Điều Bí Mật

Chương 40: Q.1 - Chương 40: Bí mật của Lâm




Đại thẫn thờ bước vào ngôi nhà đã cháy đen của mình, đến cả cửa cũng không còn nữa, mọi thứ tan hoang, chỉ còn lại màu tro tàn và mùi khét lẹt. Những rèm cửa, giá sách, giường chiếu, tủ,… tất cả đều cháy rụi.

Và cả con gái anh nữa…

Trong phòng của Như Ý cũng chỉ còn lại mấy cái khung sắt của chiếc giường nơi con bé vẫn ngủ.

Không còn gì cả. Mất Như Ý là coi như anh đã mất đi mọi thứ rồi.

Đại ngồi phịch xuống giữa nhà, hai tay chống xuống nền, ngửa người ra, đầu ngẩng lên trần nhà nhám đen, sau khi ôm cái giường chỉ còn lại khung sắt méo mó khóc rống lên một hồi, giờ đây anh cũng chẳng còn sức đâu mà khóc nữa. Vệt máu trên mép do trận ẩu đả với Lâm vẫn còn nguyên, đã khô lại, anh cũng chẳng buồn lau đi.

Cái tin mà Lâm nói ra cũng chỉ làm anh sửng sốt một chút, bất ngờ một chút mà thôi. Khi đứa bé đã không còn thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa hết. Bố anh đã qua cơn nguy hiểm, mẹ anh cũng đã về nhà. Chị Tâm đang ở nhà chăm sóc mẹ, Minh và Lâm ở trong bệnh viện với bố.

Cho tới giờ phút này, anh vẫn không dám tin rằng anh đã mất đi Như Ý. Anh không tin rằng từ nay sẽ không được nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình nữa. Dù không tin vào những điều ước, nhưng lúc này anh ước có điều kỳ diệu xảy ra, con gái anh sẽ trở lại trong vòng tay âu yếm của anh. Nếu có thể, anh nhất định sẽ tìm cho nó một người mẹ thật tốt.

Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Đại cũng không buồn quay lại nhìn. Anh đã quá mỏi mệt rồi. Lâm đi tới bên cạnh anh, cũng ngồi xuống, tư thế không khác anh là bao.

- Sao không ở trong đó với bố?

- Bố bảo đi tìm anh – Lâm đáp.

Anh quay sang nhìn Lâm, gương mặt trắng trẻo đẹp trai của anh chàng ca sĩ giờ đã sưng múp lên một bên.

- Ừm… Xin lỗi vì đã đánh chú. Lúc đó anh giận quá!

- Em cũng thế! Mất hết cả lý trí. Không ngờ anh em mình lại có ngày đánh nhau như hồi còn bé thế này – Lâm cười buồn bã.

- Câu nói kia chắc không phải nói ra vì mất lý trí chứ? – Đại chậm rãi hỏi một câu.

- Cả nhà chắc đều giận em vì đã giấu chuyện này?

- Bây giờ có giận thì cũng có làm gì được đâu – Đại thở dài.

- Em là một người cha không đáng được tha thứ – Lâm ngửa mặt lên trần nhà, nói bằng giọng buồn thảm.

- Chú không phải là một người cha – Đại lắc đầu.

- Ừm, có lẽ thế, em đúng là không xứng đáng để xưng là cha của Như Ý.

- Chỉ vì sự nghiệp thôi sao? Có đáng không?

- Không đáng – Lâm lắc đầu – Khi bắt đầu mọi chuyện em đã thấy không đáng, nhưng lại không có cách nào để thú nhận. Em là một kẻ nói dối hèn hạ, càng hèn hơn khi không dám thú nhận những sai lầm của mình. Thật may mắn vì còn có anh.

- Vậy mẹ đứa bé thì sao?

- Em không biết.

- Không biết mẹ đứa bé là ai sao? Vậy Trang biết chuyện này không?

- Trang biết, biết hết. Thực ra, em biết mẹ đứa bé là ai, chỉ là em không biết cô ấy đã đi đâu mà thôi.

- Một mối tình một đêm?

- Không… Em yêu cô ấy.

- A! – Đại bật lên một tiếng sửng sốt, quay sang nhìn Lâm.

- Khi ấy em và Trang vẫn chưa yêu nhau – Lâm giải thích – Vì sự nghiệp của em, cũng vì bảo vệ cô ấy, chúng em buộc phải bí mật mọi chuyện. Cô ấy là một cô gái rất tốt, chỉ là bản thân em lại quá cầu toàn, vừa mong có sự nghiệp, lại vừa mong có được tình yêu đẹp như mơ với người mình yêu.

- Rồi sao?

- Cô ấy nói với em là chúng em đã có một đứa con.

- Như Ý đúng không?

