Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 50: Chương 50: Chiêm Bất Lực Hả? Để Tôi Giúp (Hạ)…




CHƯƠNG 51: CHIÊM BẤT LỰC HẢ? ĐỂ TÔI GIÚP (HẠ)…

“Vương Khải, sao cái gì anh cũng biết thế?” Sau khi đã đem mấy đạo cụ thử tất qua một lượt, Cung Tiêu ngạc nhiên hỏi Vương Khải.

Giờ nếu như tay không bị khóa ở đầu giường, đùi dang rộng, bạn chiêm bên dưới không bị đeo cái vòng, hoa cúc phía sau lại không phải đang ngậm thứ gì đó, Vương Khải thật muốn đi mua một miếng đậu hũ đâm đầu vào mà chết cho xong. Vừa rồi anh còn nghiêm túc dạy Cung Tiêu cách dùng mấy thứ này trên người chính mình nữa chứ, đúng là điên rồi.

Bình thường nếu có tên nào dám muốn dùng đạo cụ đến đè mình, anh hẳn phải diệt hắn trước đã, nhưng là Cung Tiêu…

Vương Khải nằm ngửa trên giường, kêu Cung Tiêu: “Anh chẳng biết gì, mua mấy cái này làm gì!!!”

Cung Tiêu vừa thay đạo cụ mới cho Vương Khải, vừa hưng phấn tâu: “Là một cảnh sát họ Tiết hướng dẫn tôi mua đó… A, cái này to quá nhỉ? Có làm anh đau không?”

“Đừng…” Vương Khải rên rỉ vô lực, anh vừa bị cái đạo cụ trên tay Cung Tiêu chọc đến điểm mẫn cảm. Hồi trước chỉ nghĩ bị xâm nhập thì sẽ rất không thoải mái, đau chút nhưng mà vẫn còn có thể chịu được. Thật không nghĩ tới, một Vương Khải chưa từng bị ai bạo cúc, lần đầu tiên mới nhận ra mình vậy mà còn có thiên phú làm số 0, không khỏi muốn giãy giụa đấu tranh, nhưng ngẫm lại, Cung Tiêu bị anh đè bao nhiêu lần như vậy, lần này mình cũng chỉ bị đạo cụ làm thôi, thì nhịn.

“Sao thế, đau à?” Cung Tiêu còn hỏi vặn, khiến Vương Khải tức giận xổ thẳng: “Anh chọc tới điểm G của tôi rồi, mạnh hơn chút đi, vuốt phía trước nữa.”

“…” Cung Tiêu như hiểu ra, không nói gì, bắt đầu tập trung làm theo mệnh lệnh.

Vương Khải trước kia vẫn là ở phía trên, bởi anh cảm thấy phía trên mới sướng. Huống chi bắt đại lão gia như anh ở phía dưới, tự mình nghĩ cũng đã thấy ghê tởm. Nhưng giờ tự mình thể nghiệm, không thể tin nổi thì ra ở phía dưới cũng không tồi, ít nhất là anh cũng thấy sướng rồi. Đối với anh mà nói, Cung Tiêu chẳng có chút lực công kích nào, liền nhắm mắt hưởng thụ.

“Ừm… Sang trái một chút, nhẹ thôi… Ư… Nhẹ thôi… A…”

Nhìn Vương Khải thế này, Cung Tiêu không hiểu sao miệng khô lưỡi khô. Dù nhắm mắt lại, trước mắt cũng lập tức hiện ra hình ảnh người đàn ông cao lớn kia ở dưới thân mình. Cái tiếng rên này, so với những người trong đám phim anh ta cho mình xem để phục vụ trị liệu còn khiến anh hưng phấn hơn, một luồng khí nóng từ đỉnh đầu chạy thẳng xuống hạ thân, con chiêm nhàn tản từ lâu nay bỗng như có phản ứng.

Anh cầm thằng nhóc đã hơn một năm nay chưa ngóc đầu lên, vui vẻ cầm đạo cụ ném qua một bên, bởi lúc trước đã cho Vương Khải dùng xịt mở cúc (1) và bôi trơn, còn đưa đạo cụ đi vào rồi nên anh bắt luôn lấy eo Vương Khải, chọc cái vào luôn, bắt đầu đạn thật súng thật lâm trận.

Giờ khắc này, tinh trùng xông não, hoàn toàn không nghĩ đến sau này sẽ ra sao.

Đến lúc Vương Khải phát hiện ra có điểm bất thường thì cũng đã muộn, Cung Tiêu đã bắt đầu ở trên người anh thực hiện “kế hoạch chinh phục người đàn ông” của mình.

