Sức khỏe của bà
Nguyệt và ông Phương đều tốt lên trông thấy khi đứa cháu gái đáng yêu
lại về sống trong ngôi nhà của ông bà. Mâu thuẫn giữa ông Phương và Đại
cũng đã được quên đi. Đứa cháu nhỏ đã làm ngôi nhà u ám như có đầy nắng
ấm, chỉ một tiếng cười khanh khách của nó thôi cũng làm cả nhà rộn rã.
Đại không nói gì thêm về Nhật Lệ và dường như anh cũng không có ý định
chia sẻ Như Ý cho người cha thật sự của nó. Anh coi như bí mật đó chưa
hề tồn tại. Dù không phải cha đẻ Như Ý thì sao, đây vẫn là đứa con gái
mà lâu nay anh yêu thương hết mực, là con của cô gái anh từng yêu. Và
anh không muốn san sẻ tình cảm ấy cho bất kỳ ai, kể cả Lâm.
Đại
đã từng nghĩ, yêu hay không yêu một cô gái có thể là vấn đề của bất kỳ
người đàn ông nào, ngoại trừ anh. Anh không quan tâm họ muốn gì và cũng
chưa từng thực sự bỏ công sức ra để tìm hiểu điều đó. Ngay cả tình yêu
với Nhật Lệ cũng thế, anh luôn chia sẻ với cô mọi thứ, nhưng lại chưa
từng nghĩ xem cô cần gì, cô muốn gì, cô nghĩ gì trong đầu. Anh là kẻ ích kỷ. Có lẽ đó là lý do anh không thể tiến được vào trái tim của cô gái
ấy được.
Anh không hề căm ghét Lâm khi biết chính em trai của
mình đã lấy được tình cảm của Nhật Lệ. Anh nghĩ Nhật Lệ đã đúng khi
không chọn anh, bởi vì anh cũng thực sự không biết, sau khi tiến tới với cô rồi, bản thân mình có thể dứt bỏ được những mối quan hệ cũ hay
không. Thời điểm đó anh không chắc và bây giờ nghĩ lại anh cũng không
chắc.
Với Linh, anh luôn tự hỏi, tại sao cũng chỉ là một cô gái
bình thường, không quá nổi bật hay xuất chúng, lại có thể khiến anh điên đảo đến thế. Trước mặt cô, anh đã bộc lộ những hành động mà chưa bao
giờ anh biểu hiện trước mặt những cô gái khác. Anh có thể cười khi thấy
cô cười hạnh phúc, anh có thể đau nếu cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh
nhạt. Nỗi nhớ cô là điều duy nhất có thể xen vào giữa những bộn bề công
việc của anh.
- Con tiễn Huyền về đi… – Bà Nguyệt lên tiếng nhắc khi thấy con trai chợt ngồi thần người ra trong khi mọi người đang trò
chuyện vô cùng vui vẻ.
Đáp lại mẹ một tiếng rồi mới đứng dậy đi ra cửa.
- Chà, nhiều sương quá! – Đại thốt lên khi ra tới cổng.
Đợi Huyền nổ máy rồi mới vào nhưng dường như Huyền không có ý định về ngay. Cô đứng nhìn anh, lúc này đang ngẩng đầu nhìn màn sương đêm giăng
xuống. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Đại giản dị với bộ đồ thể thao nhưng vẫn đẹp một cách ma mị, khiến người khác không thể rời mắt được. Huyền
đứng ngây ra, kể cả những câu định nói cũng quên sạch.
- Về nhanh đi em, trời còn lạnh đấy – Đại khẽ nhắc.
Huyền không để ý tới lời nhắc của anh mà hỏi lại:
- Anh nghĩ sao về lời đề nghị của mẹ anh lúc nãy.
- Ờ, hả, mẹ anh nói gì nhỉ? – Đại gãi gãi đầu.
- Khi nay anh không tập trung à? – Ánh mắt Huyền tràn đầy thất vọng.
- Ừ, anh đang mải nghĩ chuyện khác – Đại nhún vai.
- Một cô gái nào đó sao?
- Em nghĩ vậy à? – Đại mỉm cười trước câu hỏi đầy ghen tuông đó.
- Em không nghĩ còn việc gì khiến anh mất tập trung tới mức như thế ngoài những cô gái trẻ đẹp. Có rất nhiều mà, đúng không?
- Nếu là trước đây, thì chắc chắn là em sai, thứ anh ít phải bận tâm nhất, chính là phụ nữ. À, ngoại trừ mẹ và chị gái anh.
- Vậy bây giờ thì sao?
- À, ừ, đúng là chuyện liên quan tới phụ nữ. Mẹ anh đang bắt anh lấy vợ mà, ha ha, đúng là nhức đầu thật đó.
- Anh đã nghĩ đến điều đó một cách nghiêm túc chưa?
STE.NT
- Có chứ. Anh đã nghĩ rất nhiều là đằng khác. Từ lúc mẹ anh bắt đầu ốm,
anh đã nghĩ tới chuyện đó. Mẹ ốm làm anh rất sợ hãi, chỉ sợ một lúc nào
đó sự việc tệ hơn sẽ xảy ra. Anh sẽ vô cùng ân hận nếu còn tiếp tục sống ích kỷ nữa. Bản thân mình không bao giờ có thể biết được còn có thể
sống với những người thân được bao lâu, về thăm cha mẹ được bao nhiêu
lần. Anh muốn bố mẹ yên lòng, không phải lo lắng gì cho anh nữa.
