Linh về nhà nhưng cũng không ngủ được ngay. Cô cứ trằn trọc khi nghĩ tới
Minh. Không phải cô không hiểu tình cảm của Minh, nhưng bản thân cô vốn
không thể tiếp nhận được nó. Dù đã cố gắng gạt đi, nhưng cô vẫn không
thể nào quên đi được hình ảnh người đàn ông có lúc dịu dàng, trầm lắng,
đôi lúc lạnh lùng, tàn nhẫn kia. Ban đầu, cô nhắc mình không được quên
anh, vì anh là người đã gây đau khổ cho chị gái cô, đã làm cho chị gái
cô phải chết trong tủi hờn, đau khổ. Rồi khi nhớ tới anh nhiều hơn, cô
cũng tự an ủi mình, vì anh là bố của Như Ý, của đứa cháu bé bỏng tội
nghiệp mà cô đã nuôi nấng nâng niu từ khi nó đỏ hỏn trên tay cô. Nhưng
cuối cùng, cô nhận ra, cô nhớ anh chẳng vì ai cả, cô nhớ anh vì trái tim cô đã có anh từ lâu lắm rồi.
Bên ngoài vẻ đẹp khiến người ta
phải si mê, ngây dại là một tâm hồn gai góc, lạnh nhạt, một trái tim
luôn khép cánh cửa cuối cùng đi vào nơi chứa đựng những tâm tư tình cảm
thầm kín nhất. Người ta nói, người hay cười nhất chính là người che giấu được nhiều đau thương nhất, có lẽ điều này đúng với Đại. Đã bao lần cô
lén nhìn anh trầm lặng bên ly cà phê nghi ngút khói, và cô luôn tự hỏi,
người đàn ông này tại sao lại cô độc đến thế? Vẻ cô độc đó khiến cho cô
muốn chạy tới ôm ấp anh, xoa dịu trái tim anh, hòa tan anh vào mình.
Đằng sau đôi mắt biết cười, đằng sau nụ cười quyến rũ khiến người ta
phải điên cuồng đó là cả một vùng trời bí ẩn, chỉ là anh đã quá khéo léo để người ta không nhìn thấy mà thôi.
Nếu không thường xuyên ở gần anh, thường xuyên nhìn trộm anh, có lẽ cô cũng chẳng nhận ra được điều đó.
Tuyết chính là bằng chứng hùng hồn nhất để khẳng định bản chất con người Đại. Không gì nhạy cảm, cương trực và thẳng thắn bằng cách một con chó đối
đãi với chủ nhân của mình, nhất là khi Tuyết còn mang giống nòi của loài chó vốn chỉ trung thành với một người chủ duy nhất. Nếu Đại là một
người đàn ông hời hợt về mặt tình cảm, có lẽ Tuyết sẽ chẳng bao giờ thừa nhận anh.
Đại như một thỏi nam châm, sẽ hút chặt những người
xung quanh lại gần anh. Chị Lệ cũng vậy. Cô nhà văn kia cũng thế. Và còn nhiều cô gái khác nữa. Chính bản thân cô cũng không thể thoát khỏi lực
hấp dẫn đó, cô còn có lý do để oán hận anh đã mê hoặc chị gái mình hay
sao? Chị Lệ chọn lựa tới làm cho anh, chọn lựa sống ở gần anh, chọn lựa
hy sinh mạng sống của mình để sinh Như Ý ra, tất cả đều là tự nguyện. Đó vốn không phải lỗi của Đại.
Tối hôm ấy, khi anh ôm cô, hôn cô
điên cuồng, khiến cô ngây ngất trong vòng tay anh, ngây ngất với vị rượu hòa với mùi thuốc lá còn chưa kịp tan, cô biết, bản thân mình đã không
thể trốn tránh được tình cảm của mình nữa rồi. Dù cho sáng hôm sau, khi
ra khỏi cơn say, Đại đã không còn nhớ gì chuyện của đêm hôm trước, nhưng cô thì không say, và cô vẫn nhớ như in, nhớ cả hơi thở nóng hổi của anh khi thì thầm vào tai cô, nhớ cả nhịp tim dồn dập của anh. Cô đã gần anh đến thế! Nhưng rồi một cơn ghen bất chợt đã khiến cô đẩy anh ra thật xa mình.
Anh nói yêu cô thì đã sao?
Dù sao cũng chỉ là lời trong cơn say. Dù sao thì sau đó anh cũng đã quên. Và quan trọng nhất,
dù sao đi nữa, cô cũng không phải cô gái duy nhất được nhận lời tán tỉnh yêu đương mùi mẫn đó.