- Ừm, em nghĩ thế. Ngay khi nhìn thấy Như Ý là em nhớ tới cô ấy.

- Mọi chuyện thế nào?

- Khi cô ấy nói cô ấy có thai, em nói em cần có thời gian suy nghĩ. Nhưng có lẽ em đã suy nghĩ và im lặng với cô ấy quá lâu, cô ấy không chờ được. Cô ấy tới gặp em, nói vì bảo vệ sự nghiệp cho em nên đã bỏ cái thai đó và cô ấy muốn chia tay. Em không giữ được cô ấy, nhìn vào đôi mắt cô ấy lúc đó, em chỉ thấy sự khinh ghét và ghê sợ. Cô ấy khinh ghét và ghê sợ em có lẽ vì em quá hèn.

Đại lặng thinh nghe câu chuyện của em trai mình và nhớ tới Như Ý. Một đứa bé đáng thương!

Đại định hỏi mẹ đứa bé là ai thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng chó sủa. Tiếng chó sủa làm Đại như bừng tỉnh, chợt nhớ ra từ lúc xảy ra hoả hoạn tới giờ, anh không nhìn thấy Tuyết đâu. Tuyết thông minh như thế, chắc chắn không có chuyện nó chịu chết cháy ở đây rồi. Trong lòng Đại như dậy sóng khi nghĩ tới chuyện này và một hy vọng mong manh nhen nhóm trong đầu anh.

- Tiếng của Tuyết đấy.

Đại vụt đứng dậy và chạy ra ban công. Những cây cảnh ngoài ban công cũng cháy đen một góc. Đại ngó xuống dưới, chỉ thấy con chó trắng đang đứng ở dưới sân khu chung cư, nghển cổ lên sủa ầm ĩ, dưới chân nó còn có một cái gì đó màu đỏ rất nhỏ.

Đại vội vàng phóng một lèo cầu thang bộ từ tầng sáu xuống. Vừa thấy anh, Tuyết vẫy đuôi, cúi xuống ngậm cái vật nhỏ màu đỏ kia lên, phóng tới. Tới gần, nó nhả vật đó ra rồi chồm lên người anh mà hít, mà liếm, cái đuôi ve vẩy đầy mừng rỡ.

- Chó ngoan. Mày không sao là tốt rồi – Đại ôm lấy cổ nó, vỗ về con vật cưng của mình.

- Anh Đại, cái này là… – Lâm nhặt vật màu đỏ lên và đưa cho Đại.

Dù vật đó dính đất, nhìn rất bẩn thỉu nhưng Đại vừa trông thấy đã thốt lên:

- Là giầy len của Như Ý. Sáng lúc đi làm anh đã đi vào chân con bé cho ấm.

Con Tuyết sủa lên mấy tiếng như đồng tình với chủ nó.

- Tuyết, mày vừa ở chỗ Như Ý về đúng không?

Tuyết lại sủa thêm mấy tiếng, ánh mắt nó sáng ngời khi nhìn anh.

- Ở đâu, mau dẫn tao đi – Đại mừng như điên, vội vàng giục nó.

Tuyết vẫy vẫy cái đuôi sau đó quay người chạy thẳng ra khỏi khu chung cư, đi về phía đường lớn.

- Để em đánh xe.

- Anh chạy bộ, chú cứ lái xe theo cũng được – Đại nói rồi sau đó lập tức chạy theo Tuyết.

Mọi sự mỏi mệt trong người Đại lúc này theo hy vọng dấy lên mà hoàn toàn tan biến. Điều kỳ diệu đã xảy ra rồi…

***

- Con bé ngủ chưa Linh? – Tiếng bác Ngân hỏi vọng vào từ ngoài cửa.

- Ngủ rồi bác ạ, chơi cả chiều rồi mà.

- Cháu đã gọi điện cho bố nó chưa? Chắc nhà bên đó lo lắng lắm?

- Cháu gọi rồi nhưng anh ấy không bắt máy. Điện thoại của cháu hết pin nên cũng không gọi cho người khác được nữa. Thôi để chút cháu chạy về đó xem thế nào. Không biết vụ cháy có lớn không? Mà cũng tại anh ta, đi đâu bỏ cả con ở nhà, hôm nay không phải cháu ốm xin nghỉ ở nhà thì có phải Như Ý nguy hiểm rồi không?

- Thôi, ai muốn như thế đâu cháu. Tranh thủ con bé đang ngủ thì lấy xe anh Kiên chạy về đó xem tình hình thế nào đi.

- Dạ, ơ mà bác có thấy Tuyết đâu không ạ?

- Lúc nãy nó còn nằm trong nhà mà. Con chó đẹp thế, chạy ra ngoài bị bắt thì uổng lắm.

