- Anh vừa nói cái gì? – Tiếng quát lạnh
lẽo của Linh làm cả Đại và Lâm đều ngẩn ra, không nghĩ cô lại phản ứng
mạnh mẽ với tin tức không mấy liên quan tới mình như thế.
- Anh
rất tiếc không thể nói ra chuyện này sớm hơn, nhưng Như Ý đúng là con
của anh, không phải con của anh Đại đâu – Lâm cười gượng – Nhưng…
“Chát” tiếng một cái tát vang lên làm Đại và bà Ngân giật nảy cả người. Chỉ
thấy lúc này trên cái má sưng bầm của Lâm khi trước lại hằn thêm mấy vết tay đỏ lừ. Cái tát này của Linh đúng là không có một chút chùn tay nào.
- Anh là đồ khốn. Anh còn dám mở miệng tự nhận là bố của Như Ý sao? – Mặc dù vung tay tát Lâm một cách tức giận nhưng khi nói câu này thì mắt
Linh rớt ra hai dòng nước, đến giọng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Linh, chuyện này… – Đại đứng dậy cười khổ – Cũng không nên trách Lâm, chú ấy có nỗi khổ riêng mà.
- Vậy sao anh không giữ nó làm bí mật cả đời luôn đi – Linh nhìn thẳng
vào mắt Lâm gằn giọng – Như Ý thật là đáng thương mới có một người cha
như anh.
Đại lặng yên, lòng đầy kinh ngạc, không hiểu tại sao
Linh lại trở nên giận dữ như thế? Nếu nói là vì tức giận thay cho Như Ý, thay cho anh thì cũng hơi thái quá rồi, lý do đó không đủ để Linh phản
ứng dữ dội như thế này được.
- Thôi nào, cãi cọ ở đây thì còn ra cái thể thống gì nữa – Bác Ngân lo lắng kéo Linh ra xa một chút – Còn
hai cậu, vào đón Như Ý về đi.
Lâm mím môi gật đầu rồi định bước vào nhà, Linh định vùng chạy theo giữ lại thì nghe thấy tiếng Đại ở đằng sau:
- Khoan đã…
Cả ba người đều quay lại nhìn Đại, Đại đưa mắt nhìn bác Ngân, thấy vẻ mặt
bác hơi bối rối giống như đang lo lắng vì bị anh nhìn thấu tâm can, anh
lại đưa mắt sang nhìn Linh, cô vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh chậm rãi
buông ra từng từ một, nhưng mỗi chữ rơi vào tai Linh lại khiến cô choáng váng cả người:
- Các người vẫn còn có gì đó giấu tôi đúng không?
Không ai trả lời, điều này càng làm Đại thêm bực bội, anh bước nhanh tới gần Linh, túm lấy cánh tay cô, hỏi lại:
- Em nói đi, em còn có gì chưa nói cho anh phải không?
- Không…
Linh còn chưa nói hết câu thì phải im bặt khi nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của
Đại. Đôi mắt như nhắc nhở cô rằng, thà cô lặng im còn hơn tiếp tục nói
dối anh.
- Lâm, chú nói đi, mẹ của Như Ý là ai?
- Cô ấy… – Lâm bị hỏi một câu này cũng điếng cả người, lúng túng mãi không nói được.
Mặc dù trước đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nói ra tên của Nhật Lệ, nhưng lúc này, đối diện với anh trai mình, cũng là một người đàn ông từng yêu cô, Lâm lại không thể mở lời được. Sự sợ hãi đối với uy nghiêm của anh
trai đã khiến Lâm không dám nói thẳng ra.
- Là… Nhật Lệ, đúng không?
Đại nói nốt câu cuối cùng, một câu hỏi nhưng hoàn toàn là lời khẳng định.
Chỉ từ những thông tin manh mún, rời rạc và dường như chẳng liên quan,
anh đã có thể xâu chuỗi ra sự thật này. Điều này có thể giải thích cho
tất cả, từ việc Nhật Lệ đột ngột biến mất, tới việc Linh vào làm trong
gia đình anh như một người đi ở, từ việc Như Ý xuất hiện đầy bất ngờ,
cho tới cách Linh chăm chút nâng niu đứa trẻ. Tất cả đều nói lên một
điều, mẹ của đứa trẻ này chính là Nhật Lệ, cũng chính là chị gái ruột
của Linh.
- Ừm, phải – Linh lặng lẽ gật đầu thừa nhận.
- Em giỏi lắm… – Đại buông tay cô ra, giọng của anh tràn đầy thất vọng.
