới chỗ chị Linh, chị đưa nó tới đó rồi sẽ quay về.

Chẳng biết hai cô thu ngân bận bịu có nghe hay không, Hà Phương dắt Alex đi thẳng ra cửa. Một chiếc taxi đỗ xịch ngay trước mặt hai người. Hà Phương mở cửa sau, dắt Alex lên sau đó cũng ngồi vào cạnh nó. Nhưng vừa đóng cửa lại, cô ta giả vờ như nhớ ra, nói với người lái xe:

- Xin lỗi, chờ tôi một chút, tôi để quên điện thoại trong cửa hàng rồi.

***

Linh không ngờ chỉ sau một ngày không gặp, tình trạng sức khỏe của Cường lại xấu đi đến thế. Hai ngày trước, Cường còn thông báo sắp được ra viện, thế mà chiều nay cô lại nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Cường báo rằng anh lại bắt đầu hôn mê sâu. Nếu như quả thật Cường đã tới lễ hội Giáng sinh của trường mầm non nơi Alex đang học vào tối qua, thì rất có thể đó là nguyên nhân làm cho sức khỏe của anh kém đi.

Vẫn chỉ có người trợ lý của anh ở đó. Người trợ lý này đã theo Cường từ những ngày anh mới về nước, tình cảm giữa họ thân thiết hơn cả anh em. Những ngày Cường ở trong bệnh viện, ngoại trừ mẹ anh và hai mẹ con Linh thì người trợ lý này là người ở bên cạnh anh nhiều nhất.

- Tôi tưởng sức khỏe anh ấy đang tốt lên chứ? – Linh lo lắng hỏi anh ta.

Người trợ lý nhìn cô một hồi, sau đó thở dài:

- Bác sĩ nói cậu ấy bị nhiễm lạnh, do sức khỏe không tốt nên phổi cũng bị ảnh hưởng rất xấu.

- Nhiễm lạnh? Tại sao?

Viên trợ lý lắc đầu.

- Cậu ấy không cho tôi nói.

- Có phải tối qua anh ấy đã tới Winter để gặp Alex? – Linh lập tức đưa ra lời phỏng đoán của mình.

Viên trợ lý nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng thầm lưỡng lự, sau đó mới nói:

- Cậu ấy thật là một người cố chấp.

- Tại sao anh không ngăn cản anh ấy lại?

- Chị nghĩ tôi có thể ngăn cản được sao? – Anh ta nhếch mép cười – Cậu ấy nói rằng muốn một lần nữa được đứng thẳng trước mặt con trai, được dạy dỗ con, được trò chuyện với con như một người cha khỏe mạnh. Cậu ấy đã rất cố gắng để giữ cho mình không gục ngã trước cơn đau. Mặc dù phải trải qua một đêm Noel đau đớn và cô đơn trong bệnh viện, nhưng tôi thấy cậu ấy cười mãn nguyện và hạnh phúc.

Linh ngồi phịch xuống ghế. Những giọt nước mắt yếu đuối lại trào ra không ngừng. Cường thật sự vẫn là người đàn ông ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, hay nói đúng hơn là anh luôn rất yếu đuối mỗi khi đối mặt với vấn đề này. Trong công việc, anh có thể là một người rất đáng sợ, nhưng trong tình cảm lại hoàn toàn ngược lại. Nếu có điều gì đó ngăn trở Linh có ý định tái hôn thì chắc chắn đó chính là Cường. Cô cảm thấy có lỗi, nhất là khi anh đang trong tình trạng sức khỏe thế này. Những ngày qua khi cô và Alex tới với anh, anh vui vẻ lên nhiều, sức khỏe cũng dần tốt lên. Cô không chắc nếu cô tìm cho Alex một người cha khác thì Cường sẽ không suy sụp hay đau buồn hơn. Làm gì có ai dễ dàng mỉm cười khi thấy đứa con máu mủ của mình nhận một người khác làm cha chứ?

Nhưng anh thật sự là quá ngốc nghếch, chỉ vì không muốn con thất vọng mà lại liều lĩnh trốn khỏi bệnh viện tới thăm nó trong tình trạng sức khỏe không cho phép. Trong lòng Linh lúc này chỉ còn nỗi hoang mang và lo lắng. Quên đi Đại, quên đi buổi sáng hạnh phúc ngắn ngủi, trong đầu cô chỉ còn chập chờn hình ảnh gầy guộc thảm thương của Cường.

- Bác sĩ nói thế nào? – Linh lau đi nước mắt, cố gắng cất giọng khàn khàn hỏi người trợ lý của Cường.

Viên trợ lý lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Bao… bao lâu…? – Môi run run, cô cố gắng để giọng nói được bật ra một cách bình thường nhất.

Lại một cái lắc đầu nữa thay cho câu trả lời.

©STE.NT

Cái lắc đầu này làm Linh sụp đổ hoàn toàn. Cô lặng lẽ quay sang nhìn anh, đôi mắt nhắm nghiền, đang một mình vật lộn trên lằn ranh sống chết, giữa những dây nhợ, máy móc. Cô như nghe được tiếng thở nhọc nhằn của anh, tiếng tim anh đập.