“Mẹ nó, anh tới thật hả!” Vương Khải tức nhảy dựng lên, hai tay dùng sức muốn thoát khỏi cái còng, lại phát hiện ra cái này không phải loại hàng bình thường bán trong tiệm đồ tình thú mà là còng tay thật của cảnh sát hay dùng. “Tiết Đồng, đồ khốn nạn!!!!”

Cung Tiêu giờ làm đến nghiện rồi, ra sức lay động trên người anh. Chinh phục người đàn ông cường tráng này cảm giác quá ư mỹ diệu, lòng anh lần đầu tiên bùng cháy ngọn lửa chinh phục đến thế.

Đáng thương Vương Khải cơ bắp đầy mình, lại thân kinh bách chiến, thế mà phía sau vẫn là lần đầu tiên bị người ta dùng đến. Dù rất sướng, nhưng mà cũng rất đau.

Cho dù như vậy, Vương Khải vẫn không thể chịu được việc mình bị người ta đè. Hai tay ra sức vùng vẫy đến gãy cả đầu giường, lật người áp Cung Tiêu xuống dưới.

“Lão tử chưa từng bị ai đè đâu, tiểu tử ngươi là người đầu tiên đấy.” Vương Khải biểu tình hung hãn, nắm lấy cằm Cung Tiêu, từ trên cao trừng mắt với anh.

Cung Tiêu lúc đầu còn bị anh ta làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh cũng bật lại: “Thế trước kia tôi cũng từng bị người ta đè rồi chắc? Đều là đàn ông, sao anh có thể đè tôi mà tôi lại không thể đè anh chứ.”

“Không phải vấn đề không thể hay có thể…” Vương Khải đột nhiên nghĩ tới lúc trước rõ ràng Cung Tiêu bất lực mà, sao vừa rồi có thể chọc mình chứ? Giờ mới nghĩ, thứ kia không phải đã lâu rồi không dùng được sao? Giờ sao lại được rồi?

“Anh uống viên thuốc màu lam kia rồi?” Chộp cái thứ kia của Cung Tiêu cầm trong tay so sánh một chút, Vương Khải vô cùng đáng buồn phát hiện ra một chuyện. Cung Tiêu bình thường bất lực nên anh không cảm thấy gì, giờ nó lên được rồi, hệ số giãn nở vậy mà lớn đến thế. Như là… so với anh còn lớn hơn một chút, có chút xíu xíu xíu thôi.

“Không, thuốc kia lúc nãy tôi tìm không thấy đâu.”

“Vậy sao anh lên được?”

“Bởi vì vừa nãy nhìn anh như vậy, tôi mới nhịn không được hưng phấn lên. Anh đã bảo tôi muốn đè anh sẽ cho đè mà.”

“…” Vương Khải giờ hiểu cái gì gọi là tự vác đá mà thả chân mình rồi, không sai, đúng là anh có nói vậy, nhưng mà điều kiện tiên quyết là lúc đó Cung Tiêu còn đang bất lực.

Được rồi, cho đè thì cho, dù sao mới làm có một nửa, không làm hết sao được? Dù sao bị đè thì bị đè, quyền chủ động cũng phải ở bên mình. Thế nên anh không chút khách khí cưỡi lên người Cung Tiêu, nói: “Dù là anh đè tôi, anh cũng phải ngoan ngoãn nằm phía dưới cho tôi làm.”

(Chỗ này cua đồng nhé, mọi người trong lòng đều hiểu, vui lòng tự bổ não đi.)

Dù lúc đầu có chút không tự nhiên, nhưng dần Vương Khải cũng nghĩ xuôi, để một người ưa nhìn như này đè cũng chẳng phải chuyện xấu. Dù không phải cái kiểu thiếu niên nuôi từ bé đến lớn anh vẫn thích, nhưng ít ra Cung Tiêu diện mạo nhã nhặn, tay chân thon dài, lông trên người không nhiều nhưng cũng không thiếu nam tính.

Quái thật, rõ là trước đây kiểu người thế này gặp cũng đâu có ít, mà sao chưa từng cho phép ai làm vậy chứ? Giờ đóa cúc mình bảo vệ bao năm cứ vậy lại dâng cho cái tên đã từng kết hôn thế này? Hay là bởi trai thẳng có sức hấp dẫn với đồng tính rất lớn?

Kệ đi, nếu cùng Cung Tiêu cảm giác không tồi, vậy thì thật sự bắt đầu kết giao đi. Dù sao ở dưới cũng không tệ, cùng lắm về sau mỗi người một lần.