Và cô yêu anh thì đã sao? Cô vẫn phải đi
con đường mà cô đã chọn. Cô vẫn phải sống để đòi lại tất cả những gì đã
mất. Cô vẫn phải nhìn nhận anh như nhìn nhận một người mà chị gái cô đã
yêu, là bố của cháu gái cô. Anh là anh rể cô.
Từ khi Như Ý ra
đời thì mối quan hệ đó giữa anh và cô đã vô tình được thiết lập rồi. Cô
không đủ dũng cảm và cũng không nghĩ mình đủ tự tin để bước qua sự ràng
buộc đó.
Mãi mãi, cô chỉ có thể lặng lẽ yêu anh, đứng từ xa mà yêu anh thôi.
©STE*NT
Nghĩ tới đây, Linh đặt tay lên miệng, nơi vị hôn ngày ấy dường như vẫn váng
vất trong giấc ngủ hằng đêm của cô. Nó hoàn toàn khác với những gì giữa
cô và Cường trước đây. Cường luôn cho cô cảm giác an toàn, đầy đủ. Còn
Đại, dù rất gần, nhưng vẫn cho cô cảm giác xa vời vợi, cảm giác không
bao giờ chạm tới được.
Phàm là những cái gì khó đạt được thì dường như người ta lại càng điên cuồng muốn đuổi theo nó, kể cả tình yêu cũng vậy mà thôi.
Một đêm miên man trong suy nghĩ, đến gần sáng Linh mới mỏi mệt thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh lại thì đã tám giờ sáng, Minh đã rời đi rồi. Thím Mơ nói anh trở về, thấy cô còn ngủ say nên không gọi dậy, chỉ để lại một lá
thư ngắn và cứ thế chào chú thím rồi ra đi.
“Anh về Hà Nội đây.
Hy vọng sẽ sớm được gặp lại em. Dù thế nào đi chăng nữa, hãy luôn tươi
cười nhé. Trong lòng anh, em mãi là một đóa hoa rạng ngời nhất. Yên tâm, chuyện về Như Ý và chị Nhật Lệ anh sẽ giữ kín. Tạm biệt em, người anh
yêu thương nhất”.
Linh thẫn thờ cả người khi đọc lá thư mà Minh
để lại. Cô tự trách bản thân đã quá vô tâm với anh, đến nỗi anh đi mà
cũng không chào anh một tiếng. Minh đã lặn lội về đây, đã chạy trốn
nguyên một ngày, chỉ để được gặp cô, vậy mà cô lại mất ngủ cả đêm chỉ vì nghĩ tới một người đàn ông khác, một người mà cô không bao giờ chạm tới được.
Đến gần trưa, sau khi đã đấu tranh tư tưởng cả trăm vạn
lần, cuối cùng cô mới dũng cảm lấy điện thoại ra và bấm gọi đi một số
điện thoại mà cô đã thuộc làu trong đầu từ lâu. Đó là số điện thoại của
người đàn ông mà mỗi ngày cô đều gọi, lấy cớ bà Nguyệt bảo, chỉ để hỏi
anh có ăn cơm tối ở nhà không, tối nay anh muốn ăn gì?
- A lô… – Đáp lại cô là giọng nói đầy mỏi mệt.
Tiếng đáp thờ ơ và lạnh nhạt khiến cho tim Linh nảy lên một nhịp.
- Ai vậy? – Đại lại hỏi tiếp.
- Em Linh đây anh – Cô hít vào một hơi thật sâu.
- Linh? – Đại ngạc nhiên, và như nhớ ra, anh lại nói tiếp – À, ừ, chào em. Thế nào, ăn Tết vui chứ?
- Vâng. Anh Minh đã về tới nhà chưa anh?
- Minh? Nó đi tìm em sao? – Đại giật mình hỏi.
- Vâng, sáng nay anh ấy đã quay về Hà Nội rồi, anh ấy nói sẽ ra đầu thú – Linh nói và sau đó kể lại chuyện Minh về đây tìm cô từ hôm qua.
- Vậy là em cũng biết chuyện rồi à?
- Vâng.
- Được rồi, không cần lo lắng. Anh đã giải quyết ổn thỏa rồi. Hy vọng đây là bài học xương máu để nó nhớ, cả đời này không tái phạm nữa – Đại
nghiêm khắc nói – Nhưng sao nó về đấy mà em không báo cho anh sớm?
- Trước khi đi anh ấy mói nói cho em chuyện này – Linh ấp úng.
- Ra vậy.
- Anh ấy liệu có bị nặng không anh?
- Nếu thẳng thắn ra thì sẽ vài năm chứ không ít. Nhưng anh và bố anh đã thu xếp ổn thỏa rồi.