Chỉ thừa nhận mà không hề giải thích gì, điều đó còn khiến Đại cảm thấy
buồn hơn là khi biết cô đã nói dối mình. Anh bước vào trong nhà, thấy
con gái đang ngủ say trên chiếc giường đơn sơ thì chỉ muốn ôm chặt lấy
con mà ôm hôn. Nhưng anh ngăn ý nghĩ đó lại, con bé còn sống sót sau đám cháy đó đúng là một điều kỳ diệu, mà người mang điều kỳ diệu ấy tới cho anh không ai khác chính là Linh. Anh có thể trách cô sao, khi cô hành
động chỉ theo bản năng của một người dì yêu cháu!
Thấy Đại bế
Như Ý đi ra ngoài, Linh hơi cau mày, nhưng cô cũng không hề có ý định
ngăn cản. Anh đưa mắt nhìn Lâm, chỉ thấy Lâm thở ra đầy nhẹ nhõm. Anh
bước tới gần nhìn cô và khẽ nói:
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế, anh sẽ đau lắm đấy!
Và rồi không quan tâm xem biểu hiện của cô thế nào, anh lặng lẽ bước qua
cô, đi ra khỏi khu trọ. Lâm thì vẫn đứng ở đó, dường như muốn nói gì mà
lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Sau cùng, anh nhìn thẳng vào mắt
Linh:
- Về chuyện của Nhật Lệ, anh thực sự xin lỗi em! Em có thể cho anh biết cô ấy hiện đang ở đâu không? Anh muốn bù đắp cho mẹ con cô ấy, anh không muốn cô ấy phải chịu thiệt thòi thêm nữa.
Linh
lạnh lùng nhìn vào người đàn ông mà tới giờ cô mới biết là người đã mang tới cho chị mình vô vàn đau khổ, đau khổ tới tận khi mất đi. Một mặt cô không muốn nhìn thấy anh ta, không muốn nói với anh ta lời nào, nhưng
một mặt cô lại cảm thấy người đàn ông này quá đáng thương! Anh ta đáng
thương vì đã không dám đứng thẳng như một người đàn ông, thẳng thắn nhìn nhận vấn đề. Khi nghĩ Đại là bố của Như Ý, cô cảm thấy người đáng
thương là chị gái cô, vì đã trao lầm trái tim cho một người đàn ông
không đáng tin. Cô không quá giận Đại như lúc này cô đang giận Lâm.
- Linh, anh xin em.
Thấy cô im lặng, Lâm lại nhắc lại, giọng nói đầy sự cầu khẩn.
- Muộn rồi! Anh về đi, tôi không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa.
Linh quay đi, định bước vào nhà, nhưng rồi cô lại nói thêm một câu:
- Còn nữa, đừng bao giờ nhận mình là cha của Như Ý, anh không xứng đâu!
- Anh…
Lâm không nói được thêm lời gì, chỉ có thể đứng nhìn cô đi vào trong nhà.
Anh hiểu, lúc này Linh có đầy đủ lý do để hận anh. Có lẽ cô cần thời
gian để nguôi ngoai trước khi anh quay lại gặp cô lần nữa.
Anh muốn gặp Nhật Lệ!
Tình cảm anh dành cho Nhật Lệ hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không giả
dối, không chia sẻ. Anh đã mừng như điên khi biết tin cô có thai. Nhưng
rồi áp lực từ công ty, từ vị trí của bản thân, anh đã chần chừ, hay nói
đúng hơn là anh không dám thẳng thắn khẳng định những gì mình muốn và
những gì mình phải bỏ. Nhật Lệ đã không chờ được anh!
Từ đầu đến cuối là anh sai. Nhật Lệ đã từ bỏ một người tuyệt vời như Đại để chấp
nhận yêu anh, yêu một người của công chúng, yêu một người luôn phải ép
mình thuộc về nhiều người khác. Thế nhưng tất cả những gì anh mang đến
cho cô là những cuộc hẹn lỡ làng, những đêm dài chờ đợi và một lễ cưới
vô cùng xa vời.
Anh có thật sự hạnh phúc với hào quang hiện tại
hay không? Anh có thật sự vui vẻ khi hàng trăm cô gái vây quanh và reo
hò tên anh hay không? Anh chưa bao giờ cảm thấy mình là chính mình khi
là một ngôi sao điển trai, tài năng biểu diễn trước họ. Thế mà, chỉ một
nụ cười của Nhật Lệ thôi đã khiến anh cảm thấy muốn là mình, không gò
bó, không kiêng dè nữa.
Vậy mà anh đã để mất một cô gái tuyệt vời như thế!