“Lão Cung, anh đang ngủ à.” Làm xong hai hiệp, Cung Tiêu hiển nhiên thể lực không thể sánh với Vương Khải, đã muốn ngủ, mà Vương Khải lại giơ tay vẫn đang còng ra nói: “Mau lấy chìa khóa mở cái còng này ra, hay là anh muốn tôi cả đêm mang cái này ngủ?”

Cung Tiêu nhìn cổ tay đã bị còng ghì thành vết của Vương Khải liền đần ra, chìa khóa… có thứ đó nữa hả? Anh có thấy đâu, mà cái còng lúc đấy anh mua hình như không giống cái này lắm.

Vương Khải cầm điện thoại gọi cho tk: “Tiết Đồng, đồ khốn này!! Đem chìa khóa qua đây cho tôi!”

Đáng tiếc, cái điện thoại đáng ra hai tư giờ đều mở của Tiết Đồng giờ lại chỉ vọng ra một giọng nữ cứng nhắc: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Trong một góc ghế riêng ở quán bar, Vương Khải tức giận kéo cổ Tiết Đồng rống to: “Ai bảo anh dẫn Lão Cung nhà tôi đi tiệm tình thú hả?”

Tiết Đồng ngoáy ngoáy lỗ tai, phủi một cái, ý là không nghe ra.

“Anh lấy còng của mình thay cho còng đạo cụ, còn để chìa khóa trong ví Cung Tiêu. Tôi nửa đêm gọi điện cũng không bắt máy, đến sáng hôm sau mới nhắn tin cho tôi biết, quá đáng rồi đấy!”

Cung Tiêu lần đầu tiên thấy Vương Khải như vậy, hoảng, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn.

Vẫn là Tô Đình Chi tới can, vốn hai tên này đã bất phân, Tô Đình Chi liền nói Lão Cung nhà anh đang nhìn, Vương Khải mới bất đắc dĩ buông tay.

Tiết Đồng tiêu sái ngồi sô pha uống một hơi hết chén rượu, lại nói: “Ai bảo lần trước anh sai tên Đan Thanh kia đi quyến rũ lão Tô nhà tôi, đây là lễ vật tôi hoàn lại thôi.”

“Mẹ, là ai bảo lão Tô nhà anh chỉ làm 1, bình thường tiểu 0 còn chướng mắt, tôi mới tìm cho anh một cái số 0 cực phẩm. Giờ hai người đã lấy được sổ đỏ rồi, còn trách gì tôi?”

“Ai trách anh đâu, là lễ vật cho anh mà. Không phải anh nói anh cảm thấy không tính phúc sao? Tôi mang tính phúc cho anh đó.”

Hai tên này nói qua nói lại một hồi lại nâng ly, bốn người sau đó dưới lời mời của Vương Khải lại cùng đi ngâm suối nước nóng.

Sau đó… Lại không đi… Vì sao?

Bởi Vương Khải lúc sau bỗng tủi thân, không còn tâm tình đâu mà ngâm nữa.

Mẹ nó, chiêm nhà mình so với tên người lừa Tô Đình Chi với biến thái Tiết Đồng kia còn chưa tính, vì sao so với Lão Cung cũng còn kém? Chẳng lẽ em nó xui xẻo vậy sao? Rõ là những tình nhân trước đây đều khen mình thật dũng mãnh…

Sau đó một thời gian, Cung Tiêu ngày nào cũng hưng phấn muốn làm, Vương Khải bình thường vẫn hăng hái lại hoàn toàn không hứng lên nổi, thật muốn Cung Tiêu tự đến.

Cung Tiêu hỏi anh làm sao, đến lúc hỏi ra mới an ủi: “Đàn ông ý chí không ở chiêm lớn hay nhỏ, mấu chốt là phải có kĩ xảo.”

“Đúng thế, tôi còn có kĩ xảo cao siêu mà!!” Vương Khải lại hùng tâm vạn trượng, kéo Cung Tiêu qua lăn giường.

Cung Tiêu bị anh đè phía dưới, nói: “Mỗi người một lần.”

“Độ này anh đè tôi năm lần rồi, giờ tôi phải tới trước.”

“Anh còn ghi sổ vậy nữa? Vậy mấy tháng trước anh đè tôi thì tính thế nào… Này, đừng có sờ chỗ đó… Khải… Ừm…”

.

“Này, Tiết Đồng, anh bảo hai người họ thật sự có thể cùng nhau sao?”

“Có lẽ cùng được, nam đồng chí mà, có *** là có tính phúc.”

“Chúng ta cũng là như thế sao?”

“Đương nhiên không phải vậy rồi, tôi yêu anh mà… A Đình, lần sau không được đi tắm chỗ công cộng, cũng không cho mặc quần đùi, nhé ? ”

“Ơ… Sao lại thế…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.