- Nghĩa là sao anh? – Linh ngạc nhiên hỏi lại.
- Chuyện này cũng rắc rối, không nên nói ra thì hơn. Nó thuộc về một mặt khác của xã hội thôi mà.
- À, em hiểu rồi. Chắc anh ấy cũng sắp về tới nhà rồi đấy ạ!
- Ừ, dù sao cũng cảm ơn em đã báo cho anh.
- Em sợ hai bác và anh lo lắng.
- Mẹ anh phát ốm vì nó.
- Bác gái không sao chứ ạ?
- Ừ, chắc sẽ nhanh khỏe lại thôi. Còn em thế nào, dạo này khỏe không?
- Em khỏe. Bé Như Ý ngoan chứ anh?
- Ừ. Mấy hôm nay bà nội ốm, cô giúp việc cuối tuần mới lên nên con bé
quấy khóc suốt. Chị gái anh thì đưa cu Tin về bên ông bà nội rồi.
- Ôi… – Linh vừa nói tới đây thì chợt nghe vang lên trong điện thoại có tiếng khóc của trẻ con.
- Không sao đâu em. Thế nhé! Nếu lên Hà Nội thì gọi cho anh.
Linh chưa kịp đáp lại thì đầu máy bên kia đã tắt rồi. Cô thở dài một tiếng
khi nghĩ tới đứa cháu bé bỏng của mình. Không biết Đại sẽ chăm sóc nó
như thế nào trong khi anh chẳng có chút kinh nghiệm nào cả? Có lẽ anh
đang chật vật lắm? Đột nhiên Linh lại có ý nghĩ muốn quay lại ngôi nhà
tường rêu xanh xám ấy để làm một cô gái giúp việc quê mùa, để được hàng
ngày chăm bẵm đứa cháu thân yêu, và mỗi ngày cũng được nhìn thấy hình
bóng quen thuộc của người đàn ông cô thầm thương nhớ ấy.
Nhưng
cô biết điều đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Giữa hai người không
chỉ là một khoảng cách vô bờ bến do hai chữ anh rể – em vợ tạo ra, mà
còn là một người đàn ông khác. Cường – người đàn ông cũng biết yêu điên
dại, không ngần ngại ghen tuông và sẵn sàng đạp đổ mọi chướng ngại để
giữ lấy cô, dù là người bạn thân nhất của mình. Có lẽ, cô sẽ phải dần
dần giúp Cường hiểu ra, đoạn tình yêu đẹp của hai người đã chấm dứt rồi. Cô không hối hận vì từng yêu anh, nhưng cô cũng không hối hận khi rời
xa anh, và lúc này càng không hối hận vì đã quên anh để yêu một người
đàn ông khác.
Dù sao, trái tim sinh ra vốn chỉ để đập vì người khác mà thôi!
Dù Cường có tốt với cô tới đâu, thì anh cũng đang ở trong một ngăn trái
tim đã khép lại của cô. Dù khi xa anh, cô tức giận và đau đớn, nhưng rồi mọi thứ cũng đã được xoa dịu. Cô không trách anh, cũng không nghi ngờ
tình cảm của anh, nhưng cũng không cố níu giữ đoạn tình cảm càng lúc
càng phai nhạt đó. Dù Cường có tốt tới đâu thì anh cũng sẽ không thể
giúp cô trả thù và lấy lại những gì đã mất, kể cả khi anh làm được điều
đó, cô cũng không muốn anh phải vì mình mà đánh đổi nhiều như thế. Trong tình yêu, anh vẫn chỉ như một đứa trẻ, mù quáng và khờ khạo, sẵn sàng
nổi điên và đánh đổi mọi thứ để cứu vãn nó. Điều này hoàn toàn khác với
Đại. Đại tỉnh táo trong tình cảm, không bao giờ để nó chiếm hữu hay lấn
át mình, và càng không bao giờ để nó chi phối bản thân.
Hai
người đàn ông ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau, như Mặt Trời với Mặt
Trăng. Đại như Mặt Trời nồng cháy, mãnh liệt và rực rỡ. Cường như Mặt
Trăng dịu nhẹ, bảng lảng mà nhu hòa. Một thứ ánh sáng chói lòa, khiến
người ta phải điên lên vì nóng bỏng; thứ ánh sáng còn lại thì bàng bạc,
mượt mà, khiến người có cảm giác muốn ôm lấy mà vuốt ve.
Bản
thân Linh lúc này giống như Trái Đất. Trái Đất mãi quay quanh Mặt Trời.
Còn Mặt Trăng thì không ngừng xoay quanh, ấp ôm Trái Đất.
Ái tình chẳng khác gì vòng xoay của tạo hóa, bất biến, trường tồn.