Đại đặt tập hồ sơ xuống bàn và lấy tay bóp
bóp trán. Không hiểu sao từ lúc đi làm tới giờ anh không thể tập trung
làm được việc gì, trong lòng cứ thấp thỏm bất an. Nếu không phải nhà
hàng có việc gấp cần giải quyết thì hôm nay anh đã nghỉ trọn vẹn ở nhà
với Như Ý rồi. Không ngờ, Thư vừa tới thăm hai bố con anh thì viên trợ
lý lại điện đến nói có việc gấp cần tới giải quyết. Thế là anh để Thư
trông Như Ý, chạy vội lên đây và bị mắc kẹt với đống giấy tờ suốt từ
sáng tới giờ. Anh càng muốn giải quyết cho xong để về bao nhiêu thì đầu
óc lại càng mất tập trung bấy nhiêu. Mỗi lúc anh điện về, Thư đều nói
Như Ý đang ở cùng cô và rất ngoan nên anh mới yên tâm một chút. Qua bữa
trưa, Linh sẽ đi làm về. Có Linh trông Như Ý thì anh không cần phải lo
lắng gì nữa.
Ngồi đọc thêm một lúc, đột nhiên ruột gan Đại nóng
bừng bừng. Chẳng lẽ anh sắp ốm? Đại còn đang định gọi thư ký mang cho
mình chút nước mát thì có điện thoại của Minh.
Đại bắt máy. Minh chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng với Đại không khác nào sét đánh ngang
tai. Tới gần ba mươi giây sau, khi anh sực tỉnh lại thì điện thoại đã
rơi xuống đất từ bao giờ. Cũng không thèm nhặt điện thoại lên, không cần mặc áo vest đang vắt trên ghế, Đại chạy ra khỏi văn phòng với tốc độ
nhanh nhất có thể. Trong đầu anh lúc này vẫn còn vang vang câu nói của
Minh:
“Khu chung cư nhà anh bị cháy, về nhanh lên”.
Khi
Đại về tới sân khu chung cư, anh quẳng chiếc xe máy mượn của một nhân
viên đổ nhào vào bồn hoa, đầu tóc rối bù lên vì phóng xe quá nhanh, lại
không đội mũ bảo hiểm, quần áo xộc xệch, hoàn toàn không còn một chút
phong thái nào của ông giám đốc trẻ thường ngày nữa. Dưới sân khu chung
cư lúc này có tới hai chiếc xe cứu hoả, người đứng nhốn nháo chật ních,
một vòng dây được căng trước lỗi lên khu chung cư để đảm bảo không ai
được đi vào. Đại ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy khói đen vẫn bốc ra, mắt
anh như nhoè đi khi nhìn thấy đó đúng là vị trí căn hộ của mình.
Mắt Đại đỏ ngầu, anh gầm lên một tiếng khiến hàng chục người đang đứng bàn
tán nhốn nháo phải đưa mắt nhìn, chỉ thấy một thanh niên trẻ đang cố
gắng vượt qua những người bảo vệ để chạy lên trên, mặc cho những lời can ngăn.
- Anh không được vào đó, lửa còn chưa được dập xong, rất nguy hiểm tới tính mạng.
- Buông tôi ra… – Đại gầm lên – Con tôi còn ở trên đó… Buông tôi ra ngay…
- Giữ chặt lấy anh ta – Mấy người bảo vệ vội vàng giữ chặt lấy Đại, không nghĩ gã thanh niên nhìn thư sinh này lại khoẻ tới như thế.
- Bỏ tôi ra… Con tôi… Con của tôi… – Đại vẫn cố giãy giụa.
Trong đầu anh lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của Như Ý, nụ cười ngây thơ hồn
nhiên của con bé, tiếng nó ê a, bập bẹ nói chuyện với anh, bàn tay trắng mĩm mĩm, đôi mắt đen láy, cái má lúm đồng tiền xinh xắn… Tất cả hiện rõ mồn một trong đầu Đại. Một sự sợ hãi xâm chiếm hoàn toàn lấy tâm trí
anh, khiến anh không thể bình tĩnh lại, khiến anh chỉ muốn vượt qua
những người này để chạy lên trên kia.