Viên quản lý ngồi ở phía sau, lặng lẽ nhìn Linh, thấy cô đang nắm lấy tay Cường thì trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh có cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ người phụ nữ này. Một thời gian dài khi chứng kiến Cường vật vã với chuyện tình cảm, rồi uống rượu gần như mỗi ngày, anh cảm thấy rất căm ghét người đàn bà đã làm cho vị chủ tịch trẻ của mình phải ra nông nỗi ấy. Người đàn ông trẻ và tài năng chưa một lần gục ngã trên thương trường, mạnh mẽ vùi dập tất cả những đối thủ khó nhằn nhất bằng những đòn tấn công khủng khiếp nhất, ấy vậy mà cuối cùng lại bị thất bại thảm hại trên tình trường. Anh từng đổ lỗi cho Linh vì tất cả. Nhưng nhiều ngày qua, khi tiếp xúc với cô, đặc biệt được nghe Cường kể lại những chuyện năm xưa, anh biết cô gái này đã sống không dễ dàng gì. Phải dũng cảm thế nào mới có thể một thân một mình sang đất khách học hành và lập nghiệp, rồi phải dũng cảm thế nào để từ bỏ một tương lai trải thảm hoa để quay về Việt Nam, vì đứa cháu côi cút mà chấp nhận đi làm người ở cho gia đình khác, và phải dũng cảm thế nào mới có thể chối bỏ người đàn ông yêu thương mình để tác thành cho anh ta với người đàn bà khác. Nếu không dũng cảm, chưa chắc một người đàn bà chỉ vì những oán hận của đời trước mà dám từ bỏ cuộc sống giàu sang, phú quý cùng với một người đàn ông thực sự yêu thương mình. Có lẽ cô ra đi cũng không dễ dàng gì?

Tiếng chuông điện thoại làm cắt ngang suy nghĩ của hai người. Linh nhìn màn hình điện thoại như người mất hồn, nhưng cuối cùng cô vẫn bắt máy:

- Có chuyện gì không anh? – Cô hờ hững hỏi.

Người gọi là Phong.

- Alex tới chỗ em chưa?

Câu hỏi đầy lo lắng của Phong làm Linh giật bắn người, lập tức tỉnh táo trở lại.

- Em bảo nhân viên ở cửa hàng trông chừng thằng bé rồi mà. Em đang ở bệnh viện, anh Cường…

- Vậy là nó chưa đến sao? Nhân viên cửa hàng bảo nó đòi tới chỗ em nên cô ấy đã bắt taxi để đưa nó đi. Nhưng sau đó cô ấy quên điện thoại và vào lấy, lúc đi ra thì đã không thấy chiếc taxi đâu cả. Cô ấy còn tưởng thằng bé tới chỗ em trước rồi nên nhờ anh gọi hỏi em.

- Không… nó chưa tới… nó đi lâu chưa? Với lại nó làm gì có tiền, chẳng có tài xế taxi nào đồng ý chở nó đi nếu không có người lớn đâu – Mặt Linh tái đi, dường như linh cảm chẳng lành của cô từ chiều đã bắt đầu rõ ràng hơn, tới nỗi cô không khỏi run rẩy khi nghĩ tới tình huống xấu nhất.

- Cô nhân viên kia nói cũng được bốn lăm phút rồi.

- Từ cửa hàng tới bệnh viện cũng chỉ chừng hai mươi phút thôi. Trời ơi, nó liệu có bị sao không?

- Em cứ bình tĩnh, lúc này phải bình tĩnh, chờ ở đấy thêm chút nữa đi. Gọi điện cho vài người quen như chỗ ông ngoại, chỗ bà Ngân xem nó có tới đó chơi không? Cả Đại nữa… Anh sẽ đi báo công an ngay lập tức. Anh cũng cảm thấy có chuyện không hay rồi – Phong dặn dò sau đó lập tức cúp máy.

Mấy nhân viên cửa hàng nghe thấy cuộc nói chuyện của Phong cũng trở nên run rẩy. Dù sao trước khi ra ngoài, Linh cũng dặn dò họ phải trông chừng thằng bé, không ngờ lại để xảy ra chuyện này. Mọi người len lén đưa mắt nhìn Hà Phương, cũng chỉ thấy mặt cô ta như sắp khóc, có lẽ là lo lắng cho Alex hơn cả. Dù sao thì chuyện này cũng trực tiếp liên quan tới cô ấy.

- Cô đi với tôi – Phong nhìn Hà Phương nói ra lệnh.

- Đi đâu ạ? – Hà Phương run run hỏi.

- Tới đồn cảnh sát. Cô là người duy nhất nhìn thấy chiếc taxi đó – Phong đáp sau đó dứt khoát kéo Hà Phương đi theo mình ra ô tô, dù sao chuyện này cô ta có không muốn hợp tác cũng không thể được.

Hà Phương bị ấn ngồi vào trong xe. Trong lúc Phong cố gắng tập trung nhìn đường và đi thật nhanh thì Hà Phương ngồi bên cạnh lại mang một vẻ mặt hoàn toàn khác.

“Muốn cứu con các người ư? Nằm mơ đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.