- Lấy em đi – Huyền đột ngột xoay người đối diện với anh, dõng dạc đề nghị.
Đại nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghiêm túc của Huyền, không biết phải nói thế nào với cô gái bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ
này. Đúng là trước đây anh đã có ý định làm theo lời bố mẹ, tiến tới hôn nhân với cô. Nhưng có một người, vào thời khắc quyết định nhất đã thay
đổi toàn bộ những tính toán của anh.
Bây giờ, anh muốn lấy cô
gái anh yêu, chứ không phải một cô gái ngoan ngoãn gật đầu với cuộc hôn
nhân này và tự lừa dối mình rằng chỉ cần có hôn nhân thì sớm muộn gì
cũng phát sinh tình cảm.
- Với anh thì lấy cô gái nào cũng vậy thôi mà, đúng không?
- Không, khác chứ, không có cô gái nào giống cô gái nào cả – Đại xua tay.
- Một người có thể chăm sóc cho con gái anh, có thể hiếu thuận với bố mẹ
anh, có thể chung thủy và đi cùng anh hết cuộc đời này. Không phải anh
chỉ cần như vậy thôi sao?
- Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy
không thể chăm sóc tốt cho con gái anh. Nếu cô ấy không yêu anh thì cô
ấy cũng sẽ không chăm sóc bố mẹ anh tốt. Và nếu cô ấy không yêu anh,
liệu cô ấy có chung thủy cả đời được không? – Đại nghiêm túc nhìn cô,
lúc này anh không dám có thái độ cười cợt nữa.
- Nhưng em yêu anh…
- Em yêu anh, vì cái gì?
- Không vì cái gì cả, tình cảm thực sự thì chẳng cần vì cái gì cũng có
thể nảy sinh. Em đã thích anh từ khi chúng ta còn nhỏ, cùng sinh hoạt
trong nhà văn hóa của phường. Khi đó anh là Liên đội trưởng, còn em chỉ
là một cô nhóc bình thường, luôn đứng từ xa len lén nhìn anh chơi đùa
cùng đám con trai. Và cho tới giờ, tình cảm đó của em vẫn không thay
đổi.
- Em không phải không biết tính cách của anh…
- Em
biết, tất nhiên rất biết. Anh luôn được rất nhiều những cô gái xuất
chúng vây quanh, điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi anh kết hôn.
Nhưng em có thể chấp nhận điều đó, anh có thể ngoại tình, miễn là không
bao giờ anh bỏ rơi gia đình là được – Huyền vươn tay ôm chặt lấy anh,
đầu tựa vào vai Đại, nói như thì thầm.
- Em nghĩ như vậy? – Đại không đẩy cô ra, chỉ thở dài hỏi lại.
- Đúng, em nghĩ như vậy, vì em biết sẽ chẳng có cô gái nào thực sự giành được trái tim anh.
- Nghe này… Anh sẽ không lấy một cô gái có thể bình thản mà nói rằng:
“Lấy em rồi, anh vẫn có thể ngoại tình”. Dù có thể anh không yêu cô gái
đó, nhưng nếu cô ta chấp nhận bỏ cuộc ngay khi chưa bắt đầu, thì cô gái
ấy không đủ khả năng làm hậu phương cho anh. Dù có thể anh sẽ ngoại tình đấy, nhưng nếu người anh lấy không hề tỏ ra ghen tuông với chuyện đó
thì anh sẽ thất vọng lắm.
Đại khẽ nói rồi kéo tay Huyền đang ôm mình xuống và đứng lùi lại một chút.
- Em có thể hiểu là anh đang từ chối em?
- Em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng anh muốn em biết điều này, dù cho
trước đây anh có hàng trăm cô gái, dù anh có yêu hay không yêu bao nhiêu người, nhưng nếu anh quyết định lập gia đình thì anh sẽ tuyệt đối chung thủy với vợ mình! Tuyệt đối! Đó là quyết định của anh, và anh là người
nói được thì làm được. Em cứ tin như vậy đi.
Huyền nhìn anh, đôi mắt không những không thất vọng mà còn xuất hiện ý cười:
- Tuyệt, có lẽ em đã chọn đúng người rồi nhỉ? Anh càng thế này, em càng muốn làm vợ của anh. Em sẽ cố gắng…
- Em cố gắng cái gì chứ? – Đại ngơ ngác nhìn cô.
- Cố gắng để một lúc nào đó, anh phải mở lời cầu hôn với em – Huyền cười, nhón chân hôn lên má anh một cái thật nhanh, sau đó cô chạy xe đi luôn.
Đại nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới đi vào trong nhà.
Phải tới mấy phút sau, từ sau một gốc cây lớn ở bên kia đường, một thân hình mới bước ra. Lúc này cô mới có thể bình tĩnh lại sao khi chứng kiến một cảnh cầu hôn kỳ lạ.
Huyền – cô gái ấy thật mạnh mẽ.
Và
anh, chàng trai mà cô yêu, hình như không có ý định từ chối một cuộc hôn nhân tốt thế này. Dù những lời sau đó họ nói với nhau rất nhỏ, nhưng ít nhất thì cô đã thấy họ ôm và hôn tạm biệt nhau.
Từ đầu, họ vốn đã là một đôi thật đẹp!