- Anh Đại…
Tiếng
Minh quát lên bên tai khiến Đại sực tỉnh. Anh quay lại nhìn, thấy bố
đang đứng nhìn anh lo âu, mẹ anh thì khóc ngất trong tay cô Năm. Minh
xông tới giữ chặt lấy anh, nói như quát:
- Anh chạy lên đó làm vướng chân người ta, ở đây đợi đi.
Đại nhìn những người thân trong gia đình, chẳng còn tâm trí mà chào hỏi họ. Đôi mắt anh lúc này đã dại đi khi thấy một thân hình đang quỳ sụp ở một chỗ, gục đầu xuống mà khóc. Mặc dù người đó gục đầu, nhưng anh vẫn có
thể nhận ra. Anh lao tới như điên, túm chặt lấy vai người đó, kéo cô
đứng dậy, gầm lên như một con mãnh thú:
- Con tôi đâu? Tại sao cô lại ở đây? Cô ở đây còn con tôi đâu rồi?
Cô gái bị anh siết chặt hai vai thì đau quá vội hét lên, nhưng Đại vẫn
không có chút thương xót nào. Đôi mắt Đại đã toàn một màu đỏ của tơ máu:
- Cô nói đi? Con tôi đâu?
- Em… Em không biết… Em đi ra ngoài mua giấy vẽ, lúc về tới đây thì đã…
Em xin lỗi anh… – Thư nấc lên từng cơn, cả người run bần bật, giọng cũng khản cả đi, rõ ràng cô đang hoảng sợ và đã khóc rất nhiều.
-
Khốn nạn… – Đại không nhịn được vung tay tát Thư một cái khiến một bên
má trắng mịn của cô hằn rõ vết những ngón tay đỏ – Cô đi mua giấy vẽ để
con tôi lại một mình sao? Cô… Tôi giết cô…
Thư co rúm cả người
lại, trong hai mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt điên cuồng
của Đại. Anh đang tức giận không cách nào kiềm chế được.
- Anh Đại… – Minh túm lấy Đại kéo ra trước khi anh doạ cho cô gái trước mặt mình chết khiếp – Bình tĩnh đi…
Minh cao lớn hơn Đại nên dễ dàng giữ được anh. Đôi mắt đỏ của Đại lúc này đã được phủ một tầng nước, có lẽ anh đang cố kiềm chế bản thân không khóc
rống lên như một đứa trẻ. Hơn bất kỳ lúc nào, anh cảm nhận rõ được nỗi
đau mất mát. Lúc này, anh lại hoàn toàn bất lực, cả người khuỵu xuống,
không gượng dậy nổi. Và khi anh nghe thấy ai đó nói rằng: “Cả căn nhà
đều cháy thành tro hết rồi” thì anh không thể kìm chế được những giọt
nước mắt của mình nữa.
Bà Nguyệt chỉ kịp thốt lên một tiếng:
“Cháu ơi…” rồi cũng ngất xỉu và được đưa tới bệnh viện. Ông Phương nắm
chặt hai tay, nén nước mắt nhìn thằng con trai lớn của mình, đứa con
chưa từng khóc một lần kể cả khi ông đánh nó. Minh đứng ngay cạnh Đại
cũng đưa tay áo quẹt nước mắt đi. Từ lúc tới đây, anh đã cố liên lạc với Linh nhưng không được. Như Ý cũng là cháu của Linh, nếu cô biết chuyện, liệu cô có vượt qua được cú sốc này hay không?
- Nguyên nhân
của vụ hoả hoạn này là gì? Các anh đã tìm ra chưa? – Ông Phương lên
tiếng hỏi người lính cứu hoả. Lúc này, chỉ có ông là giữ được bình tĩnh
nhất.