- Nó thông minh lắm đó bác, chắc không chạy xa đâu.

- Ai mà biết được. Mấy khu quanh đây nhốn nháo nhộn nhạo, đủ các hạng người. A, cậu hỏi ai? – Giọng bác Ngân có chút kinh ngạc.

- Cháu…

Tiếng Đại hổn hển vang lên làm Linh vội vàng đi từ trong nhà ra. Thấy anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt đỏ bừng, hai tay đang chống vào đầu gối thở dốc không ngừng. Trước mặt anh là Tuyết đang nhìn cô vẫy vẫy đuôi. Vừa nhìn là cô hiểu chính Tuyết đã đưa anh tới đây.

- Linh… Như Ý… Như Ý đâu em?

- Nó đang ngủ rồi – Linh bước ra khỏi cửa đáp.

Đại như trút được cục đá đè nặng trong lòng, anh cười một cái rồi sau đó ngồi phịch ngay tại chỗ, mặc cho cơ thể mệt nhoài.

- Anh sao thế? – Linh lo lắng ngồi xuống muốn đỡ anh dậy.

Đại cười lớn rồi đột nhiên ôm ghì cô vào lòng, nói không ra hơi:

- May quá… Cảm ơn em… Cảm ơn em…

Thấy bác Ngân vẫn đang ngồi nhặt rau ở gần đó tủm tỉm cười, Linh đỏ mặt xô Đại ra. Đại quá mệt nên buông thõng tay, thở hổn hển không ngừng, nhưng gương mặt anh lúc này lại vô cùng rạng rỡ.

Lúc này Lâm cũng đã đến nơi. Gương mặt méo mó sưng múp của anh làm Linh kinh ngạc một chút. Thấy Đại vẫn đang ngồi bệt ngay dưới nền đất, khác hoàn toàn so với ông giám đốc lịch lãm ngày thường thì Lâm bật cười. Nhìn vẻ mặt của Đại là anh biết mọi chuyện cuối cùng cũng ổn rồi. Anh lấy điện thoại nhắn tin về cho Minh và chị Tâm để cả nhà yên lòng rồi mới lại quay vào nói với Linh:

- Nếu hôm nay không có em chắc anh ân hận cả đời mất. Cảm ơn em đã cứu Như Ý.

- A, em đang ngủ thì Tuyết sủa ầm ĩ liên tục nên em đã ra mở cửa. Không ngờ thấy khói từ trong nhà anh bốc ra, em chạy vội vào thì thấy mấy giá sách đã bén lửa cháy hừng hực rồi, phòng Như Ý cũng ở cách xa nên không sao. Còn may là cửa sổ mở nên con bé không bị chết ngạt đó. Anh đi đâu mà lại bất cẩn như thế? – Linh cau mày nhìn Đại vẻ trách móc.

- Anh đi làm từ sáng nên có nhờ một cô bạn trông con bé dùm.

- Hiểu rồi, mấy cô bạn gái của anh toàn là mấy cô tiểu thư chỉ bày việc chứ đâu biết làm việc.

- Thôi, thôi, được rồi… – Đại cười – Nhưng sao hôm nay em ở nhà vậy?

- Sáng nay em thấy đau đầu nên đã xin nghỉ.

- Mẹ anh nghe tin thì ngất đi, còn bố anh thì vào viện cấp cứu – Đại nói tới đây liếc mắt nhìn Lâm.

Lời nói của anh mập mờ nên Linh không hình dung được hết ý tứ của nó.

- Sao? Hai bác giờ sao rồi ạ?

- Không sao rồi em! Nếu biết Như Ý vẫn an toàn thì các cụ khoẻ ngay thôi mà.

- Em gọi cho anh để báo tin nhưng điện thoại anh không ai bắt máy cả.

- Anh chạy về vội quá, để quên cả điện thoại ở văn phòng – Đại gãi đầu.

- Thôi, có khi bọn anh đón Như Ý về nhà đã, có gì để nói sau đi – Lâm giục đầy vẻ sốt ruột.

- Ừ, còn phải về giải thích cho bố mẹ nữa đấy – Đại nghĩ tới câu chuyện động trời mà Lâm đã tiết lộ khi nãy thì cũng trở nên nghiêm túc hơn.

- Có chuyện gì sao anh? – Linh ngơ ngác hỏi lại.

- Ừm, chuyện này đúng là hơi rắc rối – Đại ngập ngừng như muốn suy nghĩ xem có nên tiết lộ cho Linh hay không – Thực ra anh không phải bố đẻ của Như Ý, mà là Lâm. Vậy đấy…

- Cái gì?

Linh vừa nghe tới đây thì sắc mặt trở nên trắng bệch, cô hét lên một tiếng thất thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.