Đại sẽ không tha thứ cho anh, Linh cũng không tha thứ cho anh. Kể cả đứa
con gái bé bỏng kia, khi nó lớn lên, nếu nó biết chuyện này, có lẽ nó
cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Ca sĩ thành danh ư? Có đáng để
đánh đổi cho vị trí của một ông bố thất bại hay không?
- Lái xe
đi. Chúng ta về nhà. Sẽ không ai biết chuyện này, cho tới khi chúng ta
tìm được Nhật Lệ – Đại đưa tay vuốt má Như Ý sau đó nói với Lâm, giọng
anh lạnh lẽo, khô khốc.
***
- Anh nói cái gì?
Một tiếng nói như hét chói tai vang lên khiến không khí trong căn phòng
cách âm cũng nóng lên theo. Trang đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm
vào Lâm đang ngồi ở đối diện, cả người cô run lên vì giận.
- Em nghe rồi đó. Anh sẽ tìm Nhật Lệ về, sẽ công khai cưới cô ấy, sẽ thừa nhận Như Ý là con anh! Anh không muốn giấu giếm nữa.
- Anh có biết anh đang nói cái gì không hả? – Trang gằn giọng hỏi lại.
- Anh chắc chắn là anh hiểu mình đang làm gì. Anh chỉ muốn thông báo cho em biết vậy thôi.
- Thế còn bao nhiêu công sức chúng ta đã đổ ra thì sao? Còn hình ảnh của
anh mà em đã nỗ lực gây dựng thì sao? Sự nghiệp đang trên đà đi lên của
anh? MV mới ra thì sao? Và em nữa, em thì sao? – Trang tuôn ra một tràng những câu chất vấn.
- Anh xin lỗi. Nhưng anh phải bù đắp cho mẹ con Nhật Lệ – Lâm thở dài.
- Anh muốn bù đắp cho cô ta, thế còn ai bù đắp cho tôi. Tôi vất vả vì anh thế nào? Tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho anh thế nào? Tôi chăm sóc anh
cẩn thận thế nào? Thế mà cuối cùng tôi không bằng một con đàn bà chỉ
biết có việc chạy trốn và đẻ ra một đứa con hay sao? Anh nói đi… Chỉ một câu xin lỗi là anh có thể phủ nhận tất cả thôi sao? Anh đang cư xử như
một tên khốn nạn.
Trang nói tới đây thì dừng lại thở hồng hộc,
cơn giận của cô đã lên tới đỉnh điểm. Cái cách Lâm trầm mặc không nói
lại càng làm cho cô phát điên lên:
- Anh nghĩ cho kỹ đi, tôi cho anh cơ hội cuối cùng đấy. Không có anh, tôi vẫn có thể tìm được người
khác để đưa họ đi lên. Nhưng không có tôi, anh sẽ thê thảm mà thôi. Anh
không là cái gì cả đâu… – Trang khoanh tay ngồi phịch xuống ghế, lạnh
lùng nói.
Thấy Lâm vẫn im lặng đến lì lợm, Trang cười khẩy:
- Sao anh không nói gì đi? Anh giỏi lấy lòng đám fan nữ của anh lắm mà?
Anh cũng khốn kiếp chẳng khác gì anh trai anh. Nghĩ mình đẹp, nghĩ mình
có tiền là có thể chà đạp lên lòng tự trọng của người khác sao? Yêu các
anh cũng là một cái sai hay sao mà chúng tôi phải chịu đựng như thế?
“Chát”.
Lâm giận giữ đứng bật dậy, vươn tay tát Trang. Anh gằn giọng nói:
- Anh không quan tâm em phán xét anh thế nào vì anh là người sai. Nhưng
nếu em còn tiếp tục nói một câu xúc phạm tới người nhà anh thì đừng
trách anh. Chúng ta đã làm việc với nhau quá lâu để hiểu nhau rồi…
- Anh dám tát tôi? – Trang ôm lấy má, trợn tròn mắt nhìn Lâm với vẻ không dám tin.
- Cái tát đó xứng đáng với em, đừng tùy tiện đánh giá người khác, nhớ đấy – Lâm cứng giọng đáp, cố giấu đi vẻ hối hận của bản thân mình khi đã
hành động lỗ mãng như thế.
- Anh sẽ hối hận. Đồ khốn, rồi anh sẽ hối hận.
Ngay cả khi bước ra khỏi phòng, Lâm vẫn nghe được tiếng hét chói tai của Trang.
Anh đứng sững lại, thở dài một hơi, sau đó lẩm bẩm:
- Hối hận ư? Anh đã hối hận lắm rồi!