- Đám cháy bắt đầu từ căn hộ 608. Ngọn lửa bắt đầu từ
phòng khách. Ở phòng này có rất nhiều sách nên đám cháy càng bén nhanh
hơn. Mấy căn hộ cùng tầng không sao nhưng hệ thống điện của toàn khu
chung cư đã bị cháy chập hoàn toàn. Cũng may khi đó không có ai sử dụng
thang máy. Chi tiết chúng tôi sẽ điều tra thêm.
- Vâng, vậy nhờ các anh – Ông Phương đưa mắt nhìn Đại rồi thở dài nói.
Những chiếc xe cứu hoả cuối cùng chuyển bánh rời đi, để lại đám người vẫn
không ngừng nhốn nháo. Ông Phương định nói với Đại mấy câu thì thấy Lâm
chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, trang phục diễn cũng không kịp thay.
- Bố, mọi chuyện thế nào rồi.
Ông Phương đưa mắt nhìn về phía Đại, không trả lời mà chỉ lắc đầu. Lâm thấy anh trai mình đang khóc thì rùng mình một cái, dường như đã hiểu toàn
bộ mọi chuyện. Trong điện thoại, dù ngắn gọn nhưng Minh cũng đã nói cho
anh biết qua rồi. Lâm mím môi, hai tay siết chặt lại rồi đột nhiên anh
xông tới túm lấy cổ áo Đại, gầm lên:
- Anh đứng dậy cho tôi… Anh nói đi, một đứa bé mà anh cũng không chăm nổi là sao? Anh có thể bỏ con ở nhà và yên tâm chạy đi làm được sao?
- Bỏ tao ra… – Đại bị Lâm túm cổ như thế thì cơn tức giận lại bắt đầu bộc phát.
- Hai đứa có thôi ngay đi không? – Ông Phương gầm lên.
- Tao bảo bỏ tao ra cơ mà – Đại gằn giọng và rồi như muốn xả hết mọi thứ
trong lòng, anh vung tay đấm thẳng vào mặt em trai mình.
- A… –
Lâm bị đánh một cú thì đưa tay bưng má, hai mắt long sòng sọc quay lại
nhìn Đại, rồi anh cũng trả đòn – Khốn kiếp, anh là thằng khốn kiếp. Anh
đã giết Như Ý của tôi…
- Minh, ngăn hai thằng điên đó lại – Ông
Phương nhìn sang thằng con út lúc này đang ngây ra vì hành động bất ngờ
của hai người anh lớn.
- Mày câm mồm lại. Con bé là con tao, mày có phải cha nó đâu mà mày hiểu nỗi đau mất con… – Đại điên tiết trả đòn.
- Ai nói là con anh. Như Ý là con tôi. Anh nghe rõ chưa, nó là con tôi…
- A… – Minh đang định ra tay ngăn lại thì bị câu nói đó của Lâm làm cho chết sững tại chỗ.
- Mày… nói cái gì? – Đại đang vung tay lên định xông vào Lâm thì cũng
sững sờ, rồi anh túm lấy cổ áo sơ mi trắng của Lâm, gằn giọng – Mày nói
lại cho tao nghe, mày vừa nói cái gì.
- Buông ra… – Lâm thở hồng hộc, gạt tay Đại ra – Phải, Như Ý là con tôi chứ không phải con anh
đâu. Là tôi đã giở trò với kết quả xét nghiệm ADN đó, con bé thực ra là
con của tôi. Anh giết nó, tôi sẽ giết anh…
- Câm… – Trong khi Đại còn đang sững sờ với câu nói này thì ông Phương đã bất ngờ xông tới tát bốp vào má Lâm – Mày… mày… mày…
Ông Phương chỉ nói thêm được ba tiếng này rồi đột ngột mặt ông đỏ bừng, ông đưa tay ôm lấy, và ngã đổ vào người Minh.
- Bố… bố ơi… – Minh gào lên, vội đỡ lấy người ông Phương, nói như quát –
Các anh đánh nhau đủ chưa? Còn không mau gọi cấp cứu đi… Bố ơi…